Chương 79: Tam Quân.

Giả Tông chỉ nói mấy lời nhưng xác thực khiến Trần Minh thu được tình báo cực kỳ trọng đại.
Giả Tông có nhìn ra mưu đồ của Lý gia không ? có lẽ có hoặc có lẽ không nhưng không quan trọng.


Sớm muộn gì Lý gia cũng sẽ hướng về Giả Tông ‘ngửa bài’ dù sao lời nói của Giả Tông cũng rất có trọng lượng trong việc Lý Tiến có thể lên làm thái thú hay không.
Át chủ bài của Lý gia có lẽ chính là tiền, dùng tiền tài đả động Giả Tông.


Giả Tông có thể coi là ‘quan tốt’ nhưng không có nghĩa hắn không tham tiền thậm chí hắn rất cần tiền bởi tệ nạn của nhà Hán bày ra đó.
Cho dù Giả Tông công trạng đủ mà không có tiền, Hán Linh Đế nào chịu cho hắn thăng thứ sử ? .


Giả gia tất nhiên có tiền nhưng Giả Tông cũng sẽ không từ chối Lý gia hiếu kính .
Về phần Trần Minh, đây thật ra không phải tin tức gì quá xấu với Trần Minh, hắn chỉ cảm thán người cổ đại vẫn rất nhìn xa trông rộng, ngoài ra thì cũng không cảm thấy gì.


Nguyên do ở chỗ Trần Minh biết nhà Hán sắp suy tàn, như vậy chức quan thật ra không quan trọng.
Có lẽ hắn không cầu được quan chức nhưng chỉ cần trong tay hắn có binh vậy Giao Chỉ vẫn là của hắn.


Tào Tháo hiệp thiên tử lệnh chư hầu, Trần Minh thì không chơi lớn được như Tào Tháo nhưng hiệp Lý Tiến mà lệnh Giao Chỉ thì lại không khó.
Quan trọng nhất, Trần Minh mơ hồ có một bức tranh về đại thế của Giao Chỉ trong tương lai .


available on google playdownload on app store


Tại thời điểm giặc Khăn Vàng xuất hiện, Chu Tuấn sẽ được điều về Lạc Dương sau đó bắt đầu đối kháng Khăn Vàng.
Chu Tuấn rời đi, Giả Tông sẽ tạm thời thay Chu Tuấn quản lý Giao Châu dù sao thời điểm đó không có khả năng nhà Hán lại phái người xuống tiếp quản Giao Châu.


Giả Tông rất có thể sẽ thăng làm Giao Châu thứ sử cho dù chỉ là ‘tạm thăng’.
Giả Tông thăng làm Giao Châu thứ sử xong, Lý Tiến thuận lý thành chương thăng làm Giao Châu thái thú.


Lại sau đó, theo nạn Khăn Vàng bị dẹp, Giả Tông tất sẽ về Lạc Dương thăng chức nhưng mà Lý Tiến thật ra lại không thăng được nữa dù sao Lý Tiến không có khả năng tiếp bàn Giả Tông.


Tiếp đó lại thế nào ? có lẽ Giao Châu sẽ có ‘sếp’ mới, Lý Tiến vẫn sẽ quản Giao Chỉ nhưng mà vào năm 187, Sĩ Nhiếp tới.
Năm 187, diễn biến như thế nào thì Trần Minh không rõ nhưng kết quả thì Sĩ Nhiếp tiếp quản Giao Chỉ .


Có lẽ Lý Tiến cùng Lý gia thua hoặc là Lý Tiến cùng Lý gia chủ động chịu thua Sĩ Nhiếp, mấy cái này không quan trọng dù sao kết quả lịch sử bày ra đó.
Đây rất có thể là bức tranh toàn cảnh của Giao Chỉ trong tương lai nếu như không có Trần Minh xuất hiện.
Cái này gọi là ‘tiến trình lịch sử’ đi ? .


