Chương 76: Nhân Trung Long Phượng.

Trần Minh cùng Chu Thái cũng không uống say bởi vì Chu Thái biết tối nay sư huynh nhà mình còn cần lên lớp.
Đối với việc này Chu Thái tấm tắc làm lạ nhưng đồng thời cũng càng bội phục sư huynh .


Cái chữ nó quý lắm, nó quý đến mức bình dân rất khó học được, Chu Thái tuy cũng thuộc Chu gia nhưng cuộc sống ngày nhỏ cũng chẳng khác bình dân là bao, hắn cũng đã thấy đủ thứ việc đời.


Muốn học cái chữ bản thân ngươi phải dâng ‘tu’ dâng tu cũng không đắt đỏ gì nhưng đối với những người cùng khổ ở thời đại này mà nói thì vẫn là gánh nặng rất lớn.


Ngoài ra dâng tu cũng có nhiều kiểu dâng tu, với bần nông là một cấp bậc mà với sĩ tộc cũng là một cấp bậc, lão sư nhận tu càng quý thì càng thể hiện địa vị của lão sư trong mắt gia đình đồng thời cũng càng thể hiện đẳng cấp của lão sư.


Dâng tu xong, ngươi lại làm sao học chữ ? ngươi cần mua bút, muc mực, mua giấy thậm chí còn cần mua cả sách đọc mà mấy cái này gia đình bình thường nào chịu nổi ? sĩ tộc xuống dốc còn chịu không được chứ đừng nói bình dân.


Nếu cắn răng tiêu phí một lần có lẽ nhiều gia đình cho dù bán ruộng bán vườn vẫn có thể cho con cái đi học chữ nhưng đây là tiêu phí liên tục, một mực tiêu phí đến học chữ thành tài.
Ít thì 2-3 năm, nhiều thì 5-7 năm, cái này ngươi lại giải quyết thế nào ? .


available on google playdownload on app store


Tại thời đại nhà Hán, chỉ có hai cách để bình dân học chữ.
Cách thứ nhất là cầu học, từ một địa phương xa xôi đi đến một địa phương xa xôi khác rồi bái danh sĩ địa phương làm thầy, dâng tu đàng hoàng .


Cầu học bình thường cũng không phải đi từ huyện này tới huyện khác mà là đi từ quận này tới quận khác thậm chí là cách châu mà đi, đi càng xa thì thể hiện sự cầu học càng cao, cũng càng dễ để danh sĩ để mắt tới ngươi.


Được danh sĩ để mắt, bái nhập môn hạ thì chỉ cần dâng tu mỗi năm một lần, hàng tháng lại tự bỏ ra tiền sinh hoạt còn lại không cần lo giấy, bút, mực, thậm chí còn thỉnh thoảng được đọc sách.


Tuy nhiên cách này người thường cũng khó mà đi nổi, danh sĩ vốn có hạn, ngươi di chuyển xa vào thời cổ đại cũng không dễ dàng gì, quan trọng là cho dù ngươi đến cửa cầu học nhưng danh sĩ người ta chướng mắt ngươi thì sao ? người ta không nhận ngươi vậy ngươi phải làm gì ? .


Ngoài ra việc bái nhập danh sĩ như vậy đồng nghĩa với ngươi cả đời này về sau đều đứng dưới đại kỳ của hắn, ví như danh sĩ là người Viên gia thì ngươi cả đời này đều phải đứng đội Viên gia, sau này Viên Thiệu – Viên Thuật tranh thiên hạ thì ngươi nhất định phải chọn một trong hai người, cho dù không làm ra hành động thực tế nào thì nhất định cũng phải thể hiện sự ủng hộ trong ngôn ngữ.


Cách thứ hai càng khó, thay vì ngươi chủ động đi xa cầu học thì ngươi sẽ được cao nhân chủ động nhận ngươi làm trò, chủ động dạy ngươi đọc sách viết chữ.


Con đường này quá mơ hồ, mơ hồ đến mức không mấy ai gặp được dù sao . .. tìm đâu ra người chủ động dạy ngươi đọc sách viết chữ ? nằm mơ có khi còn dễ hơn .


Xuyên suốt lịch sử quả thật là có, theo truyền thuyết Tăng Sâm – Tăng Tử Tư – một trong bốn học trò của Khổng Tử chính là được Khổng Tử thu nhận như vậy.


Vấn đề ở chỗ cái này chỉ có thể gặp không thể cầu, người bình thường ai làm được ? đây đã không còn là ‘cơ duyên’ đây có khi phải liệt hàng ‘tiên duyên’.


Chu Thái hồi nhỏ cũng đi học qua chữ, hắn từng thấy qua cha mẹ hắn cố gắng thế nào vất vả thế nào để cho hắn học chữ, càng là như thế Chu Thái càng kháng cự học chữ dù sao .. . hắn không muốn cha mẹ vất vả, khổ sở vì mình.


Cứ giữ tâm thái này từ nhỏ cho nên Chu Thái càng ngày càng ghét học chữ cũng không thích đọc sách, nhận biết hơn ngàn chữ thì hắn cũng thôi học, coi như cũng ‘cố học’ được 3 năm.


