Chương 81 : Vào Rừng Săn Thú.
Trần Minh cùng Chu Thái tuyển chọn 20 tinh binh theo hắn lên núi, ngoài ra còn bảo Hùng Mật mang theo 5 người thợ săn có kinh nghiệm làm dẫn đường.
Đội ngũ lên tới 27 người, sau lưng mỗi người đều đeo một cái ‘gùi’ nhỏ, thoạt nhìn thanh thế rất lớn.
Trần Minh lần này lên núi trừ săn thú ra còn muốn hái chút thảo dược, ngoài ra Trần Minh cũng hy vọng có thể nhìn thấy người Việt cổ ở trong núi.
Cuộc sống của người bản địa ở bên ngoài thì Trần Minh coi như đã rõ nhưng cuộc sống của người bản địa ở trong núi thì Trần Minh đúng là không thấy qua.
Trần Minh trước đây cũng đã bóng gió đi hỏi Lý Tiến nhưng Lý Tiến cũng không thể nói cho Trần Minh quá nhiều, nguyên do chủ yếu bởi chính Lý Tiến cũng không rõ.
Lý Tiến cùng Lý gia làm ăn không ít với người trên núi nhưng bình thường là phía bên kia chủ động mang hàng hoá xuống núi rồi liên hệ Lý gia mà không phải Lý gia chủ động lên núi tìm người.
Trần Minh đối với việc Lý Tiến nói cũng không quá tin tưởng dù sao Lý Tiến là hào cường một phương làm sao có chuyện tung tích của người trong núi cũng không rõ ? tuy vậy hắn cũng không mang việc này ra nói lại.
Cái việc có thể gặp được người bản địa ở trên núi thật ra là phải xem cơ duyên, Trần Minh cũng không quá truy cầu, quan trọng nhất ở chỗ bắt được chó con.
Từ mấy con chó mà Hùng Mật bắt về cho Trần Minh thịt thì Trần Minh cũng nắm được giống chó ở khu vực này, cho tại xung quanh Long Biên huyện chủ yếu thuộc hai dạng chó, thứ nhất là giống chó Bắc Hà, loại chó lông xù, người chắc thịt, có bờm ở cổ, bốn chân tương đối dài, chiều cao của con trưởng thành có thể lên tới 70cm, nặng trên dưới 40 kg.
Loại chó hoang này hiện tại cũng không được gọi là chó Bắc Hà mà được Hùng Mật gọi là chó hoang lông xù, loại chó hoang này cực kỳ hung đã thế còn đi theo bầy, tuy không nguy hiểm bằng chó sói nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Một loài chó khác thậm chí còn lớn hơn, nhanh nhẹn hơn, mũi dài, đuôi cũng dài, lông tương đối mượt, loài này được người dân bản địa gọi là . . . á lang.
Á lang nói thẳng ra chính là Dingo Đông Dương tuy nhiên loài Dingo Đông Dương này lạ lắm vì Trần Minh cảm thấy nó thật sự giống sói hơn là chó, con trưởng thành có thể nặng tới 70 kg, đã không thua sói.
Trần Minh không phải chưa thấy qua Dingo Đông Dương, loài chó này ở Thái Lan cũng có nhưng tuyệt không so được với giống chó ở thời đại này, Á Lang cũng là mục tiêu chính của Trần Minh trong chuyến lên núi lần này.
Dĩ nhiên một lần không được thì hắn có thể lên núi vài lần, dù sao có thời gian, hắn không tin không bắt được con non á lang về nuôi dưỡng.
Núi rừng Giao Chỉ thời điểm này rất nguy hiểm, càng vào sâu càng nguy hiểm nhưng mà Trần Minh có thể coi là tài cao gan lớn, hông đeo Đồ Long Đao, tay cầm Thuận Thiên Côn, lưng đeo cung lớn, có thể nói võ trang tận răng cho nên Trần Minh liền yêu cầu Hùng Mật dẫn đường đi sâu vào bên trong núi rừng Giao Chỉ.
