Chương 82 : Cán Việt.

Trần Minh cũng không nghĩ nơi đây có người, càng làm Trần Minh hứng thú là cách ăn mặc của phía đối phương.
Nói thế nào đây, chỉ cần nhìn thôi thì Trần Minh có thể phát giác ra sự khác biệt so với trang phục người ‘dưới núi’ ăn mặc.


Những người này ăn mặc tương đối giống dân tộc thiểu số vùng núi phía Bắc Việt Nam mà Trần Minh được thấy qua Internet, áo ngoài chỉ là áo khoác để lộ ngực trần, nửa thân dưới đóng khố dài, làn da như màu cổ đồng, một đầu tóc đen được cắt ngắn cũn.


Ở thời đại này người Giao Chỉ ‘dưới núi’ ăn mặc ra sao ? .
Các tài liệu lịch sử nói rất văn hoa nhưng Trần Minh đi đến thời đại này thì hắn biết không phải, trang phục vốn chỉ là trang phục, lại làm gì có tên ? .


Thời Hán mạt cũng không ai đặt tên kiểu dáng cho trang phục cả, đều là người cùng khổ có mặc đã tốt, có mảnh vải che thân đã tốt lại còn quan tâm kiểu dáng trang phục ? .
Đa số người dưới chân núi mặc quần áo bằng vải gai, máu đen hoặc xám hoặc xanh lá làm chủ đạo.


Ngoài ra có một đám người khác giàu có hơn thì ăn mặc giống nho sĩ thời nhà Hán, cụ thể là dạng áo quần tay rộng, thân áo phủ kín cơ thể, vạt áo đan chéo vào nhau, thứ trang phục mà nhiều người sau này gọi là áo giao lĩnh – tràng vạt.


Còn đầu tóc, bất kể nam giới hay nữ giới đều để tóc dài, lựa chọn tóc búi cao, ngay như Trần Minh cũng là tóc dài búi cao.


available on google playdownload on app store


Đây đương nhiên là chịu ảnh hưởng của văn hoá nhà Hán hay đúng hơn là những người sống càng gần khu vực Long Biên thành thì càng có độ chấp nhận cao với văn hoá nhà Hán.


Chỉ có lần này nhìn thấy mấy nam nhân để trần kia mới để một đầu tóc ngắn cũn, có người còn cạo trọc cả đầu.
Trần Minh chỉ là cảm thấy kỳ lạ nhưng những người xung quanh Trần Minh lại tấm tắc lấy làm quái dị.


Dĩ nhiên việc này không quan trọng, quan trọng là con gấu ngựa kia đang nằm một đống thoi thóp ở đó, cách 7 người kia cũng không xa .
Cũng theo nhóm người Trần Minh xuất hiện, tiếng chó sủa bắt đầu vang lên không ngừng .


Đám người kia mang theo chó, 7 người cùng 2 con chó trưởng thành, đáng tiếc không phải Á Lang mà Trần Minh tìm, đây là giống chó xù.
“Ha ha, cũng thật là hung dữ, thấy lão tử vẫn dám sủa ? “.


Nghe được tiếng chó sủa, thấy hai đầu chó xù trưởng thành nhe răng trợn mắt, Chu Thái không khỏi cười lạnh, hắn nắm đại đao trong tay, mắt sắc nhìn đám người mới xuất hiện.


Chu Thái tuy chưa từng vào rừng săn thú nhưng hắn thỉnh thoảng cũng nghe nói có thợ săn tranh chấp con mồi với nhau mà mỗi lần như vậy đều có khả năng có nhân mạng nằm xuống .


Bọn hắn cực khổ săn đầu gấu ngựa kia, lùa nó chạy đến tận đây sau đó thấy nó đổ gục bên cạnh đám người, Chu Thái cảm thấy đối phương tới cướp con mồi của hắn là đương nhiên.
Chu Thái muốn ‘chơi’ đám binh sĩ bên cạnh Trần Minh thật ra không khác gì.


