Chương 80: Không Đề.

Trần Minh từ phủ của Giả Tông trở về cũng đã là giờ Tỵ (9h-11h sáng) ngày hôm nay thời tiết ở Long Biên thành tương đối đẹp, có thể nói là trời quang mây tạnh.


Từ phủ Giả Tông rời đi, trong đầu Trần Minh thật sự học được thêm rất nhiều tri thức, Giả Tông không hổ là nho sĩ đương thời, quan cao lộc hậu, nói chuyện với Giả Tông giúp Trần Minh giải khai được rất nhiều điẻm mù thậm chí có những điểm trước đây hắn cũng không nghĩ tới.


Không có Giả Tông nhắc nhở, Trần Minh nhiều khi ‘vỡ kế hoạch’ chứ không biết chừng.
Đương nhiên tổng thể mà nói thì cũng không có vấn đề gì quá lớn với Trần Minh.


Hiện tại bao phủ lên nhà Hán vẫn là một bộ quy tắc, cho dù lỏng lẻo thì nó vẫn là quy tắc bao trùm thiên hạ, quy tắc được lập nên với triều đình nhà Hán cùng danh gia sĩ tộc đương thời.


Lời mà Giả Tông nói cũng là áp theo cái quy tắc này, nếu mọi sự đều theo quy tắc được dệt ra sẵn thì Trần Minh đời này rất khó xoau người trừ khi khởi nghĩa.
Cũng may Trần Minh biết cái tấm màn quy tắc bao phủ toàn bộ nhà Hán kia không bao lâu sau liền bị phá .


Thương thiên đã ch.ết, hoàng thiên đương lập.
Một câu này không phải chuyện đùa, một câu này cũng thành công đục thủng bức màn che phủ bầu trời nhà Hán, để càng nhiều nhân vật có thể bước lên vũ đài lịch sử.


available on google playdownload on app store


“Ta hiện tại cũng không cần thay đổi kế hoạch dù sao vẫn cần chờ đợi nạn Khăn Vàng bắt đầu”
“Tuy nhiên có một việc nhất định phải giải quyết đấy chính là Lý gia, Lý gia cùng ta đều có chung một mục tiêu là chức thái thú”


“Theo lẽ thường mà nói ta không tranh được với Lý Tiến nhưng nếu cứ án lẽ thường mà nói thì Lý Tiến làm tất cả cũng chẳng thể tranh được với vị họ Lưu kia”


“Cho dù theo lịch sử, họ Lưu không đến đất Giao Chỉ thì vẫn có Sĩ Nhiếp, Lý Tiến cùng Lý gia không phải người thắng cuối cùng” .
“Cong cong vèo vèo, thiên hạ này đã loạn, quan trường càng loạn” .
Trần Minh lên xe ngựa, hắn dựa lưng vào thành xe sau đó di di hai tránh của mình.


Quan trường đấu đá không phải điểm mạnh của Trần Minh, mấy thứ cong cong vèo vèo – minh tranh ám đấu kia, Trần Minh cũng không rõ ràng.
“Bàn về chém giết, 10 người như Giả Tông cũng không đủ cho ta giết nhưng bàn về quan trường thì 10 người như ta cũng không lại Giả Tông”


“Người hiện đại . . . mấy ai lại hiểu quan trường đấu đá đây ? “
“May mắn ta chưa từng muốn đi quan lộ, chưa từng muốn vì nhà Hán làm quan nhưng mà trải qua việc này ta cũng phải tự đề tỉnh mình bởi ý thức chính trị của ta không đủ cao” .


“Càng là như vậy ta càng cần có người giúp bên cạnh ví như . .. một vị quân sư” .
Nghĩ đến hai chữ quân sư, ánh mắt Trần Minh hơi sáng lên.
Trần Minh không sợ chém giết đánh trận nhưng hắn đúng là ngại âm mưu quỷ kế, minh tranh ám đấu.


“Bàn về quỷ kế, tiền kỳ Tam Quốc có ba người có thể coi là đứng đầu thiên hạ, Lương Châu Giả Hủ, Lương Châu Lý Nho cùng Dĩnh Châu Quách Gia”
“Đáng tiếc, Lý Nho là con rể của Đổng Trác, gắn chặt với Đổng Trác hơn nữa cả Lý Nho cùng Giả Hủ đều ở Lương Châu, Lương Châu quá xa “


“Quách Gia . . . Quách Phụng Hiếu đúng là làm người yêu thích nhưng mà Quách Gia năm nay lại bao nhiêu tuổi ? hắn vẫn chỉ là đứa bé huống hồ Quách Gia sẽ không giúp đỡ ta”.