Càng đi vào sâu, cây cối càng rậm rạp, tất nhiên đây không phải vấn đề lớn, vấn đề lớn là rắn rết, côn trùng nhiều lắm.
Mấy sinh vật nhỏ bé này mới thật sự đáng sợ, chúng còn đáng sợ hơn cả mãnh hổ .
Cũng may Trần Minh không phải tay ngang mới đi rừng, tuy thời đại này không có thuốc diệt côn trùng nhưng Trần Minh vẫn yêu cầu quân sĩ băng kín mít da thịt lại, chỉ để lộ đôi mắt ra bên ngoài.
Ăn mặc có phần doạ người đã thế còn tương đối nóng nhưng ít ra an toàn.
“Đại nhân, nơi này có dấu chân gấu, là dấu chân con trưởng thành, ước chừng cũng phải có 400-500 cân “ .
Đám người Trần Minh đang di chuyển thì lúc này có một người thợ săn tương đối dè dặt tiến tới .
Người này là em ruột của Hùng Mật gọi Hùng Cường .
Trần Minh lần này mang theo binh sĩ lên núi tất nhiên tiếc mạng binh sĩ nhà mình bởi thế hắn mới cần các thợ săn có kinh nghiệm nhập đội, để bọn họ đi trước dò đường sau đó lại trở về báo cáo.
Hùng Cường chính là một trong số những thợ săn đi trước dò đường nhưng mà lúc này sắc mặt của hắn không tốt lắm.
Thợ săn lên núi không chỉ sợ ‘ông cọp’ bọn họ còn sợ cả gấu, đây đều là những sinh vật thợ săn bình thường không đắc tội nổi.
Cũng may lần này số lượng người tương đối nhiều cho nên Hùng Cường có thể đè xuống sự sợ hãi của bản thân.
“Sư huynh, chúng ta đi săn gấu đi ? săn được súc sinh kia mà nói có thể bằng mười con thú bình thường, giết nó lột da mang về, uy phong không thua lột da lão hổ “.
Trần Minh còn chưa kịp nói gì, Chu Thái ở một bên hai mắt toả sáng phấn khởi mà lên tiếng.
Đội ngũ của Trần Minh tuy một đường đi sâu vào trong núi rừng nhưng cũng không phải cái gì cũng không thu hoạch được, bọn họ bắt được vài con thỏ, hai con hoẵng cùng một đống thảo dược.
Tuy vậy cả chặng đường Chu Thái cũng không có cơ hội ra tay hay đúng hơn Chu Thái lười ra tay.
Nay nghe được có gấu, hắn mới phấn khởi mà không nhịn được .
Trần Minh nghe Chu Thái nói, hắn hơi liếc nhìn sư đệ của mình sau đó mới khẽ gật đầu.
“Săn gấu cũng không phải không được”
“Lâm Vĩnh, ngươi cho các huynh đệ tản ra đánh kẻng, mỗi người không được đi xa quá trăm bước chân, đánh kẻng triệu hết những thợ săn dò đường về, chúng ta trực tiếp thay đổi tuyến đường, đi săn gấu”.
Trần Minh gật đầu với Chu Thái sua đó quay đầu phân phó Lâm Vĩnh.
Tiểu Lâm Vĩnh vội bước lên, cung kính nói .
“Tuân lệnh đại nhân” .
Lâm Vĩnh nói xong bắt đầu điều động một vài anh em huynh đệ tản ra gõ kẻng gọi người.
Thật ra thì trừ kẻng ra còn có thể dùng ‘tù và’ tại Giao Chỉ có tù và làm bằng sừng trâu, thứ này dùng rất tốt chẳng qua Trần Minh cũng không dùng.
Dù sao âm thanh lớn quá vốn cũng không hẳn là tốt.
Một vài binh sĩ theo Lâm Vĩnh tản ra gõ kẻng, Trần Minh lại bắt đầu phân phó những người còn lại.
Đừng nói Trần Minh cho dù nguyên chủ cũng chưa từng săn gấu nhưng mà Trần Minh kiếp trước không phải không nhìn thấy gấu, cũng không phải không hiểu .