_ _ _ _ _ _ _
Giả Tông hôm nay cảm thấy tâm tình vui vẻ dù sao hắn cảm thấy lời Trần Minh nói phát ra từ tận đáy lòng.
Người cổ đại không giỏi nói dối nhất là người xuất thân từ giai cấp thấp giống Trần Minh cho nên Giả Tông cũng không quá nghi ngờ hắn.


Cũng bởi vì hôm nay Giả Tông đối với Trần Minh làm ‘công tác tư tưởng’ cho nên Giả Tông cảm thấy cần phải nói với Trần Minh thêm một chút.
Thế là Giả Tông lần nữa bắt đầu vì Trần Minh ‘giảng đạo’.


“An Sinh, ngươi có biết ta lần này đến Giao Chỉ, đối thủ lớn nhất là ai mà đồng minh lớn nhất lại là ai không ? “.
Trần Minh vốn còn đang nghĩ đến việc của Lý gia cùng Lý Tiến nhưng nghe Giả Tông nhắc đến chủ đề này thì không khỏi giật mình, cái này hắn quả thật chưa từng nghĩ tới.


“Bẩm đại nhân, thuộc hạ ngu dốt, còn xin đại nhân nói rõ” .
Giả Tông cười cười thản nhiên nói.
“Lần này ta tới Giao Chỉ, đối thủ lớn nhất chính là Ngô Quận thái thú Lưu Do – Lưu Chính Lễ.”


“Lưu Chính Lễ người này là hoàng thân quốc thích, huyết mạch hoàng tộc hẳn hoi, bản thân ta vốn không đấu lại hắn, đáng lẽ ra người tới Giao Chỉ không phải là ta mà là Lưu Do, Lưu đại nhân”


“Chính Lễ thân ở Ngô Quận, hắn cách Giao Châu vốn không xa, để hắn tiếp bàn Giao Chỉ mới là hợp tình hợp lý vì cái gì lại cần điều động ta từ Lạc Dương xa xôi tới nơi đây ? “.


“Không dối gạt ngươi, lão phu cũng không muốn đối đầu Lưu Chính Lễ, nếu được chọn thì lão phu cũng không chọn tới Giao Chỉ nhưng mà trong triều có người không thích Lưu Chính Lễ, không muốn nhìn hắn thuận lợi”


“Nói thế nào đây, việc trong triều đình thật sự rất phức tạp, ta có thể nói với ngươi triều đình hiện tại chia làm bốn phe, đầu tiên là phe của Trương Phụ đại diện cho Hoạn Quan, thứ hai là tầng lớp sĩ tộc thế gia lâu đời cùng ngoại thích đứng đầu là Viên tư không, Dương thái uý cùng Hà đại tướng quân “


“Đây có thể nói là hai phe thế lực lớn nhất trong triều đình nhưng ngoài ra còn có thế lực tông thất, đứng đầu là Lưu Bá An đại nhân cùng Lưu Quân Lang đại nhân”


“Xếp cuối cùng có thể chia thành phe trung lập, không thuộc sĩ tộc trận doanh đồng thời cũng không thiên hướng hoạn quan trận doanh, đứng đầu có thể kể tới Lư thượng thư, Lư Tử Cán đại nhân” .


“Không dối gạt ngươi, lão phu cũng có thể quy về trận doanh trung lập nhưng trên thực tế, lão phu từ sớm đã đầu nhập dưới chướng Lưu Quân Lang đại nhân”


“Lão phu không muốn đấu với Lưu Chính Lễ dù sao hắn đường đường là tông thất nhà Hán nhưng Lưu Quân Lang đại nhân không sợ Lưu Chính Lễ, đất Giao Chỉ tuy nhỏ bé nhưng cũng không tính tầm thường, vùng này đã sớm được Lưu đại nhân nhắm tới mà lão phu lần này đi trước là vì Quân Lang đại nhân dò đường một phen, lại giúp Lưu đại nhân trải vuốt một chút Giao Chỉ” .


