Chương 78: Lý Gia Mưu Đồ.

Sáng sớm tinh mơ, tại sân viện của Trần Minh vang lên từng tiếng xé gió.
Chỉ thấy thân ảnh Trần Minh di chuyển cực nhanh, vừa di chuyển vừa kéo cung bắn tên.
Cánh tay của hắn liên tục vận sức, bả vai rung lên liên hồi đồng thời cước bộ cũng chưa từng dừng lại.


Từng mũi tên từ trong cung của Trần Minh lao vút đi, lực tiễn của hắn cực lớn, tên cũng cực nhanh, cho dù mũi tên chỉ là đầu gỗ vót nhọn nhưng lực tiễn bực này nhất định cũng có thể giết người.
Tuy vậy vẻ mặt Trần Minh cũng không có bao nhiêu vui vẻ ngược lại có chút nặng nề mà thở hắt ra .


Trần Minh rốt cuộc thu cung lại, ánh mắt nhìn mấy tấm bia xung quanh rồi khẽ lắc đầu .
“Khó, thật sự là khó” .
Trần Minh ở một bên xoay cổ tay cùng vặn vẹo hai vai coi như cho cơ thể thư giãn, một bên thầm nhớ lại một loạt động tác của bản thân.


Chuyện là Trần Minh ngày hôm nay muốn luyện cung tiễn thuật, cụ thể là vừa chạy vừa bắn.
Nếu Trần Minh đứng im kéo cung, trong vòng 70 bước hắn có thể đảm bảo bắn trúng hồng tâm nhưng vừa chạy vừa bắn lại là một vấn đề khác, hắn bắn ra hơn 30 mũi tên cũng chỉ có 3 mũi tên bắn trúng hồng tâm.


Ngoài ra có khoảng 10 mũi tên vẫn tính trúng bia ngắm, còn lại toàn bộ đều trượt, tỷ lệ này dĩ nhiên không cao.
“Ta còn phải tập luyện nhiều, còn kém lắm “ .


Trong hồi ức của Trần Minh, sư phụ nhà hắn ngoại trừ một tay ‘tam tiễn thuật’ ra còn có chạy bắn, sư phụ hắn vừa chạy vừa bắn, trong 10 mũi tên phải có 7 mũi tên là trúng hồng tâm hơn nữa cho dù tiễn không trúng hồng tâm thì vẫn sẽ không lệch bia.
Tiễn thuật bực này vượt qua Trần Minh hiện tại gấp mấy lần .


available on google playdownload on app store


Trần Minh mỗi khi nhớ lại mảng ký ức về vị sư phụ kia đều có cảm giác quái quái, sư phụ của hắn giống như bật Hack vậy.
Trình độ cỡ này mang đi thi Olympic thì Trần Minh trăm phần trăm tin tưởng sư phụ nhà hắn ăn sạch chọn bộ huy chương vàng bắn cung Olympic nội dung đơn nam.


“Mà thôi mà thôi, ta còn trẻ, sư phụ ít nhất hơn ta mấy chục tuổi, còn có thể cố gắng”.
Trần Minh nói xong lại không tiếp tục tập cung, hắn bắt đầu tự mình đi thu thập mũi tên sau đó chuẩn bị đi tắm .
Trần Minh từ khi biết Nghiêm Mẫn là Nghiêm Bạch Hổ, hắn rất chăm chỉ tập cung tiễn.


Nguyên do bởi Nghiêm Bạch Hổ trong chính sử cũng không nhắc tới, cho dù có thì vốn chỉ là tiểu nhân vật.


Đông Ngô Đức Vương – Nghiêm Bạch Hổ rõ ràng là La Quán Trung tạo ra để tô vẽ thêm cho vũ dũng của Tôn Sách cho nên Trần Minh cũng tin tưởng thế giới này thiên hướng ‘diễn nghĩa’ hơn là ‘chính sử’.


Nhắc đến ‘diễn nghĩa’ thì có rất nhiều thứ thái quá điển hình là Lữ Bố, Triệu Vân cùng Điển Vi thậm chí bao quát cả .. . Chu Thái nhà hắn.
Có một số tình tiết trong Diễn Nghĩa khiến mấy nhân vật này đột nhiên giống như ‘siêu nhân’ mà không phải ‘nhân loại’.


Trần Minh tiếc mạng, cũng tự cảm thấy bản thân không địch lại người ta trong trạng thái ‘siêu nhân’ kia cho nên cách tốt nhất là cầm cung lên, ở xa mà bắn, như vậy có thể tối đa hoá an toàn của hắn.
Mục tiêu của Trần Minh chính là có thể đạt tới đẳng cấp của vị sư phụ thần bí kia.