Phiến quân bọn hắn sinh sống chủ yếu nằm trong các khu rừng rậm nhiệt đới ở Thái Lan, có một số sinh vật vẫn cần phải hiểu qua.
“Gấu ước chừng 500 cân ? tính ra là 250 kg ở hậu thế như vậy chẳng nhẽ là gấu ngựa ? “.
“Gấu ngựa không quá hung hãn, săn không khó” .
Trần Minh tự mình ước lượng sau đó đưa ra phán đoán.
Thật tình thì gấu ở khu vực Đông Nam Á cũng không quá đáng sợ, nó vẫn tính là sinh vật nguy hiểm nhưng . .. cũng chỉ thế thôi.
Gấu tại Đông Nam Á không quá lớn, gấu ngựa có thể coi là lớn nhất nhưng so với gấu đen Bắc Mỹ, gấu nâu ở Nga hay gấu trắng Bắc Cực thì thua khá xa.
Ngoài ra Trần Minh đến cổ đại cũng được một thời gian, hắn cũng nhận ra động vật ở thời cổ đại đều to lớn hơn hiện đại, ít nhất là các loại dã thú đều lớn hơn một vòng.
Xác định được giống gấu phải đối đầu, Trần Minh tuy cẩn thận nhưng lại không quá mức lo lắng thậm chí hắn còn tính để đám binh sĩ thử sức một chút.
Tân binh mà, đằng nào ra trận cũng cần thấy chút máu không bằng hướng về dã thú đánh một trận.
So với dã thú nhiều khi nhân loại còn đáng sợ hơn nhiều lắm.
_ _ _ _ _ _
Đám người Hùng Mật đều là thợ săn lâu năm, bản thân có kinh nghiệm cho nên không có khả năng đánh mất dấu con mồi.
Đội ngũ của Trần Minh rất nhanh tụ tập lại sau đó theo các thợ săn dẫn đường bắt đầu lùng tìm gấu, cũng không lâu lắm các đoàn người khoảng 30 mét cuối cùng cũng xuất hiện một cái bóng màu đen.
Sinh vật kia to lớn dị thường, nó nằm đó thôi cũng toát ra uy thế kinh người .
Trần Minh đoán không sai, đây quả thật là một đầu gấu ngựa nhưng mà nó to ngoại cỡ, phải có 300 kg.
“Con mẹ nó, sinh vật ở thế giới này toàn bộ đều dị biến phải không ? gấu ngựa cổ đại có thể lên tới 300 kg ? “.
Theo đoàn người xuất hiện, con gấu ngựa cũng phát hiện ra nguy hiểm, thân hình to lớn bắt đầu chuyển động sau đó đứng thẳng lên bằng hai chân, cái miệng lớn kêu một tiếng .
Cở thể nặng 300 kg, đứng lên cũng phải cao gần 3m.
Khoảng cách giữa hai bên lúc này lên đến 30m nhưng binh sĩ bên cạnh Trần Minh cũng đã bắt đầu run rẩy, nhiều binh sĩ còn không cầm chắc được cây cung trong tay.
“Sợ không ? “.
Trần Minh nhìn thấy tất cả trong mắt, hắn cũng không trách chúng binh sĩ.
Nói thẳng ra nếu Trần Minh không có Nguyễn Xí cùng Lê Văn Hưng nhập thể, hắn thấy lão hổ thì hắn cũng cắm đầu bỏ chạy.
Con gấu mặt ngựa này không so được với lão hổ Trần Minh giết, kích cỡ tương đương nhưng hung uy lại không bằng tuy nhiên nó thừa sức làm người bình thường ch.ết khiếp .
“Đại nhân . . . thuộc hạ không sợ “ .
Nghe được giọng nói của Trần Minh vang lên, Lâm Vĩnh bỗng ngơ ngác nhìn về phía Trần Minh sau đó vội trả lời .
Khuôn mặt trẻ trung của Lâm Vĩnh toát ra đầy vẻ sợ hãi nhưng khi thấy Trần Minh hắn liền cắn răng, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại.