“Lưu Chính Lễ cũng muốn Giao Chỉ, Lưu đại nhân há lại cho hắn cơ hội này ? “.
“Cho nên ngươi không cần lo lắng Lý gia, Lý gia có mưu đồ gì lão phu chẳng nhẽ không nhìn ra ? nhưng mà mưu sự tại nhân mà thành sự tại thiên, Lưu đại nhân chính là thiên” .


Giả Tông cảm thấy hắn nói một tràng, lại tự mình rót một tách trà nhuận going đồng thời để cho Trần Minh có cơ hội tiêu hoá những thông tin này.
Ở phía bên kia, Trần Minh nghe mơ hồ cực kỳ, hắn nào biết Lưu Quân Lang là ai ? nhưng mà lần này hắn thật sự cảm thấy đây không phải tin tức tốt.


Thật sự có nhân vật bậc này nhắm tới Giao Chỉ ? tuy Trần Minh tạm thời không nghe ra Lưu Quân Lang là nhân vật nào nhưng mà . . . hắn có thể đoán được một chút .
Thời đại này trừ Hán Linh Đế ra, họ Lưu có hai người có thể đặt lên mặt bàn, một người là Lưu Ngu, người còn lại là Lưu Yên.


Về phần Lưu Biểu ? Lưu Biểu ở trước mặt hai người này chỉ như hài tử chơi bùn.
Mà bất kể là Lưu Ngu hay Lưu Yên nhắm tới Giao Chỉ cũng là tin tức cực bất lợi với Trần Minh.


“Không sao không sao, lịch sử sẽ không lừa gạt ta, cũng không cần lo trước lo sau, theo loạn Khăn Vàng xuất hiện có lẽ cũng có rất nhiều thứ thay đổi” .
Trần Minh ở trong đầu tự mình đưa ra nhận định mà lúc này Giả Tông cũng cảm thấy cổ họng thông thuận, hắn lại cười nói.


“Đối thủ đã nói xong, giờ nói đồng minh”
“Lão phu không đấu lại Lưu Chính Lễ nhưng mà tại Giang Đông cũng không phải không có người có thể vật cổ tay cùng Lưu Chính Lễ”
“Người này chính là Chu Tuấn, Chu Công Vĩ đại nhân” .


“Không có Chu đại nhân giúp một tay, lão phu chỉ sợ không đi ra được khỏi Ngô Quận nhưng mà lão phu cũng không nợ ân tình Chu đại nhân bởi vì giữa chúng ta là quan hệ hợp tác, mỗi người giúp nhau một chút”
“An Sinh, ngươi có biết xuất thân của Chu đại nhân ? “.


Trần Minh cũng không thể nói hắn biết cho nên lựa chọn ôm quyền hướng Giả Tông thỉnh giáo.
“Chu đại nhân xuất thân bình dân, trong nhà chỉ có chút của cải”


“Cái xuất thân này cho dù ngươi tr.a khắp toàn bộ Giang Đông, đáp án cũng không khác biệt nhưng mà ngươi đến Giao Chỉ cũng có một thời gian chắc hẳn cũng nhìn ra Chu đại nhân cùng Chu gia có quan hệ đã thế còn cực kỳ khăng khít ? “.
Trần Minh một lần nữa nghe được ‘thông tin’ mới.


Hắn vốn cứ nghĩ đây là lịch sử ghi nhầm dù sao cách xa như vậy có chút sai lầm về xuất thân Chu Tuấn là đương nhiên nhưng xem ra hậu thế ghi lại cũng không sai, sai là trong việc này có chút bí ẩn.
“Bẩm đại nhân, thuộc hạ cũng cảm thấy như vậy “ .
Giả Tông mỉm cười gật gù, lại vì Trần Minh giải hoặc.


“Nguyên do ở chỗ, Chu gia muốn lau đi gốc gác của Chu đại nhân, cũng không muốn cả hai có quá nhiều liên quan, cho dù triều đình cử sử giả đến tr.a cũng không tr.a ra cái gì” .


