Chương 74 : Một Chút Việc Nhỏ.

Trần Minh trước đây không hiểu làm sao để chinh ích nhưng hiện tại hắn hiểu.
Lần này đi theo Chu Cảnh, Trần Minh hiểu thế nào là chinh binh, về bản chất chinh binh vẫn khá đơn giản.
Chỉ cần đừng làm quá ác, quần chúng nhân dân tuy khổ nhưng cũng không dám làm gì thậm chí cực kỳ phối hợp .


Chuyến này đi mấy ngày liên tục bên cạnh Chu Cảnh, đi qua hơn 20 thôn làng xung quanh Long Biên thành .


Toàn bộ hành trình Chu Cảnh thậm chí không cần vào làng, hắn vừa đến trước cổng làng hiển nhiên có trưởng làng cung kính đón chào, sau đó Chu Cảnh ở bên ngoài phân phó mệnh lệnh, thông báo thời gian đón người sau đó ném thông cáo vậy là xong hết chuyện.


Dĩ nhiên Chu Cảnh cũng không phải đối với thôn làng nào cũng không nguyện ý giao tiếp, vẫn là có ngoại lệ.
Đi theo Chu Cảnh, Trần Minh mới biết tại Long Biên thành ngoại trừ thôn làng ra còn có thành bảo.


Thành bảo so với thôn làng càng nhỏ nhưng không phải thôn làng có thể so, thành bảo càng giống một toà thành thu nhỏ, có tường thành hẳn hoi cho dù tường thành cũng chỉ cao khoảng hơn 2.5m .


Ngoại trừ tường thành thì thành bảo bên ngoài còn xây dựng lô cốt, có đủ loại cọc gỗ thậm chí còn đào hào dẫn nước xung quanh.
Đáng chú ý nhất là cổng thành bảo, hai tấm cửa chỉ làm bằng gỗ nhưng nhìn tương đối dày, sức người khó mà phá huỷ .


available on google playdownload on app store


Cũng khác với các thôn làng nơi mà Chu Cảnh căn bản không thèm hỏi tên, Chu Cảnh quả thật biết thành bảo gọi là gì.
Xung quanh Long Biên thành có tổng cộng ba toà thành bảo .
Một cái gọi Chu gia trang hoặc Chu Bảo, một cái gọi Phạm gia trang hoặc Phạm bảo, cái cuối cùng gọi Lý gia trang hoặc Lý Bảo.


Chuyến này Trần Minh đi cùng Chu Cảnh trong 7 ngày, đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn xuyên không mà ra ngoài lâu đến thế đồng thời cũng là lần đầu tiên hắn trải nghiệm cái gọi là ‘giao thông cổ đại’.


Đường đi không tính quá xa, Trần Minh tính toán cùng lắm chỉ coi như đi một vòng xung quanh Hà Nội, xa thì đi tới Hà Tây mà gần thì khoảng chừng đến Sóc Sơn.


Tuy phải đi qua nhiều thôn làng nhưng các thôn làng thật ra cũng chẳng tính xa dù sao người cổ đại sinh hoạt kiểu gì cũng phải gần đường nước, đi dọc các nhánh sông của Mẫu Hà (sông Hồng) thì kiểu gì cũng gặp hương trấn .
Tốn thời gian ở chỗ đi đi về về thêm vào đường xá thực sự rất khó đi.


Cả cái Long Biên huyện này cũng chỉ có một con đường lớn đấy chính là đường nối thẳng vào Long Biên thành, ngoài ra đều là đường nhỏ, đường núi thậm chí đường rừng.


Cũng may là trên đường có mấy toà thành bảo để Chu Cảnh cùng quân lý quá giang, tiếp ứng lương thực, nước uống thậm chí là ngủ lại .
Cũng nhờ việc này mà Trần Minh cũng hiểu thêm về ‘cường hào địa phương’ .


Những cường hào này cũng đến tặng quà Minh nhưng Trần Minh lại không quá chú ý đến người ta .
Thứ nhất là vì trước đây họ chỉ cho hạ nhân tới tặng quà, Trần Minh chưa thấy chính chủ .


Thứ hai là tại yến tiệc cho dù gặp mặt cũng chỉ là bồi rượu với nhau, tửu lượng Trần Minh vốn không tính là cao, mơ hồ người ta cũng là bình thường.
Đi theo Chu Cảnh một chuyến, Trần Minh liền rõ ràng hơn rất nhiều .


Chu gia trang chủ họ Chu, không tính là ‘cường hào’ nhưng có thể coi là phú hào địa phương, Chu gia trang chủ gọi Chu Thắng.
Đáng nói, Chu Thắng cũng thuộc bang chi của Chu gia, tuy là bang chi nhưng quan hệ với chủ gia vẫn phải có, Chu Cảnh cũng đối với Chu Thắng khánh khí nhất .