Nhìn biểu hiện của Lâm Vĩnh, Trần Minh cảm thấy có chút buồn cười .
Lâm Vĩnh như thế, đám tân binh đi theo Trần Minh đều không khác, biểu hiện còn thua xa những thợ săn đi dẫn đường .
Nhìn người ta xem, đều đã bắt đầu từ từ lùi về phía sau, hai tay làm động tác kéo cung trong khi đám tân binh của Trần Minh vẫn đang run run căn bản không có biểu hiện gì.
“Ta biết các ngươi sợ”
“Sợ là bình thường, vượt qua nỗi sợ mới là phi thường”
“Ta lúc bắt đầu cũng là sợ, sợ cực kỳ nhưng so với sợ bị dã thú giết ch.ết ta càng sợ đói ch.ết cho nên chỉ có thể càng liều mạng, càng cố gắng”.
“Các ngươi là binh lính của ta, chỉ cần ta có ăn thì ta cũng không để các ngươi đói ch.ết nhưng ra ngoài chiến trường ta lại không thể đảm bảo tính mạng cho các ngươi “
“Người so với dã thú thì càng đáng sợ, sinh vật kia tuy to lớn nhưng cũng chỉ là một đầu súc sinh, các ngươi sợ nó nhưng nó cũng sợ các ngươi, bằng bản tính của nó nếu thấy con mồi ngon ăn nào có đứng lên doạ dẫm, đã sớm chạy tới xé thịt lột da, ăn tươi nuốt sống”
“Nó là dã thú cho nên nó cũng sợ các ngươi nhưng ra chiến trường, kẻ địch của các ngươi cũng sẽ không biết sợ, càng không vì các ngươi sợ hãi mà buông tha cho các ngươi” .
Giọng nói của Trần Minh oang oang, hắn gần như gầm lên, âm thanh vang vọng cả một khu vực.
Tiếp đó, Trần Minh lại hô vang .
“Toàn thể binh sĩ nghe ta dàn trận, chia nhỏ đội hình, giữ vững khoảng cách, nắm chặt dây cung “.
“Ấu Bình, ngươi đi lên thử đầu súc sinh kia” .
Chu Thái nghe Trần Minh ra lệnh, hắn không những không phản cảm mà cười dài một tiếng .
“Tuân mệnh tướng quân “ .
Chu Thái chủ động ôm quyền, sau đó rút ra bảo đao bên hông, hùng dũng oai vệ mà tiến tới .
Chu Thái bước đi như bay, đao nắm trong tay, mắt mở trừng trừng nhìn về con gấu ngựa.
Gấu ngựa thấy Chu Thái lao tới cũng gầm lên một tiếng, nó không còn dùng hai chân đứng lên uy hϊế͙p͙ nữa mà là tứ chi tăng tốc, cũng lao về phía Chu Thái.
Sinh vật to lớn kia lao tới, không chỉ khí thế hung hãn mà tốc độ cũng nhanh vô cùng nhưng Chu Thái vốn là kẻ tài cao gan lớn, hắn không sợ.
Chỉ thấy Chu Thái từ một tay cầm đao chuyển thành hai tay, hắn lộn nhào một cái vừa vặn tránh thoát gấu ngựa vồ tới sau đó Chu Thái lăn nửa vòng trên mặt đất, búng người lộn ngược trở lại, hai tay cầm đao bổ về gấu ngựa.
Gấu ngựa phản ứng cũng không chậm, nó cũng hướng về Chu Thái một ‘tát’.
Một vả này cùng đao trong tay Chu Thái va chạm với nhau, một bên máu bắn tung toé còn một bên bị chấn cho hai tay rung bần bật, cả người ngã ngửa về sau.
Chu Thái bị cự lực của gấu đánh cho ngã về phía sau, đao trong tay suýt nữa không giữ được nữa còn gấu ngựa cũng chịu một chém cắt xuyên da thịt có điều sinh vật này vốn da dày thịt béo, một chém kia chặt không đến xương của nó.
