Chương 83: Giao Dịch.
Tại Giao Chỉ, người bản địa ở trên núi khá xa cách thế giới bên ngoài.
Ban đầu thì bọn họ né tránh triều đình nhà Hán nhưng theo năm tháng thì đã biến thành một loại cách sống.
Dĩ nhiên, người trên núi đối với người dưới núi cũng có rất nhiều thành kiến cùng đề phòng.
Thành kiến đến từ lịch sử cổ xưa, đến từ sự lựa chọn của mỗi phe.
Đề phòng thì bắt nguồn tự sự xa cách cùng khác biệt về lối sống.
Tuy vậy nếu bản thân ngươi chủ động mở lòng, chủ động nói chuyện với người trên núi thì sẽ phát hiện ra bọn họ cũng không khó gần, rất dễ gần mới đúng.
Nói thẳng ra là . .. chân chất.
Cũng bởi vậy mà có lẽ những người này mới càng phải đề phòng người dưới núi.
Quay lại với Trần Minh cùng A Chính, cả hai người tuy có thể trò chuyện với nhau nhưng mà cũng không thông thuận, nguyên do bởi ‘phương ngữ’ hai bên có khác biệt, tuy thế vẫn có thể đại khái hiểu ý tứ của nhau.
Trần Minh đối với nhóm người A Chính cực kỳ hào phóng, thản nhiên nói.
“A Chính huynh đệ. Con gấu lớn này đúng là chúng ta săn được nhưng mà người gặp có phần, ta xuất thân Mân Việt mà A Chính huynh đệ xuất thân tộc Cán Việt, cùng là nhánh Bách Việt với nhau, nay gặp nhau coi như cái duyên”
“Như vậy đi, chúng ta ngay tại chỗ lột da, da của con gấu này đối với chúng ta có ích lợi lớn, sau đó hai bên chia thịt, ta lại để cho A Chính huynh đệ trăm cân thịt, A Chính huynh đệ thấy thế nào ? “.
Con gấu này cỡ 300 kg, tính ra cũng có 600 cân thịt, Trần Minh để lại cho nhóm người A Chính 100 cân thịt hiển nhiên đã rất hào phóng.
“Cái này . . cái này được không ? “
A Chính nghe được Trần Minh nói vậy, vẻ mặt của hắn tỏ ra ngờ vực thậm chí theo bản năng cảm thấy đây là một hồi âm mưu.
Người dưới núi không tốt, A Chính từ nhỏ đã được dạy phải đề phòng người dưới núi, bọn họ nói gì cũng nhất định phải đề phòng.
Núi rừng Giao Chỉ rất lớn nhưng mà nó cũng có luật lệ.
A Chính thuộc tộc Cán Việt, bản làng của A Chính cũng thuộc tộc Cán Việt, xung quanh khu vực núi rừng này cũng có vài bản làng khác nhau nhưng đều chung một tộc cán việt, thờ cùng một vị thần linh.
Bởi vì đồng tộc cho nên khi gặp nhau trên núi hai bên vẫn rất hữu hảo ví như tình trạng tranh chấp con mồi chẳng hạn, không có văn bản rõ ràng nhưng cũng có một bộ ‘quy tắc ứng xử’.
Tỷ như ra bao sức, góp bao nhiêu người lại chia bấy nhiêu phần.
A Chính tuy có phần ngây ngô thật thà nhưng hắn cũng không ngốc ít nhất hắn cảm thấy chia như vậy không đúng, bọn hắn được lợi quá lớn.
“Không tốt đâu . . bọn mi ra nhiều người, góp nhiều công sức, chúng ta lại không làm gì nhiều, chia như vậy không được”
“Chỉ cần chia cho chúng ta chút thịt là được, còn lại bọn mi cầm đi “.
Nếu không phải Trần Minh nói Việt ngữ dẫn đến A Chính đối với Trần Minh sinh ra cảm giác gần gũi thì A Chính thậm chí cảm giác Trần Minh có mưu đồ với hắn.