Tất nhiên đây là một chặng đường rất xa.
Trước mắt, Trần Minh cần đi tắm sau đó đi đến phủ đệ của Giả Tông, hắn cần hướng về Giả Tông ‘báo cáo công tác’ tất nhiên đây chỉ là mặt ngoài, cốt lõi là ở ‘thăm hỏi lãnh đạo’.


Đạo lý đối nhân xử thế, Trần Minh vẫn phải hiểu.
_ _ _ _ _
Trần Minh hôm nay không tới quân doanh, trong quân doanh có Chu Thái giúp hắn ngoài ra còn có đám đội trưởng, Trần Minh tất nhiên không cần nhìn chằm chằm.
Thời điểm Trần Minh tới, Giả Tông đang chậm rãi tưới cây.


Từ ngày tới Giao Chỉ vị Giả thích sứ này thậm chí còn béo hơn một vòng, ánh mắt vốn không lớn hiện tại càng thêm híp.
“Thuộc hạ tham kiến đại nhân” .
Trần Minh đối với Giả Tông ôm quyền, Giả Tông cũng vui vẻ cười nói với Trần Minh.
“An Sinh đến rồi, mau vào đi” .


Giả Tông chủ động đi vào chính gian trước, Trần Minh cũng kính đi theo sau.
Theo hai người đi vào, rất nhanh có thị nữ tới dâng trà, sau đó Trần Minh cũng rất ‘vinh dự’ được Giả Tông thưởng trà.
Như Trần Minh hay nói, hắn vốn không thích trà nhưng ở cái thời đại này không uống trà không được.


Trần Minh thậm chí còn tập được một ‘tuyệt chiêu’ đấy chính là ra vẻ hưởng thụ, uống xong tách trà rồi ra vẻ toàn thân buông lỏng.
Trà ngon hay không thì Trần Minh không biết nhưng diễn thì Trần Minh vẫn biết .
Đợi Trần Minh uống trà xong, Giả Tông mới nói.


“An Sinh, lần này ra ngoài cảm thấy xung quanh Long Biên thành thế nào ? “.
Giả Tông quan tâm mà hỏi, Trần Minh cũng rất nhanh làm ra trả lời.


“Bẩm đại nhân, thuộc hạ mấy ngày nay đi tuần sát xung quanh Long Biên thành, có thể thấy trị an ở Long Biên huyện tương đối tốt, cũng không gặp biến loạn, cuộc sống người dân có phần bình yên, mùa màng tốt tươi”


“Khuyết điểm duy nhất là đường xá khó đi, không thích hợp vận chuyển hàng hoá cùng di chuyển, toàn bộ Long Biên huyện cũng chỉ có một con đường lớn thông với Long Biên thành”


Thú thật thì Trần Minh cũng không rõ dân sinh như thế nào dù sao cả tuần đi cùng Chu Cảnh, đối phương căn bản không thèm nhìn ‘người dân’ chỉ có phú hào địa phương thì Trần Minh mới có thể vào xem một chút.


Ruộng vườn của dân chúng bình thường ra sao, Trần Minh không rõ nhưng ruộng vườn của phú hào địa phương thì Trần Minh rõ, đa số đều rất tươi tốt, năm nay nếu không có gì bất ngờ thì có thể tính là bội thu.
Nghe được Trần Minh nói, Giả Tông gật gù sau đó lại hỏi.


“An Sinh, ngươi mấy ngày nay đi cùng Chu tướng quân, không biết Chu tướng quân cho ngươi cảm giác ra sao ? “.
Nhắc đến Chu Cảnh, Trần Minh cũng không vội đáp mà giả vờ suy nghĩ thật kỹ, hắn cảm thấy Giả Tông đang thăm dò hắn, thăm dò hắn có ngả về Chu gia không.


“Bẩm đại nhân, Chu tướng quân trị quân có pháp, quản binh có trật tự đã thế làm người khoáng đạt, lời nói luôn bao hàm học vấn cao xa”


“Chu tướng quân không hổ là hậu nhân của Lý gia, từ nhỏ đã đọc sách viết chữ, An Sinh tự thẹn không bằng, trò chuyện với Chu tướng quân luôn khiến An Sinh cảm thấy mình ít học, khoảng cách vẫn là quá xa” .


Trần Minh cũng là giảng thật, Chu Cảnh nói chuyện không giống Chu Thái, Chu Cảnh trò chuyện mang đủ loại cổ ngữ, thành ngữ, rất có phong phạm nho sĩ, nếu không phải Trần Minh đến từ hậu thế chỉ sợ không có tư cách trò chuyện với hắn, ít nhất bằng kiến thức của ‘nguyên chủ’ thì không được.


Giả Tông thấy Trần Minh nói vậy, ánh mắt đã nhỏ càng thêm híp lại, cơ hồ thành một đường cong, sau đó mới nhẹ nhàng mỉm cười, nhấp một ngụm trà.