“Chu gia làm vậy là muốn giúp Chu đại nhân thoát khỏi ấn ký sĩ tộc, đổi lấy một thân thanh bạch, lấy xuất thân bình dân mà tiến vào triều chính, Chu gia cùng lão phu hợp tác cũng chính là để lão phu sau này về Lạc Dương lại tiến cử Chu đại nhân”
“Ngươi có nghe về Tam Quân ? “.


“Bẩm đại nhân, thuộc hạ ngu dốt cũng chưa nghe Tam Quân” .
Trần Minh như học sinh nghe giáo viên giảng bài, khiêm tốn mà đáp.
Cái chữ ‘Quân’ kia không dễ để xưng .


Tại thời kỳ Xuân Thu – Chiến Quốc, chữ ‘Quân’ này rất nặng nhưng xuất hiện không ít ví như Mạnh Thường Quân, Xương Bình Quân, Tín Lăng Quân . . .
Sau thời đại này, danh hiệu ‘Quân’ đã không mấy ai dùng nhưng nó vẫn cực kỳ nặng .


Đây không phải vấn đề ngươi có dám xưng ‘Quân’ hay không, cái này tự ngươi xưng không tính, ngươi phải được thiên hạ công nhận.


Truyền thống này kéo dài từ thời Chiến Quốc đến tận Hán triều vẫn còn tồn tại nhưng mà theo Trung Nguyên thống nhất, thiên hạ nào còn cơ hội xuất hiện những người như Mạnh Thường Quân hay Xương Bình Quân . .. ? .
“Thiên hạ Tam Quân, đứng đầu là Đậu Quân- Đậu Vũ – Đậu Du Bình đại nhân” .


“Ngoài ra Tam Quân còn có Trần Phồn – Trần Trọng Cử đại nhân, Lưu Thục – Lưu Trung Thành đại nhân”
“Đây chính là thiên hạ Tam Quân, Quân giả nhất thế tông sư, danh vọng cỡ nào ? “.


“Tam Quân cho dù đã mất mấy chục năm nhưng địa vị của bọn họ trong mắt danh sĩ chưa bao giờ giảm, nhắc đến Tam Quân bất kể ngươi là ai đều không thể không cảm thán, không thán phục”
“Cho dù đương triều thái uý, đương triều tư không nhìn thấy Tam Quân cũng phải bái “


“Tam Quân được uy vọng cao như vậy trong giới sĩ lâm đẫy chính là vì Tam Quân đi đầu chống lại . .. hoạn quan”


“Nếu không phải vận mệnh trêu người, Tam Quân sự sắp thành lại bại thì thiên hạ này cũng không loạn như thế nhưng cũng bởi Tam Quân bại cho nên sĩ lâm chịu hoạn quan ghét bỏ, phàm là xuất thân sĩ tộc lại không có cách nào vào triều làm quan “


“Đã rất nhiều năm, sĩ lâm đã không có người mới vào triều, đây không chỉ là bị hoạn quan chèn ép mà còn là vì sĩ lâm cùng hoạn quan thế bất lưỡng lập, nếu ngươi thân là sĩ lâm lại cúi đầu trước hoạn quan sẽ bị người người phỉ nhổ, người người coi khinh, danh tiếng thối không thể tả “


“Hoạn quan không cho phép sĩ lâm vào triều làm quan, sĩ lâm cũng không muốn vào triều nhưng mà không vào triều cũng chưa hẳn không thể dương danh”
“Mấy chục năm nay bắt đầu xuất hiện cách gọi Bát Tuấn, Bát Cố, Bát Cập, Bát Trù “


“Không sợ An Sinh chê cười, trong mắt lão phu Bát Cố, Bát Cập hay Bát Trù cũng không tính là gì nhưng mà Bát Tuấn thì không giống “
“Lão phu lại kể cho ngươi một người, gia chủ Tuân thị ở Dĩnh Xuyên chính là một trong thiên hạ Bát Tuấn, người này họ Tuân, tên Sảng, chữ Tư Minh “