Bọn họ còn đang hưng phấn trong quá trình săn khấu, tiết tố trên người đang cao, nay thấy có người xuất hiện tất nhiên cũng không ngại chiến đấu.
Quan trọng nhất, bên Trần Minh đông người.


Mà ở phía bên kia, nhóm 7 người rõ ràng cũng có phần nao núng, đang cố gắng dùng dây thừng giữ chặt hai đầu chó trưởng thành, nhóm người bắt đầu tụ lại với nhau, trong tay còn cầm giáo hoặc là cung hướng về nhóm Trần Minh nhưng khí thế có phần thua sút nhiều lắm.


Cũng may dẫn đội lần này là Trần Minh mà không phải Chu Thái.
Trần Minh đưa tay nhẹ cản Chu Thái lại đồng thời hướng về thợ săn Hùng Mật lên tiếng .
“Hùng thợ săn, ngươi có thể giao tiếp với bọn họ hay không ? “.


Khác với đám người Trần Minh, hắn nhận ra Hùng Mật có phần ngập ngừng cho nên hỏi một chút .
Nghe được Trần Minh hỏi, Hùng Mật vội lên tiếng .


“Bẩm đại nhân, những người này .. . chắc hẳn là người trên núi, bình thường chúng ta đi săn ở ngoài rìa bìa rừng cũng ít thấy được họ nhưng mà cũng có giao tiếp qua”


“Nếu đại nhân cho phép, tiểu nhân lại đi nói chuyện với những người này, bọn họ bình thường cũng sẽ tuân theo quy củ, không đối với người dưới núi có quá nhiều tranh chấp cùng qua lại”


“Theo .. . theo như bình thường .. . nếu hai bên tranh chấp con mồi thì chia đôi con mồi nhưng đầu gấu lớn này là chúng ta bỏ ra công sức lớn đánh xuống, bọn họ chỉ là may mắn gặp được, việc này trong quá khứ cũng từng xuất hiện qua, chúng ta cầm về phần lớn, chỉ cần chia cho bọn họ chút thịt là được”.


Hùng Mật ở một bên kể lể, có phần sợ hãi nhìn Trần Minh.
Hùng Mật tất nhiên vô tội nhưng mà hắn sợ Trần Minh nổi lên sát tâm dù sao Trần Minh cũng là ‘tướng quân nhà Hán’.


Hùng Mật không có giao tình với người trên núi nhưng họ Hùng của bọn hắn vốn là từ trên núi xuống, trên núi khổ quá không sống được mới phải xuống núi, đến đời Hùng Mật đã có mấy chục năm.


Giao tình không còn nhưng cảm tình thì vẫn phải có, Hùng Mật không muốn thấy Trần Minh tấn công đám người trên núi.
“Cũng được, ngươi cùng đệ đệ Hùng Cường đi tới giao tiếp với bọn họ một lần”
“Ấu Bình, đệ cùng với ta đi nghe một chút”.


Nghe được Trần Minh phân phó, Hùng Mật không khỏi vui vẻ sau đó ra hiệu cho Hùng Cường chạy tới.
Hùng Mật với việc này là có kinh nghiệm, hắn đưa hai tay lên cao vung vẩy làm ra động tác ‘không phòng bị’ sau đó cứ như thế đi về phía trước.
Hùng Cường cũng học theo đại ca, hai người song song mà tiến.


Thấy bọn họ như vậy, đám người kia rõ ràng buông lỏng hơn một chút, trong đám người có một nam nhân tương đối cao lớn cũng tiến lên vài bước.


Trần Minh liếc nhìn đối phương, người này cũng phải cao đến 1m8, so với những nam nhân xung quanh thì cao lớn hơn nhiều, trên người lộ ra từng đường cơ bắp khoẻ khoắn.
“Cũng tính là dũng sĩ, không biết thực lực chân thật ra sao ? “.