Vừa giao thủ, Chu Thái liền rơi vào trạng thái bất lợi, đã thế gấu ngựa bị đau như càng kích phát ra hung tính, âm thanh của nó càng thêm chói tai, cái miệng lớn mở ra như muốn ăn tươi nuốt sống Chu Thái.
Nó càng thêm hùng hổ lao tới trong khi Chu Thái lúc này cũng chỉ mới vừa đứng lên.
Hai bên tuy mới chỉ giao thủ một hiệp, Chu Thái trong lòng đã trầm xuống bởi vì hắn tự biết mình so khí lực không lại sinh vật kia.
Thấy gấu ngựa lao tới, Chu Thài nào còn muốn ‘cứng đối cứng’ hắn lại chủ động lăn mấy vòng trên mặt đất, một bên đau khổ né tránh, một bên chờ cơ hội thích hợp phản công. Tất nhiên trước mặt sinh vật hung tợn kia Chu Thái quả thực rất nguy hiểm.
Gấu ngựa về bản chất không hung dữ như mãnh hổ nhưng da dày thịt béo, vũ khí tầm thường khó mà làm tổn thương nó.
Nếu chỉ là gấu ngựa dạng 150 hoặc 200 kg thì không có quá nhiều thứ để bàn nhưng con gấu trước mắt nặng đến 300 kg, con số này đã tương đối kinh khủng.
Cũng may vào lúc này chỉ nghe ‘siu’ một tiếng xé gió vang lên, một mũi tên phá không mà bắn về phía gấu ngựa.
Tiễn ra cực nhanh nhưng cũng không có bắn vào nơi yếu hại của nó, chỉ găm thẳng vào da thịt sinh vật này.
Đây cũng không có cách nào bởi từ vị trí của Trần Minh quả thật khó bắn trúng yếu hại của con gấu nhưng mà một mũi tên cũng đủ để gấu ngựa bị đau mà khựng lại .
Tiếp đó, không chỉ một mũi tên mà là hàng loạt mũi tên bắn tới, tên tên trúng đích, tên tên thấy máu .
“Đội thứ nhất, hướng về con gấu xạ tiễn”
“Đội thứ hai, phân thành hai hàng, một hàng cầm khiên, một hàng cầm giáo theo trận hình mũi tên hướng về phía trước, yểm trợ Chu giáo uý” .
Trần Minh vừa bắn tên vừa chỉ huy, lúc này tầm quan trọng của chỉ huy cùng sự khác biệt giữa quân đội cùng thường dân mới lộ ra .
Quân đội cho dù là tân binh chưa qua chiến sự thì vẫn cứ là quân đội, vẫn chịu huấn luyện hẳn hoi, cho dù sợ nhưng nếu có người chỉ huy thì lại có thể tiếp tục đồng lòng chiến đấu.
Lâm Vĩnh thân là đội trưởng, hắn chủ động hô hào binh sĩ, hai tay cầm khiên gỗ đẩy về phía trước.
Lâm Vĩnh cầm đầu tiến tới, trận hình mũi tên rất nhanh được tạo thành, đứng đầu là những binh sĩ khoẻ mạnh nhất, hai tay cầm khiên gỗ tiến tới.
Ở đằng sau là đội giáo binh, những cái khác khó mà nói nhưng chỉ riêng đâm giáo thì binh sĩ của Trần Minh rất có ‘nghề’.
_ _ _ _ _ _
Theo Trần Minh chỉ đạo cùng với Chu Thái dũng mãnh, tất cả binh sĩ đều bình tâm lại .
Trần Minh đi đầu bắn tên, một đợt mưa tên rất nhanh theo đó bắn về phía gấu ngựa.
Binh sĩ thật ra không đủ khả năng bắn xuyên da thịt của con gấu nhưng nó vẫn sẽ đau dù sao cũng là ‘mưa tên’ .
Ngoài ra còn có Trần Minh, chỉ thoáng chốc hắn đã bắn ra 3 mũi tên găm thẳng vào da thịt con gấu khiến nó đau đớn vô cùng, điên cuồng gào thét.