Thân là phú hào một phương, Chu Thắng tất nhiên có nhiều ruộng vườn cùng hạ nhân, trong thành bảo ngoại trừ thành viên Chu gia ra cũng có hơn 200 gia đinh cả nam cả nữ, đây là một con số rất lớn.
Ngoài ra, Chu Thắng còn có đội buôn, hắn là thương gia buôn vải, mang vải vóc đến bán ở Giang Đông.


Cũng ở Chu gia trang, đây là lần đầu tiên Trần Minh được thấy người ta ‘trồng dâu nuôi tằm’.
Trần Minh biết người Việt từ rất lâu cũng đã tiếp xúc với cái ngành nghề này nhưng từ khi hắn tới Giao Chỉ thì căn bản không nhìn thấy, hoá ra là tại Chu gia trang có.


Mà Trần Minh cũng đồ rằng, Chu Thắng có thể coi như tai mắt của Chu gia tại Long Biên quận thành.
Cũng không rõ ở khắp Giao Chỉ liệu Chu gia còn có dạng ‘thân thích’ như vậy ?
Tứ đại thế gia lại còn có bao nhiêu người ? .
Tiếp theo là Phạm gia trang hay gọi là Phạm gia bảo .


Gia chủ gọi Phạm Phong, người này cũng không biết thế lực sau lưng là ai, chỉ biết Phạm Phong kinh doanh rượu, trong gia trang có hầm ử rượu hẳn hoi ngoài ra trong gia trang cũng có mấy trăm gia đinh, thế lực không dưới Chu gia.
Cuối cùng, làm Trần Minh bất ngờ nhất là Lý gia trang .


Lý gia gia chủ là ai ? người này Trần Minh cũng không lạ, dĩ nhiên là Lý Tiến, Lý đại nhân.
Tuy nhiên Lý Tiến cũng không ở trong trang, Lý Tiến vào thành làm quan đây này, người đứng đầu Lý gia trang hiện tại là một lão nhân họ Lý tên Kiên, cũng là phụ thân của Lý tiến .


Chu gia cùng Phạm gia chỉ dám xưng phú hào nhưng mà Lý gia lại thật sự cường hào.
Thành bảo của Lý gia là lớn nhất, cổng thành không phải bằng gỗ mà là bằng đồng đủ để thấy Lý gia phi thường giàu có .


Bên trong Lý gia có tới 500 gia đinh, tuy đây đã bao hàm cả phụ nữ và trẻ em nhưng phải biết tại Long Biên thành bản thân Lý gia cũng có hơn trăm gia đinh .
Nói dễ hiểu một chút, Lý gia chỉ cần muốn là có thể tập hợp được một đội quân ngàn người đi ra .


Về phần Lý gia làm gì để trở nên giàu có ? Lý gia ngoại trừ ruộng lúa bạt ngàn còn có các mỏ khoáng sản cùng với mỏ muối .
Toàn bộ Long Biên thành cũng chỉ có Lý gia có năng lực buôn muối, tổ chức thương đội bán muối sang Giang Đông hoặc đưa đến các huyện thành khác xung quanh Giao Chỉ.


Trần Minh vốn nghĩ Lý gia khá bình thường nhưng xem ra là hắn nghĩ lầm, Lý gia vẫn cực kỳ trâu bò.
Cũng chẳng trách khi Lương Long đánh tới, Lý gia lập tức nhảy về phía Chu Ngung.
Gia sản lớn như vậy, thế lực lớn như vậy, ngu gì đi theo Lương Long tạo phản ? .


Mà có lẽ cũng bởi Lý gia lập tức trở cờ mới dẫn tới Chu Tuấn nhanh như vậy giải quyết xong Lương Long .
Có Lý gia làm gương, các cường hào tại các huyện khác học theo không tính là lạ .
“Hoá ra họ Lý là tầng lớp thống trị “


“Cũng đúng thôi, dám xưng cường hào địa phương, không xứng tầng lớp thống trị thì ai xứng ? “.
“Chỉ là không rõ, Lý gia đối với dân chúng thế nào ? “.
Điểm này Trần Minh chỉ có thể âm thầm lưu ý, hiện tại hắn cũng không tiện điều tr.a cái gì .


Về phần ‘thù giàu’ thì thú thật không tồn tại .
Lịch sử Việt Nam có nhiều chỗ viết rất mơ hồ, ví như Hai Bà Trưng đi .
Trưng Vương khởi binh, thế lớn vô cùng, gần như cả đất Giao Chỉ đều theo, ngoài ra còn dấy binh ở Cửu Chân cùng Nhật Nam .


Nói thẳng ra, Trưng Vương có thể điều động nguyên cái Đồng Bằng Bắc Bộ ở Việt Nam hậu thế.
Bản thân Trưng Vương xuất thân là lạc hầu lạc tướng, có tích nói mẹ của hai vương còn là công chúa thời Hùng Vương, thế lực gấp Lý gia đâu chỉ mười lần ? .


