Chương 75: Một Chút Việc Nhỏ (2)
Trần Minh một đời chưa từng nuôi trẻ em, hắn thật ra cũng không biết nuôi dạy trẻ như thế nào nhưng may mắn đây là thời cổ đại.
Ở thời đại này chỉ cần đảm bảo đám trẻ con không ch.ết là được, ai thèm quan tâm ‘tiện mệnh’ ? .
Nhu cầu của trẻ em thời đại này rất thấp, phi thường thấp .
Chỉ cần lấy một phần tiêu chuẩn của trẻ em hậu thế đặt tại cổ đại cũng đã là thiên đường.
Trần Minh đối với những đứa bé này kỳ vọng rất nhiều, hắn tất nhiên sẽ không đối xử với bọn chúng quá tệ .
Nhân lúc ngâm mình trong nước nóng, Trần Minh bắt đầu suy nghĩ nên dạy những đứa trẻ này cái gì.
Đầu tiên chữ chắc chắn phải dạy, sau đó Trần Minh định dạy cho đám trẻ toán học.
Toán học có thể rèn luyện khả năng tư duy cùng suy luận cho bọn trẻ, tiếp sau đó có thể học lý cùng hoá.
Toán – lý – hoá là trụ cột của khoa học tự nhiên, tầm quan trọng không cần phải nói, quan trọng nhất là toán – lý – hoá có thể đưa nhân loại tiến vào một cánh cửa mới .
Trần Minh cũng chẳng phải học bá gì, kiến thức kiếp trước hắn đã quên 6-7 phần .
Năm Trần Minh 18, hắn tự tin thi vào Bangkok-University, một trong những trường đại học trọng điểm của Thái Lan, tuy vậy trải qua nhiều năm bôn ba, trình độ của Trần Minh lúc này cũng chỉ tương đương học sinh cấp 2 ở hậu thế thậm chí là học sinh cấp 2 tương đối bình thường .
Tại hậu thế, đừng nói học sinh cấp 2 thậm chí học sinh cấp 1 thôi cũng đã có nhiều đứa trẻ được xưng là ‘quái vật’ so với những người này Trần Minh cũng không dám so.
Chỉ bằng kiến thức cấp trung học cơ sở liệu Trần Minh có thể đưa nước Việt tiến tới khoa học kỹ thuật ? đáp án chắc chắn là không .
Cho dù hắn dạy ra học sinh, theo Trần Minh nghĩ thì những học sinh này cũng không làm được nhưng mà Trần Minh cũng không lo lắng .
Hắn chỉ đi đặt những viên gạch đầu tiên thôi, sau này có thể đi xa bao nhiêu, lên cao bao nhiêu lại là việc của hậu thế, tiền nhân chỉ có thể làm hết sức, sao có thể vì hậu nhân lo toàn đủ bề ? .
Hệ tư tưởng toán – lý – hoá là tư tưởng đi ngược lại với nho giáo, một bên là tìm hiểu các khái niệm trong tự nhiên một bên càng thiên hướng lý luận cùng huyền học.
Ví dụ như ‘Thiên Nhân Cảm Ứng’ chẳng hạn, mang cái này ra nói với toán học gia mà nói thì bọn họ căn bản sẽ không tin thậm chí bọn họ còn có thể tìm cách nghiệm chứng lên trên bầu trời xem có thần tiên không.
Toán – lý – hoá, về mặt bản chất là không phục dụng cho sự khống chế của đế vương nhưng cũng bởi thế Trần Minh càng coi trọng toán lý hoá bởi vì nó có thể cân bằng nho giáo .
Toán – Lý – Hoá sau này sẽ được Trần Minh quy về ‘khoa học’ mà ‘khoa học’ là thứ khiến ‘nho học’ mãi mãi không thể trở thành ‘thế lực phản diện’.
Mượn khoa học cân bằng nho học, đây là ý tưởng của Trần Minh .
Tất nhiên thành hai bại thì hắn cũng không biết, chỉ biết hết sức mà làm .