Đối phương chủ động bước tới thế là cũng lọt mắt Chu Thái, nhìn hình thể kia, Chu Thái không khỏi đánh giá một chút .
Đợi hai người thợ săn đi được một đoạn, Trần Minh ra hiệu cho binh sĩ an vị sau đó cũng cùng Chu Thái tiến tới.


Bản thân Trần Minh lần đầu tiên tiếp xúc với người trên núi đương nhiên là hiếu kỳ nhưng mà hắn cũng cẩn thận vô cùng.


Không phải cứ người Việt sống trên núi thì là đồng minh ngược lại đối phương có địch ý với nhóm Trần Minh không biết chừng, người ta là địch hay bạn cũng không rõ tất nhiên phải kéo Chu Thái đi theo, có Chu Thái bảo hộ thì đám người kia có bất ngờ tấn công bản thân Trần Minh cũng không có nguy hiểm.


Chu Thái theo Trần Minh tiến tới, thấy hai người tiến lên nhóm người trên núi rõ ràng có chút bất an nhưng lại thấy chỉ có đúng hai người Trần Minh đi tới, mấy người đằng sau không động thì coi như an tâm xuống .
Dù sao hiện tại bọn họ đông hơn không phải sao ? .
_ _ _ _ _ _


Trần Minh đi tới vừa vặn nghe được Hùng Mật trò chuyện với người nam nhân kia.
Làm Trần Minh vui vẻ là hắn vậy mà nghe hiểu bọn họ đang nói gì.


Hùng Mật một bên nói đầu gấu này là bọn họ săn được, mũi tên trên người con gấu là bọn họ bắn xuống, bọn họ cũng một đường truy đuổi đầu gấu lớn này.


Một bên thao thao bất tuyệt, một bên cũng đồng ý ‘công trạng’ của đám người trên núi, sau đó Hùng Mật nguyện ý chia cho đám người trên núi . . . một chút tiền tài.


Hùng Mật không giàu có nhưng tháng này săn thú bán cho nhà Trần Minh lại coi như kiếm được chút tích súc cho nên nguyện ý tự bỏ tiền túi ra ‘cứu’ đám người một mạng.


Dù sao gấu là thuộc về Trần Minh, Hùng Mật cho dù cảm thấy đều là đồng tộc với nhau thì cũng chẳng thể đứng về phía mấy người kia, quan trọng nhất Trần Minh đối với nhà hắn rất tốt lại thêm Trần Minh là quan lại Hán triều.


Cho dù tốt với Hùng Mật nhưng quan vẫn là quan, đồ của quan hiển nhiên thuộc về quan, đồ vật của dân nhiều khi .. . cũng thuộc về quan .
Con gấu này vốn là chiến lợi phẩm của Trần Minh, Hùng Mật nào dám bảo Trần Minh cắt chiến lợi phẩm cho đám người trên núi ? .


“Xem ra, ta quả thực nghe hiểu tiếng bản ngữ, không tệ không tệ” .
“Nguyên chủ là người Mân Việt, người Mân Việt đã sớm chịu Hán hoá, học chữ Hán, nói tiếng Hán nhưng mà trong cộng đồng người Mân Việt vốn có ngôn ngữ riêng”


“Rất nhiều người đã không học được hoặc là không muốn học nhưng cha nguyên chủ vẫn dạy cho hắn, nguyên chủ từ nhỏ đã coi như . . . học song ngữ”
“Không có chữ viết, chỉ có ngôn ngữ . . . nhưng mà cũng đủ rồi”


“Bách Việt không phải một tộc thậm chí ý nghĩa của từ Bách Việt rất rộng, người Hán coi tất cả các dân tộc phía Nam đều liệt vào Bách Việt, bọn họ sẽ không đi phân chia chủng tộc người Việt hơn nữa Bách Việt đâu chỉ bao gồm người Việt, người Choang, người H’Mong thậm chí người Thái cũng bị quy hết về cái tập hợp Bách Việt này dù sao đám người Hán kia sẽ không đi phân loại” .