“Quách Gia tuy xuất thân hàn vi nhưng hàn vi này cũng là sĩ tộc hàn vi, hắn tuy chỉ thuộc bang chi nhưng đường đường chính chính cũng là người Dĩnh Xuyên – Quách thị”


“Nhìn trong lịch sử, Quách Gia đầu tiên theo ai ? hắn đi theo Viên Thiệu, đến khi tại trong quân doanh Viên Thiệu cảm thấy không được trọng dụng mới về nương nhờ Tuân thị ở Dĩnh Xuyên sau đó lại được Tuân thị giới thiệu cho Tào Tháo, nguyên do khi đó cũng bởi Tào Tháo nắm giữ Dĩnh Châu “


“Xuất thân của Tào Tháo tuy không bằng Viên Thiệu nhưng mà gấp mười Lưu Bị, lại gấp ta .. . trăm lần”
“Quách Phụng Hiếu chịu theo ta mới là lạ trừ khi học Tào Tháo, bắt cóc Quách Gia như cái cách ép Từ Thứ chuyển phe” .
“Từ Thứ . . . “


Nghĩ đến Từ Thứ ánh mắt Trần Minh không khỏi sáng lên nhưng cũng rất nhanh ảm đạm xuống .
“Từ Thứ . . . Từ Thứ xuất thân bình dân cho nên theo lý thuyết đối phương chịu theo ta nhưng Từ Thứ cũng không thích hợp với ta, không phải Từ Thứ không có tài năng mà là Tứ Thứ giai đoạn này không được”


“Tài năng của Từ Thứ chỉ thực sự nở rộ khi hắn đến Kinh Châu cầu học, Từ Thứ lúc trẻ lại không tính là mưu sĩ đỉnh cấp thậm chí còn đang mang theo giang hồ mộng đây này “ .
Trần Minh nghĩ một hồi đột nhiên có chút bi ai phát hiện, một đám đỉnh cấp mưu sĩ tại Tam Quốc, ai cũng không thích hợp hắn.


“Mà thôi, mà thôi, ta ở Giao Chỉ cần gì lo chuyện thiên hạ, trước cứ làm tốt bản sự của ta, lại thực thi kế hoạch như bình thường, đợi đến khi ta tới Trung Nguyên lại mưu cầu mưu sĩ cũng không phải không có cơ hội”


“Ví như Giả Hủ, Giả Văn Hoà, kẻ này am hiểu bo bo giữ mình cũng không cương trực, bắt cóc đối phương không sợ đối phương ‘lấy cái ch.ết thể hiện sĩ tiết’ cùng lắm tìm cơ hội trói Giả Hủ về Giao Chỉ”


Nghĩ đến đây, Trần Minh khẽ cười sau đó ném việc này ra khỏi đầu, hắn cần tập trung một việc quan trọng hơn đấy chính là tới Phòng Vệ Doanh nhận tân binh.
_ _ _ _ _ _ _
Thời gian lại trôi qua 3 ngày, tân binh cũng lục tục gia nhập binh doanh của Trần Minh tuy nhiên số lượng không đồng nhất.


Mỗi ngày sẽ có khoảng 60-70 tân binh được Chu Cảnh đưa tới quân doanh của Trần Minh chứ không phải một lần đẩy quân số quân đội Trần Minh lên 500 quân, ước chừng cũng phải nửa tháng Trần Minh mới có thể chiêu mộ đủ 500 sĩ tốt.


Đây cũng không phải Chu Cảnh cố tình làm khó xử Trần Minh mà là quân tốt gia nhập binh doanh của Trần Minh được lựa chọn cực kỳ kỹ lưỡng, tuổi chừng 18 đến 22 tuổi.
Thú thật ngay cả Chu Cảnh cũng đỏ mắt với Trần Minh không thôi mà đây cũng là ý tứ của Giả Tông .


Từ ngày Giả Tông làm công tác tư tưởng với Trần Minh, Giả đại nhân liền coi Trần Minh thật sự là người mình dù sao trong mắt Giả Tông thì Trần Minh đã không có lý do phản bội hắn.


Giả Tông không chỉ yêu cầu tuyển chọn nghiêm khắc quân tốt nhập doanh của Trần Minh mà còn đích thân thì binh doanh của Trần Minh ban chữ.
Nếu như quân doanh của Chu Cảnh gọi là Phòng Vệ Doanh thì quân doanh của Trần Minh gọi là Phá Quân Doanh.


Phá Quân Doanh quả thật là tên hay cũng đại diện cho kỳ vọng mà Giả Tông dành cho Trần Minh cùng quân đội của hắn.
Tuy nhiên Trần Minh ở trong lòng lại không cảm động với cái tên này lắm bởi vì hắn biết Giả Tông nghĩ gì.