Trần Văn Hoà, Trần Văn Binh, Trần Văn Hưng, Trần Văn Thịnh cùng Trần Thị Xuân . đây chính là tên 5 đứa trẻ do Trần Minh nhận nuôi cũng là 5 đứa trẻ đầu tiên được tiếp xúc với ‘khoa học’.
_ _ _ _ _
Trần Minh đang nghỉ ngơi, đang suy nghĩ về đại sự tương lai thì ở bên ngoài truyền Chu Thái tới .
Lúc này quân lính đang ở trong quân doanh ăn cơm, Chu Thái liền tranh thủ đi đến gặp Trần Minh .
“Sư huynh” .
Chu Thái cùng Trần Minh gặp nhau lập tức tay bắt mặt mừng, hai thân hình to lớn cứ thế ôm nhau sau đó dùng cánh tay chắc nịch vỗ vỗ lên vai nhau.
Thời cổ đại cũng không có quá nhiều vấn đề nhạy cảm như hậu thế, nam nhân với nam nhân đôi khi càng không cố kỵ .
“Ấu Bình, mấy ngày không gặp nhìn trưởng thành hơn không ít “ .
Trần Minh nhìn Chu Thái một lượt từ đầu đến chân sau đó không khỏi tấm tắc .
Chu Thái quả thật nhìn trưởng thành hơn, chủ yếu là đen hơn .
Chu Thái bình thường cũng chịu nhiều khổ dù sao học võ sao có thể không khổ tuy nhiên hắn cũng rất ít khi phơi nắng bên ngoài, tại Chu gia chỗ che gió che mưa luôn có .
Lần này thay Trần Minh trông coi quân doanh mấy ngày, da của Chu Thái trực tiếp đen đi một bậc, đủ để thấy Chu Thái ra sức thế nào .
“Ha ha, sư huynh ngươi có phải đang chê cười ta ? “.
Chu Thái nghe Trần Minh nói thì cười lớn, tiếp đó hai người liền dẫn vào vào gian chính, ở đây Kiều mụ đã sớm chuẩn bị đồ ăn thức uống .
Ở thời đại này bằng hữu đến nhà nhất định phải bày tiệc rượu đãi khách huống hồ là huynh đệ .
Chu Thái cùng Trần Minh nói chuyện thực sự rất hợp, hai người cười nói liên tục, không khí trong phòng trở nên rộn ràng vô cùng, lại có thêm rượu trợ hứng, uống được mấy tuần rượu Chu Thái liền vỗ đùi .
“Rượu ngon, rượu ngon, đệ ở trong quân doanh cũng không được uống rượu, thật sự là thèm ch.ết “ .
“Ha ha, quân doanh không uống rượu chính là thiết luật, đại ca cũng muốn uống nhưng nào dám động vào một giọt rượu nào “
“Chúng ta là quân nhân, là kẻ làm tướng vẫn nên làm gương cho binh sĩ “ .
“Kẻ làm tướng cần làm gương cho binh sĩ ? “ .
“Lời của đại ca phi thường có lý, Ấu Bình thụ giáo” .
“Đúng rồi sư huynh, ta nghe nói lần này Giả đại nhân để đại ca lãnh binh ra ngoài ? “.
Chu Thái nói đến đây, hai mắt toả sáng .
Mà Trần Minh cũng không gạt Chu Thái, thản nhiên gật đầu .
“Việc này là thật nhưng còn phải xem thời gian, chủ yếu là quân tốt luyện ra sao” .
Chu Thái nghe được liền vỗ ngực .
“Ha ha, cái này thì sư huynh không cần lo lắng, cho dù mấy ngày nay sư huynh không có ở trong quân doanh, ta cũng dựa theo phương án của sư huynh mà huấn luyện binh sĩ, tuyệt không chểnh mảng” .
“Sư huynh ngươi sau này dẫn quân ra ngoài, nhất định phải mang Ấu Bình theo” .
Chu Thái kể từ khi tới Giao Chỉ thậm chí còn chưa từng đi ra khỏi phạm vi Long Biên thành .
Thật lòng mà nói Chu Thái cũng không quá muốn ra ngoài, hắn đi cũng được mà ở cũng chẳng sao nhưng mà Trần Minh lại cầm quân, lại lãnh binh diệt tặc thì đấy lại là phạm trù khác .
