Chương 77: Lại Lên Kế Hoạch.
Trần Minh sau khi dạy học cho chúng đội trưởng, hắn cũng không để mọi người trở về vội mà giữ bọn họ lại dặn dò.
Trong tương lai, quân số của quân Trần Minh được đẩy lên gấp 5 lần, 500 binh lính không phải số lượng nhỏ.
Đừng nghĩ trong tiểu thuyết cứ viết mấy vạn mấy vạn, mấy chục vạn thậm chí mấy trăm vạn, thực tế 500 binh sĩ đã không ít.
Trong Tam Quốc có họ Hứa, nói về dòng họ này nổi tiếng nhất không ai ngoài Hứa Chử.
Hứa gia ở Dĩnh Xuyên không tính là sĩ tộc nhưng vẫn tính là phù hào một phương, gia đình rất có gia tư.
Cũng bởi vậy khi nạn Khăn Vàng tràn đến Dĩnh Xuyên, Hứa gia chỉ bằng thành bảo kiên cố cùng với 500 gia đinh lại có thể chống cự được giăc Khăn Vàng.
Lại có chuyện, ở Trác quận có một gia đình họ Trương làm nghề đồ tể lâu đời, tại Trác quận cũng coi như là giàu có, Trương Phi chính là gia chủ Trương gia.
Năm đó ba anh em Lưu – Quan – Trương tụ chúng khởi nghĩa chống giặc Khăn Vàng, vì đại sự tương laic ho nên Trương Phi về nhà bán hết gia sản để cùng hai vị đại ca lập nghiệp, năm đó ba anh em cũng chỉ kéo ra được 200 tráng sĩ.
Trong tay Trần Minh có thể nắm giữ 500 binh lính đã ngang với hào cường địa phương như Hứa gia nhiều năm tích luỹ, cũng vượt quá nhà giàu như Trương Phi.
Đây là một bước tiến lớn về quân lực, càng là như thế Trần Minh càng cẩn thận.
Trần Minh quyết định một lần nữa bố trí lại quân đội của hắn, 10 đội trưởng ban đầu được Trần Minh thăng làm bách phu trưởng .
Tiếp đó toàn bộ tân binh ban đầu đi theo Trần Minh đều được thăng cấp làm đội trưởng, lại bắt đầu một lần nữa tổ đội, một lần nữa bố trí thành viên.
Một đội bao quát cả đội trưởng sẽ gồm 5 người, nếu tổ đội không đủ cũng không có vấn đề, sau này lại nhận cũng được.
Việc này quan trong ở chỗ các bách phu trưởng phải trong thời gian ngắn truyền tải kinh nghiệm cho các đội trưởng ‘mới’ đồng thời cũng phải truyền đạt lại tinh thần quân đội của Trần Minh, ngoài ra bọn họ còn phải giám sát trong quân, nhìn xem các đội trưởng đối với binh sĩ bên dưới như thế nào.
Có thể nghiêm khắc một chút nhưng lại không được cố tình hành hung binh sĩ, càng không được bất công nặng bên này nhẹ bên kia.
Theo quân số tăng trưởng, Trần Minh đã không cách nào quản lý toàn bộ binh sĩ, theo đó cũng chỉ có thể chia để trị, để các bách phu trưởng giúp đỡ hắn giám sát quân đội.
Các bách phu trưởng tất nhiên chưa quen địa vị cùng vông việc mới nhưng mà chỉ cần lời Trần Minh nói ra, bọn họ sẽ lập tức tuân mệnh mà làm.
Cho dù không biết làm cũng không ảnh hưởng, nhìn người khác làm không phải được sao ? ban đầu tất cả mọi người đều không biết làm đội trưởng như thế nào, là mọi người tụ lại một chỗ cùng nhau sẻ chia kinh nghiệm, cùng nhau bày mưu tính kế.
Hiện tại tuy trách nhiệm nặng nề hơn những rõ ràng là lên cấp, ở trong tay có càng nhiều quyền lực dẫn tới các bách phu trưởng càng thêm phấn chấn, ánh mắt nhìn Trần Minh cũng càng thêm nóng bỏng.
Giải quyết xong việc của binh sĩ, Trần Minh cũng nói lời tạm biệt Chu Thái.
Ngày hôm nay Trần Minh cảm thấy ánh mắt Chu Thái nhìn hắn có gì đó là lạ nhưng Trần Minh cũng chẳng suy nghĩ nhiều, phần vì Chu Thái có phần say, phần vì chính bản thân Trần Minh cũng có phần say.
Tiễn biệt Chu Thái rời khỏi phủ đệ .
Trần Minh một lần nữa quay trở lại phòng ngủ của bản thân sau đó đốt nến, lại cẩn thận lấy ra một tấm giấy.
Hắn đã nhiều ngày không viết bản kế hoạch, ngày hôm nay lại muốn viết một chút .
“Nhân chi sơ, tính bản thiện” .