“Thấy lợi lớn mà không lấy ?”.
Trần Minh nghe được A Chính thật thà trả lời, mặt ngoài không biểu hiện gì nhưng mà trong lòng hắn không khỏi thấy vui vẻ.
Nói A Chính thật thà cũng được, nói A Chính ngốc cũng được nhưng làm được một điểm này lại không dễ.
Tại thời đại này đám người Hán có một câu gọi là ‘vô công bất thụ lộc’.
Câu này treo trên miệng thì hay đấy nhưng trên thực tế lại có mấy ai làm được ? .
Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân nữa đấy là A Chính chưa bị đẩy đến đường cùng, bản làng của hắn còn chưa bị đẩy đến đường cùng.
Bây giờ mới sắp sang tháng 8, thời gian này thời tiết ở Giao Chỉ vẫn rất dễ chịu – ít nhất trong việc ‘kiếm ăn’.
Chỉ có khi vào đông, trên núi mới khó kiếm đồ ăn, càng là thời điểm gần đông thì càng cần tích luỹ lương thực, rất hiển nhiên thời điểm ‘tích luỹ lương thực’ chưa tới.
“Người anh em nói như vậy cũng được, đã thế chúng ta liền cầm của mình về, lại phân một phần thịt thú cho các ngươi”
“Ngoài ra, các ngươi ở trên núi nhiều năm không biết có nhìn thấy chó con ? “.
A Chính đã không muốn vô cớ nhận lợi lớn, Trần Minh cũng không bắt ép dù sao việc này có thể giảm thiện cảm đôi bên.
Cơ hội kết giao còn nhiều mà, ví như Trần Minh đổi từ chuyện con gấu sang con chó chẳng hạn.
Nghe được Trần Minh nói sang chó, A Chính có phần không phản ứng kịp sau đó quay đầu lại chỉ chỉ hai đầu chó xù .
“Ý của bọn mi là con non của nó ? trong bản làng của bọn ta có nuôi rất nhiều giống loài này, thú non có không ít” .
Trần Minh từng đọc được giống ‘chó xù’ (chó Bắc Hà) được người Việt cổ thuần hoá từ sớm làm chó săn, điều này hoá ra không sai.
“Người anh em, các ngươi nuôi chó nhiều như vậy chẳng nhẽ để lấy thịt ? “.
A Chính nghe Trần Minh hỏi, hắn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Trần Minh sau đó thật thà đáp.
“Bọn mi ở dưới núi, mùa đông còn dễ kiếm lương thực, bọn ta ở trên núi mùa đông rất khó khăn cho nên phải chuẩn bị trước rất nhiều lương thực”
“Thú này lông xù, chịu được lạnh lại dễ nuôi dưỡng, con khoẻ mạnh nhất trong đần thì bọn ta sẽ giữ lại để sinh sản cùng theo bọn ta đi săn, các con khác thì nuôi hết năm đến mùa đông liền đêm ra thịt”.
Ở trên núi, nuôi chó đúng là lựa chọn hàng đầu dù sao sinh mạng của giống loài này cực kỳ cứng cỏi, sẽ không dễ ch.ết.
“Người anh em bán chó con cho ta như thế nào ? ta chỉ cần loại chó con từ 1-2 tháng tuổi, lớn hơn nữa cũng không cần”.
“A, mi cần chó con ? loại thú này lúc nhỏ cũng không để làm gì, chẳng nhẽ người dưới núi các ngươi cũng chuẩn bị bỏ thời gian ra nuôi lấy thịt ? “.
“Cũng không phải lấy thịt, ta muốn nuôi chó giữ nhà “ .
Nghe được Trần Minh muốn nuôi chó giữ nhà, A Chính gật đầu tỏ ra hiểu biết sau đó tặc lưỡi một câu.