Phá Quân Doanh không thuộc về Trần Minh mà thuộc về Giả Tông, như vậy theo Giả Tông rời khỏi Giao Châu đội quân này lại để cho ai ?.
Không cần nói cũng biết, Giả Tông muốn Trần Minh luyện tốt binh, luyện ra tinh binh sau đó đây sẽ trở thành quân đội của Lưu Quân Lang, giúp họ Lưu ngồi vững ở Giao Chỉ.


Tất nhiên mấy cái này tạm thời Trần Minh không quá để ý bởi vì như hắn đã nói, theo loạn Khăn Vàng bắt đầu toàn bộ thiên hạ đều sẽ bị lật một lần.
Trần Minh mấy ngày nay có thể nói là dồn toàn tâm toàn lực để luyện binh bao quát nâng cấp giáo án cho binh sĩ.


Binh sĩ không chỉ có học đâm thương, bổ đao, bắn cung, trận hình mà còn học đối chiến với nhau .


Khác biệt là Trần Minh hiện tại cũng không còn dùng một giáo án áp lên tất cả binh sĩ mà chia nhỏ giáo án ra, ngoại trừ quân trận cùng rèn luyện thể lực là bài học bắt buộc ra thì việc quân lính sử dụng giáo, cung hay là đao đều sẽ được chia ra thành từng đội riêng biệt .


Việc này giúp Trần Minh càng dễ học cũng dàng dễ quản lý.
Lấy luyện binh là quan trọng nhất nhưng Trần Minh cũng sẽ không lơ là việc học của chúng đội trưởng, hắn vẫn sẽ dạy học cho các đội trưởng vào mỗi tối.
Ngoài cái này ra, Trần Minh cũng đang cố gắng hoàn thiện một bản Tam Tự Kinh.


Trần Minh không cách nào nhớ rõ toàn bộ Tam Tự Kinh nhưng mà hắn biết hắn cần một sách như Tam Tự Kinh.
Tam Tự Kinh có ưu điểm lớn nhất là dễ học, dễ thuộc có thể thành vè mà đọc mà hát.


Muốn phổ cập chữ viết cho người dân Giao Chỉ, dùng chữ giản thể là không đủ, nhất định phải cần một bản sách như Tam Tự Kinh.


Tuy Trần Minh không thể nào nhớ rõ Tam Tự Kinh từng chữ một nhưng kiếp trước dù sao cũng học thuộc lòng, đại ý hắn vẫn nhớ, quan trọng nhất là Trần Minh có thể dựa vào đại ý để mà sửa Tam Tự Kinh theo ý mình cho nên mất bao nhiêu thời gian, mất bao nhiêu công sức thì Trần Minh cũng sẽ đâm đầu vào viết sách này.


Vì chưa thể hoàn thành ‘sách giáo khoa’ cho nên hắn cũng không vội đi dạy đám trẻ con Văn Hoà, Văn Bình, Văn Hưng, Văn Thịnh cùng Thị Xuân trong nhà.


Mấy đứa trẻ trong nhà đứa lớn nhất là Thị Xuân năm nay 8 tuổi, đứa nhỏ nhất là Văn Thịnh năm nay mới 5 tuổi, thư thả cho bọn trẻ một chút thời gian quen thuộc cuộc sống mới cũng là nên.


Trần Minh chuyến này đi An Định là để dẹp loạn tai nơi này, đợi An Định bình ổn lại hắn mới có thể trở về hơn nữa cũng chưa hẳn có thể dạy đám trẻ con dù sao lúc đó Trần Minh vẫn chưa tính là có thời gian.


Chỉ có khi Trần Minh hoàn thành ước nguyện trở thành huyện thừa một huyện ở Giao Chỉ, coi như có đất lập thân căn bản mới có thể bắt đầu dạy dỗ những đứa bé này.
Hiện tại .. . cứ để bọn nhỏ thoải mái chút, bây giờ mới là tháng 7 không phải là thời gian nghỉ hè sao ? .
_ _ _ _ _ _


Trần Minh hiện tại đang chuẩn bị những bước cuối cùng trước khi hành quân đến An Định.
Trước mắt hắn còn vài việc cần làm.
Việc quan trọng nhất là bán công thức làm bánh bao cho Lý gia để đổi lấy một khoản tiền tài lớn, thu hoạch thêm một đợt thiện cảm cùng tình báo của Lý gia.


Việc thứ hai là bảo Chu Thái hướng về Chu gia hỏi một chút, xem bọn họ có thợ rèn tốt hay không sau đó lại nhờ bọn họ rèn đúc cho Trần Minh một bộ áo giáp cùng một thanh trường đao.
Việc thứ ba, Trần Minh cần lên núi đi săn hơn nữa không phải chỉ đi một chuyên mà là thường xuyên lên núi đi săn.