Trần Minh dùng bút lông viết mấy chữ sau đó hơi ngập ngừng, ánh mắt nhíu lại.
“Nhân Chi Sơ Tính Bản Thiện, nửa câu sau lại là gì ? “.
“Hình như là Nhân Bất Học, Bất Tri Nghĩa ? “.
Trần Minh viết ra một câu đầu trong Tam Tự Kinh sau đó cảm thấy đại não giật giật để rồi hắn không khỏi thở dài.
“Không nhớ nổi, thật sự không nhớ nổi, hồi nhỏ có đọc qua Tam Tự Kinh thậm chí còn từng học thuộc lòng nhưng bây giờ xem ra thật sự viết không nổi”
“Ta cùng lắm chỉ nhớ được mấy câu nổi tiếng, toàn bộ Tam Tự Kinh thật sự viết không ra “.
Tam Tự Kinh là sách tốt, đây là một trong hai bản sách dạy vỡ lòng trong chữ Trung Quốc, nó đặt song hành cùng Bách Gia Tính.
Đáng tiếc Trần Minh không sánh được với đám xuyên không khác, có thể chép sách nguyên đai nguyên kiện, Trần Minh vừa thử đã cảm giác ‘đầu to như cái đấu’.
Hắn cũng đành viết ra ba chữ Tam Tự Kinh sau đó đánh dấu ‘!’ coi như ‘để đó tính sau’.
“Ta vẫn là am hiểu chém chém giết giết, mấy cái như chép sách bản thân ta không chuyên nghiệp”
“Nói về chém chém giết giết, hiện tại cũng có thể thử gây dựng Thiết Đột Quân”
“Binh doanh của ta mở rộng đến 500 người hơn nữa sau này chỉ cần cầm được ấn tín của Giả Tông, đi đến địa phương gọi người thì mấy ngàn quân cũng có”
“Ta từ một tên thợ săn trong núi một nghèo hai trắng, nhảy một cái liền biến thành Tào Tháo dù sao Tào Tháo khởi nghiệp cũng chỉ có 5000 binh sĩ”
“Tuy đây trên danh nghĩa vẫn là binh sĩ của Giả Tông nhưng chỉ cần bản thân ta kinh doanh tốt lại không phải không thể biến thành của mình dù sao .. . thiên hạ sắp loạn” .
“Đã thế không bằng tuyển ra 100 tinh binh làm Thiết Đột Quân, coi như đây là bộ binh tinh nhuệ của ta”
“Coi Thiết Đột Quân làm sống lưng, đám tân binh khác thì vẫn dạy quân trận như bình thường”
“Ngoài ra cũng không chỉ cần dạy quân trận mà còn phải dạy chiến đấu cơ bản cho binh sĩ dù sao tương lai không chỉ là so tài mà còn cần đánh trận thật “
“Cũng may bất kể là dùng giáo hay dùng đao thậm chí dùng cung thì Chu hiền đệ đều có thể giúp ta huấn luyện binh sĩ nếu không ta thoát thân không ra” .
Nghĩ đến đây Trần Minh tươi cười sau đó bắt đầu viết rất nhiều vấn đề về luyện binh ở trên giấy.
Khoảng thời gian tiếp theo, bất kể tân binh hay lão binh của Trần Minh đều sẽ phải đối mặt với cường độ huấn luyện cao hơn.
May cho Trần Minh là hắn không cần lo lương thảo cho binh sĩ, Giả Tông sẽ không để binh sĩ của hắn đói.
Tuy hiện tại cũng không còn bữa bữa có thịt ăn nhưng ba ngày vẫn có thể cho binh sĩ ăn một bữa thịt cùng vài quả trứng gà.
Ngoài ra Trần Minh còn có bánh bao, bánh bao quả thật rất được chúng binh sĩ yêu thích, vượt xa bánh bột kê.
“Bánh bao làm rất dễ, kẻ muốn học vốn không khó học, không bằng mang công thức bán cho Lý gia, thu về chút tiền tài cùng giao tình”
“Lý Tiến dù gì cũng là người tốt, ít nhất hắn thể hiện thiện ý rất lớn với ta, cũng phải có đi có lại”
“Bán công thức làm bánh bao cho Lý Tiến, Lý gia so với ta càng cần cái này, bọn họ cũng càng có tiền, có thể làm càng nhiều bánh bao thịt, nguyên liệu cũng không còn là bột gạo mà là bột mì”
Trần Minh khoanh tròn chữ ‘Lý gia’ trong lòng không khỏi gật đầu.
Kể từ khi Trần Minh tới Giao Chỉ, Lý gia thật sự giúp hắn không ít việc lại thâm lần này ra ngoài thấy được thực lực chân chính của họ Lý, Trần Minh càng muốn giư gìn mối quan hệ này .
Cường hào địa phương .. . nếu có thể giao hảo thì tốt nhất vẫn nên giao hảo.