Học qua con chữ, hiểu học chữ khó khăn, Chu Thái mới càng bội phục sư huynh dù sao trên đời này ai làm được như sư huynh ? .
Chủ động dạy chữ cho đám đội trưởng, đối với những đội trưởng kia đây há chẳng phải tiên duyên hay sao ? .


Đã thế Trần Minh cũng không thu phụ tu, không yêu cầu hứa hẹn, không lấy ‘sư’ mà xưng, không cần cấp bậc ‘lễ nghĩa’.
Loại sự tình này Chu Thái chưa từng nghe, thấy cũng chưa từng thấy .


Việc này nếu rơi vào tai nho sĩ đương thời có lẽ sẽ gây ra rất nhiều tranh cãi, sẽ có người tố cáo Trần Minh làm mất giá trị của học thức, coi thường con chữ, mạo phạm lễ nghĩa nhưng mà Chu Thái không phải nho sĩ.


Chu Thái đêm nay đến ăn tiệc nhà Trần Minh đồng thời mang việc Tôn Kiên ra nói đấy chính là hy vọng Trần Minh có thể gia nhập Chu gia.


Nguyên nhân không phải vì Chu gia có thể giúp Trần Minh bao nhiêu mà là vì Chu Thái ẩn ẩn cảm giác được, sư huynh nhà hắn sau này tuyệt đối không tầm thường, người như vậy Chu gia cần sớm leo lên .


Chu Thái dù sao cũng họ Chu, ăn cơm Chu gia, học bản lĩnh của Chu gia, hắn tất nhiên cũng thiên hướng Chu gia, cái này không có bất cứ vấn đề gì cả.


Chu Thái tuy ghét đọc sách nhưng cũng không ngốc, càng tiếp xúc với sư huynh khiến Chu Thái càng ngày càng cảm nhận được sư huynh nhà hắn bất phàm, nhất là khi biết đám đội trưởng học được con chữ từ sư huynh.
Hình ảnh của Trần Minh trong mắt Chu Thái từ thời điểm đó trở nên cao lớn lạ thường .


Cao đến mức .. . Chu Thái ẩn ẩn cảm thấy, đất Giao Châu này giữ không được sư huynh hắn, sư huynh hắn sớm ngày sẽ dương danh thiên hạ.
_ _ _ _ _
Chu Thái nghĩ gì, Chu Thái cảm nhận được gì, mấy cái này Trần Minh tạm thời không biết .


Chu Thái tự nhiên muốn nghe Trần Minh giảng dạy, Trần Minh quả thật cảm thấy vui mừng, hắn còn đang sầu không có người giúp hắn đây này.
Trần Minh lúc này rất thiếu người, kẻ hắn dùng được thì hắn tin không được, kẻ hắn tin được thì lại tạm thời dùng không được.


Hắn muốn dạy chữ cho chúng binh sĩ nhưng nếu Trần Minh có việc đi xa thì lại giải quyết thế nào ? hắn đâu thể phân thân.


Hắn dạy đám đội trưởng trong 3 ngày, dạy được 20 chữ sau đó phải rời đi nguyên cả tuần, quả thật làm chậm trễ việc học của toàn quân dù sao các đội trưởng còn cần dạy chữ cho binh sĩ.


Hiện tại có Chu Thái, Chu Thái dù gì cũng không phải kẻ mù chữ, dạy Chu Thái chữ giản thể sau đó đợi khi nào Trần Minh không có trong quân, Chu Thái cũng có thể thay thế hắn ‘đứng bục giảng’.


Trần Minh không so được với nho sĩ đương thời, Chu Thái càng không so được nhưng dạy chữ cho đám đội trưởng thì lại thừa .
Cứ như vậy ngày hôm nay lớp học xoá mù chữ của Trần Minh có thêm ‘giáo viên dự giờ’.


Ban đầu các đội trưởng có chút không quen thậm chí câu nệ, Chu Thái ở trong quân khoảng thời gian này rất có uy danh, hắn cũng chỉ dưới Trần Minh.
Chu Thái không giống Nghiêm Mẫn, bản thân Chu Thái lấy Trần Minh làm gương cho nên không chủ động đánh mắng binh sĩ bao giờ nhưng Chu Thái cũng không phải Trần Minh.


Ví như trong quân dạo gần đây cũng có vài kẻ ‘không nghe lời’ dù sao ban đầu bọn họ vốn có nhiều thịt ăn nhưng hiện tại lại ‘phân đều’ dẫn tới không quen lại thêm trên người có hung tính cùng với Trần Minh ‘đi công tác’ cho nên xảy ra chút náo loạn.


Những kẻ ‘hung ác’ này rất nhanh cũng không hung được nữa vì Chu Thái so với bọn họ càng hung, Chu Thái không ra tay đánh người thì thôi nhưng một khi đánh đấy chính là đánh thật .