“An Sinh, ngươi xuất thân bình dân nhưng bình dân cũng không phải không có đường ra, không cần tự mình đặt mình so với đám con cháu sĩ tộc kia, đường bọn họ đi ngươi đi không được” .


“Bình dân cũng có chỗ tốt, ví như Tôn Bá Phù cũng là bình dân xuất thân, không nhận Hiếu Liêm mà dùng chiến công đổi lấy công huân mà tiến vào quan lộ”


“Ngươi muốn cầu Hiếu Liêm không phải không được, lão phu có thể xin triều đình cho ngươi Hiếu Liêm nhưng mà đường này ngươi chưa hẳn đi thông “


“Ngươi là người của lão phu, lão phu tất nhiên muốn che chở ngươi, nâng đỡ ngươi nhưng cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, nếu không đám người ở Giao Chỉ lại nói lão phu thiên vị”


“Suất Hiếu Liêm đã định xong, lão phu cuối năm sẽ dâng sớ lên triều đình, xin Hiếu Liêm cho Lý gia gia chủ - Lý Tiến”
“Việc này ngươi cảm thấy thế nào ? “.
Trần Minh quả thật lần đầu nghe tin này hơn nữa cũng bất ngờ cực kỳ.


“Lý Tiến ? đối phương muốn xin Hiếu Liêm ? đối phương chẳng nhẽ muốn làm quan cho nhà Hán ? “.
Trần Minh ở trong đầu loạn chuyển sau đó không khỏi thầm than.
Lý Tiến . . . xin Hiếu Liêm mới là hợp lý.


Đối phương rõ ràng là phe thân Hán, chịu Hán hoá, học văn hoá nhà Hán thậm chí bái một vị nho sĩ làm thầy.
Không bàn tốt hay xấu nhưng mà điều này thật ra có thể nói rõ Lý Tiến . .. cũng có mưu cầu hoặc Lý gia sớm có mưu cầu.


Trần Minh cảm thấy hắn hiểu nhà Hán, cũng hiểu con đường làm quan nhà Hán nhưng mà Trần Minh không nên quên, Lý Tiến cũng hiểu đường đi.


Lý Tiến xin Hiếu Liêm, chỉ cần xin được thì đối phương không mất quá nhiều thời gian là có thể làm huyện thừa một huyện, nếu Lý gia chịu ra thêm tiền thì muốn thành huyện lệnh một huyện không phải khó.
Tiếp sau đó là gì ? Trần Minh có thể đọc hiểu quan lộ của Lý Tiến.


Sau chức huyện lệnh, Lý Tiến cũng đang mưu thái thú.
Giả Tông không phải dạng thái thú như Tô Định, Tô Định về cơ bản không có khả năng thăng quan cho nên hắn ở Giao Chỉ làm thổ hoàng đế, đam mê hưởng lạc, hà khắc người dân.


Giả Tông là có khả năng thăng quan, hắn lúc này đã là một châu thích sứ, thăng quan lại thăng đi đâu ? đáp án là một châu thứ sử.


Quan lộ của Giả Tông phải nói là mênh mông, tuy vậy Giả Tông cho dù thăng làm thứ sử một châu thì hắn cũng phải rời khỏi Giao Châu, nhà Hán rất ít khi thăng quan ‘tại chỗ’ cho một người.
Giả Tông sớm muộn sẽ rời khỏi Giao Chỉ cho nên cái vị trí kia không phải chỉ có Trần Minh nghĩ tới.
Lý Tiến cũng nghĩ.


“Vẫn là coi thường người trong thiên hạ, ta là dựa vào hiểu biết tương lai nhưng đối phương rõ ràng là cổ nhân vậy mà đã sớm mưu vị trí này, chỉ sợ Lý gia đã mưu cầu rất lâu chứ không phải ngày một ngày hai” .


Lý Tiến tới Trung Nguyên cầu học ít ra phải có 5 năm, Lý gia vì việc này trải đường nguyên 5 năm.
Trần Minh vốn nghĩ Lý gia quyết tâm chống cự Lương Long là vì bảo vệ gia nghiệp nhưng xem ra tâm của người ta lớn hơn thế nhiều lắm.


Cũng chẳng trách Lý gia ‘chặt’ Lương Long ác thế, Lý gia tuyệt đối không cho phép Lương Long thành sự.
Lại nói, Chu Tuấn có thể dẹp loạn Lương Long vốn không thể bỏ qua công sức của Lý gia nhưng lại không thấy Lý gia được thưởng cái gì, Lý Tiến hiện tại cũng chỉ có chức quan tòng sự đây này.


Việc này trước Trần Minh không nghĩ quá sâu xa nhưng hiện tại xem ra Lý gia mang công trạng này ép lên người Lý Tiến, đợi Lý Tiến có Hiếu Liêm lại mượn công trạng này hắn tất thành huyện lệnh một huyện.