“Con thú này bình thường thì hung hãn nhưng ở trên núi gặp lão hổ lại không làm được gì, động cũng không động được”
“Loại này giữ nhà không tốt, ta nhớ được có những đêm lão hổ đến, cả đàn thú không có con nào dám động, lão hổ cứ như vậy dễ dàng cắp vài con thú mang đi”
“Ở dưới núi bọn mi bình thường cũng không thấy lão hổ cho nên mới nghĩ đến dùng con thú này giữ nhà”.
“Thú non trong bản rất nhiều, nếu ngươi muốn ta lại tặng ngươi vài con ? “.
Hùng Mật là thợ săn, hắn bỏ ra cả tháng trời cũng săn không được chó con nhưng người trên núi như A Chính thì khác, với hắn mà nói chó con vốn không có quá nhiều giá trị, nói đơn giản là không đáng tiền.
“Vậy sao được, chúng ta cũng không thể nhận không của ngươi”
“Hay là thế này đi, lần này ta phân cho các ngươi thêm chút thịt gấu, ngươi lại cho người về bản bắt cho ta vài đầu chó con “
“Ngoài ra, ngươi ở trên núi có từng thấy qua Á Lang ? “.
A Chính nghe Trần Minh muốn trao đổi, trong lòng không khỏi vui vẻ dù sao với A Chính thì đây là hợp lý.
Lấy thêm chút thịt gấu về bản, phía bên mình chỉ bỏ ra vài con thú non, cho dù già làng biết truyện cũng sẽ ngợi khen hắn thông minh.
Mà nghe được Trần Minh hỏi câu sau, A Chính không khỏi suy nghĩ một chút.
“Á Lang. . . vật này bình thường cũng khó thấy, Á Lang sống sâu trong núi rừng, thú này khôn ngoan như sói vậy đã thế còn sống theo bầy đàn, bọn ta bình thường rất ít gặp bọn nó, có gặp bọn nó cũng sẽ chủ động tránh đi”
“Mi muốn bắt Á Lang ? “.
Á Lang ở thời đại này có thể so với chó sói chân chính, điều này quả thật thể hiện rất rõ sức mạnh của giống loài này.
Ngay cả người trên núi như A Chính bình thường cũng không chủ động trêu vào tộc đàn Á Lang, điều này càng khiến Trần Minh muốn bắt vài con.
“Á Lang rất khó bắt, cũng rất khó nuôi hơn nữa ta có thể nói cho mi biết Á Lang so với chó xù không khác biệt là bao, gặp lão hổ vẫn co đầu cụp đuôi mà thôi”.
A Chính ở trên núi nhiều năm, đối với cảnh tượng này không xa lạ gì, bất kể là chó xù hay Á Lang đều cực sợ lão hổ.
Á Lang so với chó xù càng khó thuần nhưng trong mắt A Chính thì hiệu quả không biết.
“Cái này ta cũng biết nhưng mà ta thích Á Lang thì phải làm sao bây giờ ? lần này đoàn người chúng ta lên núi cũng là vì tộc đàn Á Lang, hiện tại may mắn gặp người anh em cho nên ta mới muốn hỏi dù sao chúng ta ở dưới núi, ngủ lại trên núi nguy hiểm “.
A Chính nghe vậy thì gật gù cảm thấy có lý, hắn nghĩ nghĩ một chút sau đó nói.
“Vậy được, ta giúp mi để ý một chút nhưng nói trước với mi, Á Lang rất khó bắt”
“Người anh em, vậy thì phiền ngươi giúp ta để ý một chút, nếu bắt được Á Lang non thì ta nguyện lấy thứ này ra trao đổi”
Trần Minh nói đến đây liền từ bên hông lấy ra một túi nhỏ.
A Chính không để ý lắm cứ như vậy nhận lấy sau đó tò mò mở ra nhưng mà mở ra xong ánh mắt hắn co rụt lại.
A Chính thấy gì bên trong ? túi tuy nhỏ nhưng bên trong là muối, từng hạt muối trắng tinh, đẹp đẽ đến lạ thường .