Nghiêm Mẫn đánh cũng chỉ là đau đớn trên da thịt nhưng Chu Thái đánh là ‘thấm tận xương’ mất nửa cái mạng là bình thường .
Ngoài ra Chu Thái cũng ưa thích cùng binh sĩ so tài, thường thường lấy sức một người đấu mấy chục binh sĩ .


Lão binh sớm theo Trần Minh thì cũng coi như quen thuộc nhưng đám tân binh mới đến thì kinh sợ vũ dũng của Chu Thái vô cùng.


Chu Thái không giống Trần Minh, hắn cố gắng học sư huynh nhà hắn nhưng vẫn sẽ có sự khác biệt trong cách xử lý cùng suy nghĩ nhưng bất kể thế nào Chu Thái cũng coi như làm tốt, uy danh của Chu Thái trong binh doanh của Trần Minh hiện tại cực cao, đã có binh sĩ thầm gọi Chu Thái là ‘nhị tướng quân’.


Từ Chu giáo uý đi tới nhị tướng quân, tất nhiên là sự nhảy vọt về cấp bậc, ít nhất là trong mắt các binh sĩ.
Các đội trưởng vừa tới có chút câu nệ nhưng theo Trần Minh giảng bài, theo Trần Minh dạy chữ, chúng đội trưởng lại rất nhanh quên đi sự xuất hiện của Chu Thái mà trầm mê học chữ .


Đối với bọn họ, học chữ là một việc quá thần thánh cũng quá hạnh phúc, khi Trần Minh một lần nữa dạy bọn họ chữ viết bọn họ chỉ hận từng giây từng phút không kéo dài ra gấp mười lần, trăm lần, nào có cơ hội đi để ý Chu Thái ? .


Theo đám đội trưởng trầm mê học tập, trong ánh mắt Trần Minh cũng thể hiện ra sự nhu hoà.


Trần Minh sợ nhất là đám đội trưởng chểnh mảng học tập, hắn dạy bọn họ mấy chục chữ nhưng sau mấy ngày thì quên nhưng xem ra đây là Trần Minh nghĩ nhiều, các chữ cũ đám đội trưởng căn bản không quên thậm chí viết được rất nhanh, rất chuẩn.


Đây không đơn thuần chỉ là nhớ, đây có lẽ . . . là khắc vào trong đầu, ước chừng khoảng thời gian 7 ngày qua, đám đội trưởng ngày ngày học tập, ngày ngày ôm tấm gỗ nhìn như say như mê, chỉ có mấy chục chữ nhưng giờ giờ khắc khắc đều nhìn, nhìn so với mỹ nữ còn nhiều hơn .


Có thể chúng sĩ không thông minh nhưng sự hiếu học lại cực cao, đều là kẻ cùng khổ ai lại không muốn nắm chặt cơ hội học chữ đây ? .
Song song với đó, theo Trần Minh dạy chữ, Chu Thái ở một bên đã không còn hiếu kỳ thay vào đó là kinh hãi.


Chu Thái vốn biết Trần Minh dạy chữ cho chúng đội trưởng nhưng hắn chỉ là bội phục sư huynh nhà hắn thôi chứ không quan tâm nhiều, Chu Thái chỉ một mực để ý đến việc luyện binh.
Ngày hôm nay tới ‘dự giờ’ cũng là bởi Chu Thái hiếu kỳ nhưng rất nhanh hắn phát giác ra không đúng .


Hắn nhìn ra khác biệt giữa chữ giản thể cùng chữ phồn thể .
Chu Thái tuy ít học nhưng hắn vẫn hiểu được chữ giản thể so với chữ viết bình thường càng ít nét, càng dễ nhớ cũng càng dễ học.


Đã thế chỉ cần học được chữ giản thể, sau này muốn học chữ phồn thể cũng không quá khó, kể cả không có người dạy thì vẫn suy ra được 6-7 phần.
Việc này sao không khiến Chu Thái chấn kinh thậm chí là sợ hãi trong lòng ? .


Nếu . . . nếu ngày nhỏ có người dạy hắn chữ này, hắn nào chỉ có học được ngàn chữ, trong hai năm học cho dù Chu Thái ghét học thì cũng có thể học ít nhất 3000 chữ.


Đến cả việc đặt tên ‘giản thể’ cùng ‘phồn thể’ cũng khiến Chu Thái cảm thấy quá mức hợp lý, phân chia hai dạng chữ viết, cách viết quá chuẩn xác.
Ít lâu trước, Chu Thái cảm thấy sư huynh nhà hắn có thể dương danh thiên hạ, có thể phong lang cư tử.


Trong mắt Chu Thái, sư huynh Trần Minh chính là Quán Quân Hầu thứ hai, tuy sư huynh lớn tuổi hơn Hoắc quân hầu (Hoắc Khứ Bệnh) nhưng Chu Thái tin tưởng sư huynh nhà hắn không dưới quân hầu .
Nhưng mà hiện tại, Trần Minh trong mắt Chu Thái còn hơn quân hầu, rốt cuộc đến cái tình trạng gì Chu Thái cũng không biết .


Hắn chỉ biết, sư huynh Trần Minh chính là rồng phượng trong loài người.






Truyện liên quan