Lại đợi Giả Tông rời đi, Lý gia đập nồi bán sắt mua quan cho Lý Tiến, Lý Tiến cũng rất thuận thế mà thành thái thú.
Trần Minh thậm chí mơ hồ cảm nhận được Lý gia muốn bám vứu vào đâu, đấy chính là hai chữ ‘thần phục’.


Cường hào đất Giao Chỉ, học chữ Hán, thuộc phe Hán hoá, hết lòng vì Hán triều ra sức, tuy từ xưa đến nay chưa từng có thái thú nào ở đất Giao Chỉ là người bản địa nhưng nếu có một người bản địa thể hiện ra thành ý như vậy đã thế còn dâng lên đại lượng tiền tài thì không phải không được, có khi Hán Linh Đế còn vui lòng nhìn thấy .


Giao Chỉ hay Giao Châu tuy là vùng xa xôi hẻo lánh nhưng trên lý thuyết vẫn thuộc nhà Hán, cũng không có lý do gì không dùng người bản địa đi ? .


Cùng lắm Lý Tiến lại viết một bức thư dâng lên Linh Đế, viết mùi mẫn một chút, khẩn thiết một chút lại thêm đại lượng tiền tài mở đường, thành sự vẫn rất lớn.
“Cao, thật sự cao, đường đi cũng ổn, thật sự ổn ” .
Trần Minh suy nghĩ rất nhanh nhưng mặt ngoài vẫn không có quá nhiều biểu hiện.


“Thuộc hạ toàn bộ nghe đại nhân an bài dù sao thuộc hạ ít học, phụ mẫu mất sớm, thân bằng thân thích vốn không còn ai, thuộc hạ đến cả Hiếu Liêm là gì cũng chưa từng nghĩ đến “
“Được đại nhân cất nhắc đã là phúc phận, nào dám mong gì hơn ? “


Trần Minh rất chân thành trả lời Giả Tông.
Giả Tông lúc này cũng dùng ánh mắt nhìn chằm chằn Trần Minh, khi nhìn ra được ánh mắt chân thành của hắn, Giả Tông mới càng thêm hài lòng .


“Ha ha, An Sinh ngươi vốn có đại bản lĩnh, không cần tự coi nhẹ mình, ngươi là người của lão phu, cũng không có đạo lý lão phu không cất nhắc ngươi”


“Chẳng qua Giao Chỉ xa xôi, đây vốn là nơi khốn cùng, tài năng như ngươi sao có thể một mực ở đất Giao Chỉ ? đợi lão phu được triệu về kinh lão phu liền mang theo ngươi”


“Ngươi tại Giao Chỉ làm ra chút công trạng là được, lão phu về đến Lạc Dương tất nhiên có thể vì ngươi mưu cầu một chức quan, đưa ngươi vào trong quân, bằng bản sự của ngươi sợ gì không thể kiến công lập nghiệp ? “.


“Ngươi tuy sinh ra ở Dương Châu nhưng Dương Châu là ‘khốn long chi địa’ đất Dương Châu không lành” .
“Lương Châu tuy xa xôi nhưng lại là thiên địa khác, Lương Châu mới là nơi để ngươi thể hiện tất cả bản lĩnh” .
Giả Tông đang vì Trần Minh ‘giáo dục tư tưởng’.


Tất nhiên Giả Tông nói cái gì, Trần Minh cũng không quá để ý, mặt ngoài làm như cung kính là được tuy nhiên cũng có một số thứ Trần Minh tán đồng với Giả Tông đấy chính là Dương Châu.
Dương Châu là đất ‘tù long’ là ‘khốn long chia địa’ cái này không sai.


Trong quan điẻm nhà Hán, Dương Châu không lành, phải biết thời kỳ Chiến Quốc nước Sở ở Dương Châu .
Sở quốc vốn cực hùng mạnh, nó không hề kém Tần quốc nhưng kết quả thế nào ? .


Lại sau này đến thời Hạng Vũ, Hạng Vũ là nhân vật bậc nào ? Bá Vương Hạng Vũ uy chấn thiên hạ nhưng cuối cùng không phải vẫn ch.ết tại Dương Châu sao ? .
Thậm chí trong tương lai, bất kể Tôn Kiên, Tôn Sách hay Tôn Quyền đều bị vây chất ở Dương Châu.


Cái này quả thật tương đối ‘huyền học’ nhưng phàm là xuất thân Dương Châu cũng chưa có nhân vật nào thành được nghiệp lớn, cho dù xuất phát điểm tốt ra sao, tài năng thế nào nhưng sau cùng vẫn cứ không thành được đại nghiệp.






Truyện liên quan