Nam nhân mà, ai không muốn kiến công lập nghiệp đây ? ai không muốn rong ruổi chiến trường .
Chu Thái cũng là như vậy, hắn cũng muốn theo binh diệt tặc, muốn thể hiện một thân bản sự võ nghệ .
Đối với yêu cầu của Chu Thái, Trần Minh tất nhiên vui lòng gật đầu, có Chu Thái theo quân bản thân Trần Minh mới càng thêm an tâm .
“Đúng rồi Ấu Bình, mấy hôm nay có tân binh nhập doanh hay chăng ? “ .
Chu Cảnh cho các thôn làng 3 ngày chuẩn bị, hiện tại đã qua 7 ngày cho nên Trần Minh cũng muốn hỏi một chút.
Chu Thái nghe vậy liền lắc đầu sau đó nói .
“Sư huynh, mấy ngày nay cũng không có tân binh gia nhập binh doanh chúng ta tuy nhiên Ấu Bình lại thấy không ít tân binh gia nhập phòng vệ doanh” .
“Đệ thiết nghĩ, sư huynh nếu muốn người lại đến gặp Chu Cảnh sau đó hướng về phòng vệ doanh muốn người là được “
Lời Chu Thái nói tất nhiên có lý, đây không phải Chu Cảnh làm khó Trần Minh, hai người đều đi ‘công tác’ với nhau thì làm sao có việc làm khó ? .
Chẳng qua cả hai đều không có trong thành, cũng không có ai đứng ra quản lý binh lính, tân binh vào thành chuyển thẳng đến phòng vệ doanh cũng là bình thường .
“Đa tạ Ấu Bình nhắc nhở, để ngày mai sư huynh đi hỏi Chu tướng quân” .
“Sư huynh khách khí, cái này vốn không có gì, lần trước đám tân binh từ Ngô Quận không phải cũng chuyển thẳng tới phòng vệ doanh sao” .
“Nhắc đến Ngô Quận thì đệ mới nhớ một việc, mấy ngày nay đệ nghe được một việc rất có ý tứ, đệ nghe nói Tôn Công Đài đến “
“Ai ? “.
Trần Minh đang ăn một miếng thịt dê, nghe Chu Thái hỏi thì có chút không kịp phản ứng mà hỏi ngược lại .
Chu Thái nghe vậy cười cười mà nói .
“Đệ nghe nói, Tôn Kiên, Tôn Công Đài đến Ngô Quận”
“Việc này cũng tính là bí mật nhưng mà Chu gia nhà đệ có người cho nên đệ vừa vặn biết một chút, Chu tướng quân mời Tôn Công Đài tới Giao Châu” .
Chu tướng quân là ai ? dĩ nhiên là Chu Tuấn .
Chu Tuấn vì sao lại mời Tôn Kiên đến Giao Châu ? .
“Chu tướng quân mướn tài bồi Tôn Công Đài ? “.
Trần Minh nghĩ mấy giây, lại hỏi Chu Thái .
Chu Thái nghe vậy vui vẻ gật đầu, tán thưởng nói .
“Không hổ là sư huynh, ánh mắt hơn xa đệ, Chu tướng quân của thật muốn chiêu mộ Tôn Công Đài”
“Tôn Công Đài vốn là huyện thừa huyện Vu Thái ở Hạ Bi thuộc Từ Châu, Chu tướng quân vì đào đến Công Đài cũng phải tốn không ít sức”
“Sư huynh, đợi lần này chúng ta dẹp an phản loạn hay là đi đến Thượng Ngô một chuyến, cùng Tôn Công Đài so tay một chút ? “.