“Có tiền từ Lý gia, ta coi như có một khoản tiền lớn, có thể thử tìm người rèn cho ta một bộ giáp trụ cùng với cho Chu Thái một cây trường đao tốt”
“Đáng tiếc. . . Giao Chỉ không có thợ tốt, Giao Châu thậm chí cũng hiếm có “ .
Trần Minh ở Giao Chỉ đủ lâu để hiểu tình trạng của Giao Chỉ, tại Giao Chỉ gần như không có thợ tay nghề cao, không chỉ thợ rèn mà thợ mộc cũng không có.
Khoảng 50-60 năm về trước, nhà Hán thường xuyên hướng về Giao chỉ bắt thợ tốt, không chỉ bắt một mình thợ tốt mà còn bắt cả gia đình người ta di chuyển, phàm là thợ tốt đều bị mang đi.
Bản thân ngươi có tay nghề nhưng ngươi về bản chất vẫn là kẻ ti tiện.
Sĩ – Nông – Công – Thương, từ ‘công’ chính là chỉ đám thợ tốt này, những người này bị nhà Hán quy về ‘công tịch’ cha ngươi làm công vậy ngươi cũng phải làm, con cái ngươi cũng phải làm.
Công tịch chỉ cao hơn tiện tịch, thua xa nông tịch dù sao không chỉ tự do của ngươi chịu triều đình quản lý, ngươi muốn làm gì cũng phải cần triều đình cho phép hay đúng hơn là ngươi chỉ được làm thứ mà cấp trên bảo ngươi làm, đã thế còn là làm không công .
Vô tư kính dâng cho giai cấp thống trị không phải bình thường sao ? .
Công tịch tất nhiên cũng có thu nhập nhưng chỉ là tiền lương cố định hàng tháng, đã thế cũng không cao đồng thời ngươi còn phải vái trời cho cấp trên không ăn bớt của ngươi.
Đây như một cái hố không thể chui ra ngoài, cũng đủ để thấy ác tính của cái thời đại này.
Còn giai đoạn hiện tại thì sao ? hiện tại là thời kỳ Hán mạt, nhà Hán đã không có sức quản lý quá chặt chẽ cho nên đời sống của những thợ cao cấp này cũng tốt hơn một chút, bọn họ đã không lo lắng bị triều đình bắt đi làm công nhưng vì sao Giao Chỉ vẫn không có thợ tốt ?.
Nguyên do là bởi thợ tốt đều bị Giang Đông sĩ tộc ‘mời’ đi.
Nói là mời nhưng cũng không khác ‘bắt’ là bao nhiêu, so với giai đoạn bị Hán triều bắt đi vốn không khác mấy, chỉ khác là thế gia cho tiền so với triều đình càng cao thôi.
Cho nên tại Giao Chỉ nếu muốn tìm thợ đánh bàn gỗ, ghế gỗ hoặc chút vật dụng bằng sắt dùng trong nhà thì vẫn phải có nhưng muốn rèn đúc binh khí, giáp trụ thì thật sự tìm không được.
“Việc này chỉ có thể để Chu Thái đi lo liệu, Giao Chỉ không có thợ tốt nhưng Chu gia chắc chắn có”
“Xong giáp trụ cùng binh khí, ta lại cần làm gì ? “.
Trần Minh khoanh tròn ‘giáp trụ’ ‘binh khí’ sau đó dừng lại một hồi rồi với viết thêm mấy chữ .
Cường hào An Định.
“An Định chịu binh tai rất nặng, ta nghe nói đời sống dân chúng ở An Định rất khổ nhưng dù sao An Định cũng là vựa lúa của đất Giao Chỉ, từng là địa phương giàu có nhất, cường hào đất An Định tất nhiên phải có”
“Hứa gia ở Dĩnh Xuyên có thể bảo vệ tài sản trước giặc Khăn Vàng, cường hào đất An Định cũng chưa đến mức bị Lương Long giết hết chứ ? “.
“Mà đối với cường hào đất An Định bản thân ta lại không hiểu nhiều, tốt nhất nhân lúc bán công thức bánh bao cho Lý gia chủ, lại mang việc này hỏi một chút”
“Ta không hiểu An Định nhưng Lý gia không thể không hiểu”
Nhìn lại tờ giấy hắn viết một lần nữa, Trần Minh gật gù cảm thấy giai đoạn trước mặt cũng chỉ cần làm những việc này, thế là yên tâm gấp lại tờ giấy rồi cất cẩn thận.
Hắn cũng cần đi lên giường ngủ sớm dù sao hắn bôn ba mấy ngày vốn mệt mỏi, ngày mai với hắn lại là một ngày dài, cần bảo trì thể lực nhất định.
_ _ _ _ _
P/s : Ngày mai tới An Định.
P/s 2 : Ở An Định coi như là map mới có nhiều nhân vật quan trọng xuất hiện nên mình mấy hôm nay cần chút thời gian chuẩn bị, anh em thông cảm cho mình.