Thánh thần thiên địa ơi, đời này A Chính còn chưa bao giờ thấy qua muối nào trắng như thế, xinh đẹp như thế.
“Cái này .. . cái này . . . là muối ? “.
A Chính lắp bắp, hắn cầm túi muối nhỏ trên tay nhưng y nguyên vẫn không tin được đây là muối.
“Ta biết săn Á Lang nguy hiểm nên người anh em để ý giúp ta một chút, đây là hậu tạ của ta”
“Yên tâm muối của ta cho dù đặt ở dưới núi cũng là thượng thượng hạng” .
A Chính liên tục gật đầu, hắn không phải chưa thấy quá muối, trên thực tế ở trên núi cũng có muối nhưng mà là muối khoáng, người trên núi chỉ có thể cạo muối khoáng ra sau đó nghiền nhỏ.
“Không được . .. thứ này . . . quá quý giá” .
A Chính nuốt nước miếng một cái.
Muối ở dưới núi quý nhưng ở trên núi càng quý.
Trần Minh lần này lên núi không mang theo tiền mà là mang theo túi muối nhỏ cũng bởi hắn biết giá trị của thứ này.
“Đối với ta mà nói, Á Lang cũng rất trân quý, người anh em cũng không cần lo lắng, đây là trao đổi công bằng”
“Hơn nữa chúng ta là đồng tộc, còn giao dịch nhiều lần, cũng không phải chỉ là lần này, nếu ngươi cảm thấy ta bị thua thiệt thì giao dịch lần sau lại cho ta nhiều một chút là được”
“Ta ở dưới núi không có tiền nhưng muối vẫn phải có, ta có thể giao dịch một chút đồ vật với bản làng các ngươi ví dụ như da thú, thịt thú rừng, hoa quả sản vật trên núi đều được”.
Trần Minh nói đến đây hắn như có như không liếc qua A Chính.
Sự thật thì Trần Minh còn thèm . . . người.
Hắn hy vọng có thể kéo người trên núi xuống núi giúp hắn.
Sau này hắn muốn nhất thống Giao Chỉ, lực lượng người Việt ở trên núi có thể nói là thành phần cốt cán dù sao bọn họ tách biệt với thế giới bên ngoài, cũng không cần lo lắng bọn họ thuộc phe thân Hán.
Dĩ nhiên điều này không có nghĩa bọn họ trung thành với Trần Minh, cái này không ai nói chắc được.
Lấy ví dụ như người Khương ở Lương Châu đi, trên thực tế người Khương cũng chia thành phe thân Hán cùng phe phản Hán, phe thân Hán thì không bàn tới nhưng chính phe phản Hán cũng không kiên định, rất nhiều khi chỉ cần Hán triều ném ra lợi lộc đủ lớn thì bọn họ lập tức nhảy sang phe thân Hán.
Người Việt ở trên núi cơ bản cũng không khác, dưới lợi ích có rất ít người có thể không quan tâm bởi đây là nhân tính, Trần Minh sẽ không trách gì bọn họ, càng không thích đi thử nghiệm ‘nhân tính’.
Tại cái thời đại loạn thế này, ngày hôm nay là hão hữu chí giao, ngày mai trở thành sinh tử cừu địch đâu đâu cũng có huống hồ là quan hệ đồng minh yếu ớt ?.
Ngày xưa Tào Tháo với Viên Thiệu sao không phải hảo hữu chí giao, Tào Tháo với Trần Cung thậm chí còn trải qua sinh tử hoạn nạn.
Hay như Lã Bố cùng Hầu Thành, Tống Hiền, Nguỵ Túc cũng có thể tính là anh em sinh tử nhưng kết quả thế nào thì ai cũng hiểu.
Tất nhiên đây chỉ là lo xa, nói gì thì nói độ tin tưởng của Trần Minh đối với người trên núi cũng cao hơn so với người dưới núi, ít nhất bớt đi vài phần đề phòng.