Vấn đề ở chỗ, sử Việt cũng không viết .. . Trưng Vương đào đâu ra tiền .
Đây là việc rất nhạy cảm nhưng Trần Minh chắc chắn là Trưng Vương có tiền, phi thường giàu .
Không có tiền thì làm sao khởi nghĩa ? vũ khí ở đâu, lương thực lại tính thế nào ? .


Trong thiên hạ thật ra không thiếu nông dân khởi nghĩa nhưng phàm là nông dân khởi nghĩa thì thường biến thành loạn, ấy là vì càng đánh thì càng không có tiền, muốn có tiền tất nhiên phải đánh cướp nhà giàu thậm chí đánh cướp chính người cùng khổ khác .


Ngươi một đường cướp bóc, từ ‘siêu anh hùng’ lập tức biến thành ‘quái vật’ vậy ngươi hiển nhiên là loạn.


Trưng Vương được coi là khởi nghĩa bởi Trưng Vương cũng không đánh cướp dân chúng, không diệt các lạc hầu lạc tướng khác mà là hợp sức mọi người lại với nhau sau đó diệt Tô Định .
Để làm được việc này, trước hết phải có tiền đã .


Cho nên nếu mang theo cái tâm lý ‘thù giàu’ thì phải thù tất cả quân vương trong sử Việt mới đúng, cái này tất nhiên không được .
Ngay như Đinh Tiên Hoàng thành sự được cũng là nhờ gia sản của Trần sứ quân – Trần Lãm để lại .


Không có tiền tài, khởi sự thì dễ nhưng thành sự khó như lên trời .
_ _ _ _ _ _ _
Trần Minh chuyến này đi công tác nguyên 1 tuần, tính ra thì hắn cũng đã đến thế giới này cũng đã cả tháng trời.


Vì lần này hắn đi làm việc cùng Chu Cảnh cho nên cả tuần này hắn cũng bỏ bê chúng binh sĩ cùng các đội trưởng của mình .
Hắn trở về Long Biên thành cũng là xế chiều cho nên hắn cũng không đi qua quân doanh chỉ là cho người tới quân doanh thông báo một chút sau đó trở về phủ.


Trở về phủ đương nhiên là tắm táp ngâm mình một cái.
Trần Minh thích ngâm mình cũng thích tắm nước nóng, hắn cảm thấy sở thích của hắn cũng không tính là thái quá đúng không ? .
Tuy vậy khác với mọi ngày, Trần phủ của Trần Minh hiện tại có chút thay đổi .


Đầu tiên là Kiều mụ mụ mang theo tiểu Thuý cùng mấy đứa bé tới .
“Còn không mau chào đại nhân ? “.
Kiều mụ sau khi cung kính chào hỏi Trần Minh liền nghiêm giọng lên tiếng.


Mấy đứa bé bên cạnh tiểu Thuý vốn đang hiếu kỳ nhìn Trần Minh, nghe được Kiều mụ nghiêm giọng vội sợ hãi hướng về Trần Minh cúi đầu .
“Tham kiến đại nhân “ .
Mấy đứa trẻ này rất bé, xanh xao vàng vọt, có đứa chỉ cao tới đầu gối của Trần Minh .


Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đang khoanh tay cúi đầu sợ hãi nhìn Trần Minh, Trần Minh ở trong lòng không khỏi thở dài nhưng mặt ngoài lại không có quá nhiều biểu hiện .
“Được rồi ta đã biết, các ngươi lui đi “
“Kiều mụ ở lại, nói với ta chút việc trong phủ mấy ngày nay “ .
_ _ _ _ _ _


Trần Minh ở một bên uống trà, một bên nghe Kiều mụ tường thuật .
Hắn không thích trà nhưng nhất định phải cố quen mà uống dù sao cái này là cần thiết .
Về phần những việc xảy ra sau khi Trần Minh đi ‘công tác’ thì lại không nhiều lắm.


Cuộc sống ở Giao Chỉ đối với người quyền quý vẫn tính là thoải mái, cuộc sống bình thản cực kỳ, cho dù nửa năm, cả năm cũng chưa chắc có đại sự gì chứ đừng nói là mấy ngày Trần Minh đi công tác .


Chỉ có cuộc sống người nghèo khổ mới tính khó khăn, mới tính ngày ngày có đại sự phát sinh dù sao . .. ăn là đại sự, sinh tồn cũng là đại sự.
Tất nhiên nói là không có việc gì cũng không đúng.
Việc vẫn phải có, Kiều mụ mụ theo lời Trần Minh đi ‘mua’ vài đứa cô nhi về.