“Trước đây đệ cũng nhìn thấy đối phương, tự nhận võ nghệ không bằng lại thêm trẻ tuổi cho nên cũng không có cơ hội luận bàn cùng Tôn Công Đài, nay kẻ này từ Ngô Quận tới Giao Châu, võ nghệ của đệ lại tịnh tiến không ít, nghĩ đến uy vũ của Tôn Công Đài năm đó cũng cảm thấy ngứa ngáy tay chân “
“Đã thế còn có sư huynh, Tôn Công Đài có thể thắng được đệ nhưng thắng được sư huynh ngươi sao ? “
“Đánh bại Tôn Công Đài, đây chính là dương danh lập vạn dù sao Tôn Công Đài được người Giang Đông gọi là Giang Đông Mãnh Hổ, tuổi 17 đã ngang dọc Dương Châu”
“Nay sư huynh có thể đánh bại Tôn Công Đài tất vào mắt Chu tướng quân, đi theo Chu tướng quân . . . không dưới Giả thích sử”
“Quan trọng nhất, đi theo Giả thích sứ tuy có thể tiến vào Lạc Dương nhưng tương lai không chắc, thà rằng đi theo Chu tướng quân, có Chu tướng quân bảo hộ, một mảnh Dương Châu sư huynh có thể đ ingang “.
Chu Thái càng nói, hai mắt càng sáng đồng thời Trần Minh liền hiểu ý tứ của Chu Thái .
Sư đệ nhà hắn hoá ra mượn việc Tôn Kiên để đào chân tường, để Trần Minh ngả vào Chu gia.
Tôn Kiên là võ tướng, Tôn Kiên lựa chọn đi theo Chu Tuấn, đây không phải làm gương cho võ tướng như Trần Minh sao ? .
Hắn một vị võ tướng, đi theo văn quan như Giả Tông . . . lại cầu cái gì ? không bằng theo quân Chu Thái, thăng chức có thể chậm hơn một chút nhưng tự tại nhiều lắm, đợi thời tới không phải không có cơ hội kiến công.
Hiểu được ý tứ Chu Thái, Trần Minh cũng không tức giận dù sao ý kiến của Chu Thái là tốt, lại thêm việc hắn là sư đệ của Trần Minh cùng việc hắn là người Chu gia vốn không ảnh hưởng gì .
Chu Thái không phải vừa nghĩ cho Trần Minh, vừa nghĩ cho Chu gia sao ? .
Đáng tiếc Chu Thái cũng không biết tương lai .
Chu Tuấn tương lai bị gọi về kinh, nếu như vậy Trần Minh bất kể theo Chu Tuấn hay Giả Tông vẫn đều bị cuốn vào Lạc Dương, Lạc Dương kiểu gì cũng phải tới .
Tuy vậy lời Chu Thái nói cũng không phải không có lý, ít nhất Chu Thái tìm cho Trần Minh một cái lý do, lý do để hắn quang minh chính đại đi gặp Chu Tuấn cùng Tôn Kiên .
Người ta dù sao cũng là đại nhân vật, một người của hiện tại một người của tương lai, bởi thế cho nên đi gặp một lần không tính là gì .
Đến Tam Quốc, nhìn kiêu hùng đương thơi cũng coi như không uổng phí.
“Ấu Bình nói cũng có lý nhưng mà Giả đại nhân với ta có ơn tri ngộ, việc này để ta suy nghĩ một chút “
“Ít nhất ta phải giúp Giả đại nhân an ổn Giao Chỉ, dẹp hết phản loạn nơi đây nếu không ta không yên tâm rời đi”.
Chu Thái thấy sư huynh nhà mình có phần nghe khuyên thì mừng lắm, vội vỗ ngực mà nói .
“Cái này sư huynh yên tâm, có Chu Ấu Bình ở đây, loạn tắc Giao Chỉ không phải đánh cái liền tan sao ? “.
“Ta nhất định sẽ để dân chúng Giao Chỉ có thể an cư lạc nghiệp, lại không cần lo loạn tặc tai ương “ .
Thấy Chu Thái hào khí như vậy, Trần Minh trực tiếp mời hắn một chén rượu lớn .
Bất kể Chu Thái nói thật hay giả, có xuất phát từ chân tâm hay không thì việc Chu Thái ra sức giúp Trần Minh dẹp loạn tặc vẫn xứng một bát rượu này .
Về phần Tôn Kiên cùng Chu Tuấn . . . cái này quá xa xôi, Trần Minh trực tiếp ném ra khỏi đầu .