“Sau này cho dù ngươi quan to lộc hậu nhưng thấy Tuân Tư Minh vẫn chỉ là bạch y thì cũng không nên coi thường, lấy lễ mà đối đãi, coi như trưởng giả trong nhà biết chưa ? có thể danh liệt Bát Tuấn vậy cũng tương đương có thể đi ngang thiên hạ dù sao Tam Quân đã sớm không có trên đời, Bát Tuấn là lớn nhất”


“Đắc tội bất cứ ai trong Bát Tuấn cũng có thể coi như đắc tội toàn bộ giới Sĩ Lâm, đây là đại kỵ” .
Tuân Sảng, người này Trần Minh biết, đây tuyệt đối là đại nhân vật vào thời Tam Quốc, phải biết so danh tiếng Tuân Sảng có thể đè ch.ết Lư Thực .


Nguyên bản Tuân Sảng được người Dĩnh Xuyên gọi là Tuân Thị Bát Long nhưng cũng không biết vì sao hiện tại nhảy lên thành Bát Tuấn, cái này nằm ở điểm mù tri thức của Trần Minh.


“Quay lại việc chính, Chu đại nhân muốn thoát ly thân sĩ tộc chính là vì muốn thông hoạn lộ, muốn vào triều làm quan mà đây cũng là nguyên do Chu đại nhân giúp đỡ lão phu”


“Cho nên ngươi hiểu ? Chu đại nhân cũng không có cách tự mình vào triều làm quan, công lao hắn đủ, tiền tài của hắn cũng đủ, hắn hiện tại cũng sớm nhận được Hiếu Liêm nhưng trong triều nếu như không có người dìu dắt bản thân Chu đại nhân lại nửa bước khó đi”


“Ngay như Lư Tử Cán đại nhân ở trong triều cũng chịu rất nhiều chèn ép, Chu đại nhân không so được với Lư đại nhân nếu hắn lấy thân phận trung lập vào trong triều lại càng khó đi cho nên hắn cần lão phu đẩy hắn một chút”.


Giả Tông nói lời này cố ý dừng lại nhìn Trần Minh mà Trần Minh cũng không coi là ngu dốt, Trần Minh hiểu.
Giả Tông đang nói cho Trần Minh, hắn đi theo Chu Tuấn cũng khó mà thăng quan tiến chức, chỉ có thể cả đời ở lại Dương Châu.


Muốn thông hoạn lộ vẫn phải đi theo Giả Tông, chịu Giả Tông dìu dắt, tiến vào phe cánh của Giả Tông mới có thể thông hoạn lộ.
Chu Tuấn có công huân trong người, hắn chỉ cần Giả Tông giúp đỡ giai đoạn đầu sau đó hắn có thể tự mình chọn phe cho nên đây là một mối quan hệ cân bằng.


Về phần Trần Minh nếu đi theo Giả Tông thì hắn cũng không được chọn phe, Giả Tông sau lưng là Lưu Quân Lang, tương lai nếu không có gì bất ngờ thì đây cũng là ‘sếp’ của Trần Minh.


Tất nhiên tương lai này là không thể nào, chỉ cần loạn Khăn Vàng bắt đầu, tất cả những cái gọi là ‘tương lai’ kia đều sẽ đổ vỡ.
Trần Minh rất biết điều lại cung kính hướng về Giả Tông cúi đầu nhưng trong lòng hắn cũng có điều suy nghĩ.
Hắn chưa từng nghe qua Tam Quân.


Ở trong Tam Quốc Diễn Nghĩa có lẽ có nhưng tình tiết quá nhỏ cho nên Trần Minh cũng quên, hắn chỉ cần biết .. . Đậu Vũ đứng đầu Tam Quân là được.
Đậu Vũ tuy đã ch.ết nhưng hậu nhân Đậu gia vẫn còn thậm chí theo Chu Thái nói tung tích bọn họ ở Giao Chỉ.
Như vậy . . . tương đối có ý tứ.






Truyện liên quan