Nó lúc này đã sớm quên Chu Thái, ánh mắt đỏ lòm nhìn về đám người Trần Minh nhưng cũng theo nó không để ý, Chu Thái ở đằng sau lao vút tới, hai tay cầm đao bổ về gấu ngựa.
Không tồn tại cái gọi là ‘một đao chém đầu’ nhưng đao của Chu Thái vẫn chém thẳng vào người gấu ngựa để lại một vết thương dài trên thân nó, máu thịt một lần nữa bắn tung toé.
Bốn chân con gấu lớn cơ hồ khuỵ xuống, nó cố gắng hướng về Chu Thái vung tay nhưng tốc độ đã chậm đi nhiều, Chu Thái có thể dễ dàng lùi lại, thêm vào đội ngũ binh sĩ đang đẩy tới, hoàn cảnh Chu Thái bỗng chốc không còn nguy hiểm.
Ngược lại, Trần Minh sau khi cho cung binh bắn đợt thứ nhất liền để chúng binh sĩ cầm kẻng gõ, điên cuồng tạo âm thanh .
Một bên để binh sĩ gõ chiêng, một bên Trần Minh vẫn cứ bắn tên vào gấu ngựa, hắn là người duy nhất ở đây có thể bắn tên xuyên qua da thịt con gấu.
Nháy mắt thế cuộc đảo chiều, trên thân gấu đã dính 7 mũi tên, phần hông của nó cũng chịu một vất đao cực sâu.
Thế là . . . gấu ngựa cơ hồ dùng hết sức lực cả đời nó, dùng tứ chị chạy thẳng một mạch.
Đây cũng là khác biệt lớn nhất giữa gấu cùng hổ.
Gấu ngựa nếu bị doạ sợ thì sẽ chạy còn hổ . . . sẽ không chạy.
Gấu ngựa quay đầu bỏ chạy là điều không ai ngờ tới bao quát Trần Minh lại thêm không có ai đứng chặn đường lui của nó, nó cứ thế đâm đầu vào sâu trong cánh rừng.
“Truy, nó đã bị thương, chạy không xa được” .
Trần Minh thoáng nghĩ mấy giây liền ra lệnh cho chúng binh sĩ động, lần này cho dù các thợ săn đi theo cũng lại không ngăn cản.
Cho dù chạy vào sâu trong núi một chút cũng không có vấn đề, ai cũng thấy con gấu đã bị thương nặng, lại làm sao có thể để nó cứ thế rời đi ? .
_ _ _ _ _ _
Gấu ngựa vừa đau vừa sợ cho nên nó chạy bán sống bán ch.ết, trên đường làm đổ không biết bao nhiêu cây cối, doạ sợ không biết bao nhiêu chim chóc cùng muông thú nhưng mà bất kể thế nào nó cũng không cắt đuôi được đoàn người của Trần Minh .
Dĩ nhiên, Trần Minh cũng không cho binh sĩ truy đuổi quá gắt gao, đạo lý thú cùng đường chớ đuổi bản thân thợ săn nào không biết ? .
Bọn hắn thuỷ chung giữ khoảng cách với gấu ngựa, thỉnh thoảng cho người gõ vang cái kẻng là được rồi.
Đợi gấu ngựa chạy mệt, đợi nó thoi thóp lại xử nó không đơn giản sao ? .
Mà cũng chính bởi quyết định này của Trần Minh, ngày hôm nay . . . Trần Minh vậy mà được thu hoạch lớn .
Nguyên do bởi vì khi đoàn người lần theo dấu vết của gấu ngựa vậy mà lại thấy được một nhóm người khác.
Chỉ thấy bọn họ chặn lại gấu ngựa bị thương mà sinh vật kia cũng đã thoi thóp nằm im một chỗ chờ ch.ết.
Ở phía ngược lại khi nhóm người kia thấy nhóm người Trần Minh lại gần cũng không khỏi sững sờ, hai nhóm người cứ như vậy nhìn nhau, khoảng cách ước chừng cũng chỉ có 20m.
Dĩ nhiên, đoàn người của Trần Minh đông hơn, phía bên kia cũng chỉ có khoảng 6-7 người.