Hiện tại quân doanh của hắn đã lên tới gần 200 người, tất nhiên lương thực không phải vấn đề dù sao Giả Tông nuôi nổi, chỉ cần không ngày ngày ăn thịt là được.
Tuy vậy có thịt ăn vẫn là tốt nhất, Trần Minh muốn lên núi săn thú sau đó mang thịt về làm thịt khô cho quân sĩ .


Một mặt cải thiện bữa ăn của binh sĩ một mặt cũng là chuẩn bị chút thịt khô cho việc hành quân sau này.
Đường hành quân lần này thật sự không gần.
Người hiện đại thật ra rất khó tưởng tượng được một ‘huyện’ ở cổ đại lớn nhường nào nhất là vào thời Hán mạt.


Lấy ví dụ như huyện Long Biên, ban đầu Trần Minh cũng nghĩ nó nhỏ, cùng lắm có thể so với Hà Nội ở hậu thế thôi nhưng thực ra không phải, huyện Long Biên rất lớn .


Phạm vi của huyện Long Biên hiện tại tương đương với phần trung tâm Hà Nội và các huyện Hoài Đức, Thường Tín (Hà Nội) Khoái Châu (Hưng Yên) huyện Thuận Thành, huyện Quế Võ và Yên Phong tỉnh Bắc Ninh trở lên phía bắc, Ngoài ra còn bao gồm cả các tỉnh Bắc Kạn, Thái Nguyên, Lạng Sơn, Cao Bằng và một phần phía tây nam tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc.


Đây là phạm vi một huyện của Giao Chỉ, diện tích cực kỳ rộng lớn.


Tất nhiên không phải huyện nào ở thời nhà Hán cũng lớn nhưng mà tại Giao Châu, Dương Châu cùng Lương Châu đều gần như nhau, những vùng này đất cực kỳ rộng mà người thưa, địa bàn một huyện có khi không kém quận thành các châu khác.


Về phần An Định huyện lại tính như thế nào ? Trần Minh hiện tại cũng đã có địa đồ của An Định huyện, An Định huyện có thể coi như tổng hợp của hai tỉnh Hải Dương cùng Hưng Yên, nằm giữa khu vực sông Thái Bình cùng Sông Hồng ở hậu thế.


Từ trung tâm Hà Nội đi tới Hải Dương mất bao lâu ? tính theo góc độ của tương lai thì khoảng từ 1 – 2 tiếng đồng hồ nhưng đặt ở hậu thế ít nhất cần từ 3-5 ngày hành quân liên tục.
Chặng đường như vậy chuẩn bị thêm chút thịt khô là nên.


Ngoài ra đi săn bắn còn là bởi Trần Minh muốn lên núi tìm vài con chó bản địa, hắn cũng bắt đầu thử nuôi cẩu.
Trước đây Trần Minh cũng đã liên hệ Hùng Mật giúp hắn bắt vài con chó nhỏ mang về nhưng mà kết quả lại không khả quan cho lắm.


Không phải Hùng Mật không ra sức mà là Hùng Mật cùng đội ngũ thợ săn không bắt được chó con.


Ở trên núi tìm chó hoang thì dễ nhưng để săn được con non của nó lại không đơn giản chút nào, đám người Hùng Mật cũng không dám đi sâu vào trong núi cho nên cũng không thể hoàn thành được yêu cầu của Trần Minh.


Hùng Mật chỉ có thể bắt được chó trưởng thành về mà loại chó này .. . cũng chỉ có thể mang lên bàn ăn chế biến theo đĩa.


Chó hoang dã vốn hung bạo, so với sói thì không bằng nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu, bắt con trưởng thành về gần như không có cách nào thuần hoá, kể cả có thuần hoá được thì cũng tốn quá nhiều thời gian.


Trần Minh cũng chỉ có thể mang mấy con chó hoang này ra thịt, đáng tiếc không có mắm tôm nếu không cũng có thể coi như mỹ vị nhân gian.


Chuyến này Trần Minh sắp đi xa, thời gian huấn luyện chó tất nhiên không đủ nhưng tranh chủ bắt vài con chó con sau đó mang về nhà dưỡng mấy ngày rồi mang theo quân không phải không được, chủ yếu vì Trần Minh có thể bắt đầu huấn luyện lũ chó ngay từ bây giờ .


Thế là Trần Minh liền quyết định tổ chức một đội thợ săn, chiều chiều lên núi săn thú.
Cái này tất nhiên được Chu Thái nhất mực hưởng ứng,hắn sớm đã muốn theo Trần Minh vào rừng.






Truyện liên quan