“Bách Việt rất tản mạnh thậm chí đến thời điểm này . . . đã không nhận nhau nữa nhưng mà có một số thứ vẫn còn tồn tại tỷ như ngôn ngữ”


“Thời kỳ Hùng Vương quá xa xôi hơn nữa mang yếu tố huyền sử rất cao cho nên ta không dám nói nhưng thời kỳ An Dương Vương thì người Việt quả thật có ngôn ngữ riêng, có chữ viết riêng nhưng chữ viết theo dạng chữ tượng hình là chính, cái này thấy rõ nhất ở văn hoá Trống Đồng “.


“Mà ta có thể nghe hiểu Hùng Mật cùng đám người trò chuyện vậy hiển nhiên suy nghĩ của ta không sai biệt lắm, các tộc Bách Việt ở một thời điểm nào đó quả thật có thể giao tiếp với nhau theo một ngôn ngữ chung” .


“Tuy vậy ta nghe thật ra không quá rõ ràng, cái này lại giống như người Hà Nội nghe người Huế hay người Nghệ An nói chuyện vậy, ngôn ngữ rõ ràng là một nhưng phương ngữ khác nhau, từ ngữ sử dụng cũng có phần khác biệt” .


Chu Thái thì căn bản không hiểu gì, hắn chỉ đứng hiếu kỳ nhìn cách ăn mặc độc lạ của đám người kia, ngoài ra chỉnh thoảng liếc nhìn hai con chó xù.
Chu Thái .. . cũng bắt đầu thèm thịt chó.


Thịt chó có thể nói là mỹ vị của thời đại này dù sao thịt ở thời nay cũng chỉ có thịt lợn, thịt chó, thịt gà, thịt dê là thông dụng .
Về phần Trần Minh, hắn nghe một hồi, tuy câu được câu không nhưng mà lại hiểu.
Nam nhân cao lớn gọi Tòng, gọi A Chính.


Tòng A Chính cùng tộc nhân đến từ bản Lướt .
Đối phương cũng là kiệm lời, trò chuyện đều là Hùng Mật chủ động nhưng cho dù ít lời thì cũng cảm thấy đối phương dễ nói chuyện dù sao theo Hùng Mật nói một hồi, đối phương vẫn vui vẻ nhận tiền đồng.


Đương nhiên đây chưa hẳn đã là đối phương ‘dễ nói chuyện’ mà là đám người Trần Minh nhân số đông hơn nhiều lắm .


Hùng Mật thấy mình thuyết phục được đối phương liền vui vẻ, từ trong túi chuẩn bị móc ra tiền đồng nhưng mà lúc này sau lưng Hùng Mật lại vang lên tiếng ‘cổ ngữ’.
“Người anh em, là người tộc nào ? “
“Ta tộc Mân Việt” .


Trần Minh làm sao có thể để đối phương rời đi thế là thuận miệng nói mấy câu.
Trần Minh vừa mở miệng, cả Hùng Mật cùng A Chính đều kinh ngạc nhìn hắn.
“Người anh em, ta người . . . người . . . người Cán Việt” .


A Chính hướng về Trần Minh trả lời, hắn cảm thấy Trần Minh xưng hô quái dị dù sao bọn họ ở đây cũng không xưng hô ‘anh em’.
Xưng hô bình thường rất đơn giản, dùng đại từ nhân xưng ‘ta – mi’.


Ngoài ra, A Chính cũng mơ hồ, hắn nào biết mình thuộc tộc Việt nào ? trong trí nhớ của A Chính đã rất lâu không mang mấy cái này ra xưng hô, hắn cố nhớ một chút cuối cùng nói ra hai từ Cán Việt.
A Chính mở lời, Trần Minh cũng vui vẻ.


Cán Việt là tộc nào .. . Trần Minh không biết được, hắn chỉ biết đúng ba tộc Âu Việt, Lạc Việt, Mân Việt, dĩ nhiên cái này không quan trọng.
Quan trọng là có giao tiếp vậy có thể rất nhanh kết thân.






Truyện liên quan