Những đứa trẻ này là thật sự từ trong chợ bán người mua về, dạng chợ này tại nhà Hán được tính là hợp pháp .
Nhà Hán không có nô lệ nhưng mà có tiện tịch, trên lý thuyết cả hai vẫn khác nhau.


Nô lệ là không ai quản, ch.ết thì ch.ết, sống thì sống, so với gia súc không khác thậm chí còn thua xa gia súc .
Tiện tịch ít ra còn có ‘hộ tịch’ được quan phủ ghi lại .


Bị đánh lên tiện tịch tất nhiên tính mạng đã ở trong tay gia chủ, muốn đánh thì đánh muốn giết thì giết nhưng ít nhất còn có cơ hội cầm về ‘thân khế’ có thể giải trừ tiện tịch, trở thành ‘người’.
Trường hợp này rất rất hiếm có nhưng . . . vẫn còn một chút hy vọng nhỏ nhoi.


Tại chợ buôn người đều là buôn bán người mang tiện tịch, Lương An nhà Trần Minh cũng là tiện tịch được Kiều mụ mua về.
Tại chợ người, dạng lão nhân như Lương An cùng tiểu nhân như đám trẻ Trần Minh vừa mua là rẻ nhất, không đáng bao nhiêu tiền .


Giá mua người trung binh tại thời đại này là bao nhiêu ? nam nhân khoẻ mạnh thì 1000 tiền, nữ nhân khoẻ mạnh thì 500 tiền .
Lão nhân thì khoảng 100 tiền, có chút tài lẻ thì có thể lên 200 tiền .
Tiểu nhân thì sao ? đây là hàng tặng kèm, mua một tặng một thậm chí mua một tặng hai .


Như năm đứa trẻ Kiều mụ mua về cũng chỉ tốn 200 tiền.
Còn mỹ nhân ? cái này cũng đừng mơ tưởng, tại chợ buôn người căn bản không có mỹ nhân .
“Đại nhân, nô gia nghe theo đại nhân chỉ tuyển chọn cô nhi, song thân đã mất cho nên tốn thêm chút thời gian phải từ phía mẹ mìn xác định lại”


“Ngoài ra cũng bởi trong phủ không lớn cho nên nô gia trước hết chỉ mua 5 đứa bé, không biết ý tứ đại nhân thế nào ? “.
Kiều mụ cẩn thận ở bên Trần Minh giải thích, đối với Kiều mụ mụ thì mua người thật ra cũng giống đi mua . . . mớ rau cân thịt vậy, căn bản không có cảm xúc.


Trần Minh cũng rất tin tưởng năng lực của Kiều mụ hơn nữa tại cái thành Long Biên này bản thân Trần Minh cũng đã là đại nhân vật.
Đã làm nhân khẩu buôn bán hiển nhiên phải có quan hệ, cũng phải thông tin tức, thiết nghĩ đối phương biết Trần Minh mua người thì tuyệt không dám qua loa.


Còn vì sao Trần Minh yêu cầu song thân toàn mất cũng là Trần Minh suy nghĩ sâu xa.
Thời đại này không chỉ có cha mẹ ch.ết mới bị coi là cô nhi, ngoài ra còn có cha mẹ bị bán đi cũng tính là cô nhi.


Trần Minh đối với mấy đứa bé này kỳ vọng rất cao, giả dụ sau này hắn dùng thẻ nhân vật lên một trong những đứa bé kia xong rồi cha mẹ ruột của đứa bé chạy đến thì sao ? .


Hoặc như sau này một đứa bé nào đó làm quan to hiển quý, đi theo Trần Minh lập rất nhiều công trạng nhưng đùng cái một ngày cha mẹ ruột chạy tới nhận người thì sao ? .
Việc có tốt có xấu, Trần Minh cũng không nói chắc chắn tốt hoặc chắn chắn xấu nhưng mà đảm bảo phiền phức .


“Mấy đứa bé kia có tên không ? “.
Kiều mụ nghe Trần Minh hỏi, lập tức hiểu ý hắn .
“Bẩm đại nhân, trước bọn chúng có tên nhưng hiện tại không có, cầu đại nhân vì bọn chúng ban tên “ .


Kiều mụ hướng về Trần Minh cúi thấp đầu, Trần Minh nghe vậy không khỏi đối với Kiều mụ hài lòng thêm mấy phần sau đó nói .
“Đã vào phủ ta lại không thân không thích, không cha không mẹ, như vậy ta ban cho họ Trần “


“Về phần tên ? lấy Hoà – Bình – Hưng – Thịnh làm tên đứa bé gái tạm gọi là Xuân, sau này nếu nhận thêm bé gái lại từ Xuân bắt đầu sau đó là Hạ - Thu – Đông” .
Xuân Hạ Thu Đông – Hoà Bình Hưng Thịnh.
Đặt tên như vậy Trần Minh cảm thấy không tệ lắm.






Truyện liên quan