Chương 84: Mộng Tưởng Của Lý Tiến (1)

Trần Minh mang muối ra, đã thế hắn nói chuyện cực kỳ thân thiết dễ nghe cho nên rất dễ kết thân với A Chính.
Trong lúc đợi binh sĩ lột da xẻ thịt, Trần Minh cùng A Chính nói đủ thứ chuyện ‘linh tinh’.
Một hồi nói chuyện với A Chính cũng khiến Trần Minh mở rộng tầm mắt hơn nữa thu được không ít thông tin.


A Chính tuy ngay thẳng thậm chí có phần khờ khạo nhưng mà cứ mỗi lần nhắc đến bản làng thì A Chính đều dè dặt, hắn không chịu nói quá nhiều.
Trong việc này A Chính che đậy rất kỹ khiến Trần Minh nhận ra một việc đấy chính là . . . người trên núi đang cố bảo vệ bản thân.


Núi rừng Giao Chỉ rất lớn, mang quân lên núi lùng tìm cũng không biết tìm đến bao giờ cho nên Chu Tuấn tay cầm đại quân cũng không lên núi, hắn dẹp xong Lương Long thì cũng chỉ quét qua phụ cận Long Biên thành rồi trở về Thượng Ngô.


Bởi lẽ đó, chỉ cần người Việt trốn vào trong rừng sâu núi thẳm quả thật rất an toàn nhưng đấy là trong trường hợp người dưới núi không biết đích xác địa điểm của người trên núi.
Nếu địa điểm của bản làng bị lộ ra như vậy nguy hiểm lớn lắm.


Coi như A Chính cảm thấy Trần Minh là người tốt thì nếu Trần Minh muốn tới bản làng của A Chính xin ngủ lại một đêm, A Chính cũng sẽ không đồng ý thậm chí chuyển sang hoài nghi Trần Minh.
Đấy là về bản làng của A Chính, tiếp theo là phong tục.


Trần Minh sớm nghe nói người Việt cổ có tục cắt tóc ngắn, xăm mình cùng với nhuộm đen răng nhưng nói chuyện với A Chính một hồi thì xem ra không như hắn nghĩ.


available on google playdownload on app store


Đầu tiên là cắt tóc ngắn, cái này thì đúng, nam nhân đều sẽ cắt tóc ngắn thậm chí cạo trọc có điều nữ nhân thì không giống lắm, nữ nhân người Việt cổ vẫn sẽ để tóc dài nhưng cũng có phân chia.
Nếu chưa có chồng vậy thì tóc dài quấn khăn, búi tóc ở sau đầu.


Nếu đã có chồng vậy thì búi tóc lên cao, cũng không cần cuốn khăn che đầu.
Thứ hai là về tục xăm mình, A Chính nói với Trần Minh tục này là có nhưng không phải ai ai cũng xăm mình.


Xăm mình là một nghi thức linh thiêng của người Việt cổ, chỉ có rất ít người được xăm mình, xăm mình thậm chí coi như chứng minh địa vị.


Ví như trong bản làng của A Chính, tộc trưởng có thể xăm mình, thiếu tộc trưởng đến tuổi trưởng thành cũng có thể xăm mình, tế tự có thể xăm mình, ngoài ra đệ nhất dũng sĩ trong bản cũng có thể xăm mình.
Trừ những người này ra, người bình thường cũng không xăm mình.


Cái này cũng hợp tình hợp lý, tại hậu thế xăm mình ít ra còn có ủ tê ấy vậy mà rất nhiều người còn không chịu được, tại cổ đại thua xa về công cụ, càng không có ủ tê, tất cả đều là ‘liều’ đi ra lại thêm thủ đoạn sát trùng về cơ bản là không có, thử hỏi làm sao có thể làm được ‘toàn dân xăm mình’ ? .


Hơn nữa xăm mình cũng không phải thích xăm gì thì xăm, nó có quy tắc nhất định, đại đa số hình xăm đều sẽ dựa theo đồ đằng trong tộc.


Người Việt cổ là có đồ đằng, trên thực tế đồ đằng cũng không phải cái gì quá mức ‘siêu nhiên’ những hình trạm khắc trên Trống Đồng Đông Sơn có thể coi là đồ đằng của người Việt cổ, dĩ nhiên mỗi một bộ lạc, một bản làng đại khái đều sẽ có đồ đằng khác nhau, thờ phụng tín ngưỡng khác nhau.


Trần Minh còn từ A Chính biết, tục xăm mình ở dưới núi cũng có khác biệt với trên núi.
Theo A Chính nói, người trên núi đều thờ phụng sơn thần nhưng dưới núi cũng có không thiếu người thờ phụng thuỷ thần.


Thờ phụng sơn thần thì xăm mình được tính là ‘nghi thức thần thánh’ nhưng thờ phụng thuỷ thần thì không giống lắm, những người thờ phụng thuỷ thần lại coi xăm mình là một loại ‘chúc phúc thần linh’.


Bởi lẽ đó tại các bộ tộc người Việt thờ phụng thuỷ thần thì tỷ lệ xăm mình cao hơn nhiều bởi bọn họ tin tưởng hình xăm có thể khiến bọn họ được thuỷ thần chúc phúc, có thể đối kháng với quỷ quái dưới nước.


Tất nhiên mấy cái này A Chính chỉ là nghe già làng kể, hắn cũng không biết thực hư ra sao bởi A Chính chưa từng xuống núi.
Cái cuối cùng là ‘đen răng’ tục đen răng cũng là có nhưng giống như xăm mình, không phải ai cũng nhuộm đen răng được.


Đen răng chủ yếu ở trên người phụ nữ, phụ nữ răng càng đen, độ đồng đều càng cao, mày sắc càng ‘ôn nhuận’ thì càng có sức hấp dẫn, càng được theo đuổi nhưng mà . . . người bình thường lại làm sao nhuộm răng đen được ?.


Nói ngắn gọn thì nếu ngươi tới Giao Chỉ gặp mặt phụ nữ người Việt cổ, thấy người ta có một hàm răng nhuộm đen nhánh vậy thì người phụ nữ này trăm phần trăm . . . có của cải.
Để dễ lý giải hơn một chút thì đây chính là cấp bậc ‘phú bà’ trong truyền thuyết.


Về phần nữ nhân người Việt cổ bình thường cũng không chơi được cái ‘bộ môn’ này.
_ _ _ __ _
Trần Minh cùng chúng binh lính có một ngày đi săn cực kỳ hoàn hảo, phải nói là thu hoạch tràn đầy.


Tại Giao Chỉ vốn không có gấu nâu, gấu đen Bắc Mỹ hay gấu Bắc Cực, gấu mặt ngựa đã coi như ‘đại hùng’ trong mắt thế nhân cho nên săn được một đầu đại hùng mang xuống núi hiển nhiên có thể tính là ‘truyền kỳ’.


Phải biết ngay cả trong bộ tộc của A Chính, có thể dẫn đội săn một đầu đại hùng là có thể coi như dũng sĩ trong bản làng, người như vậy có tư cách tiếp nhận xăm mình.


Tất nhiên với Trần Minh mà nói thì việc này cũng không cho danh tiếng của hắn có thay đổi gì quá lớn dù sao ai ở Long Biên thành chẳng biết Trần Minh có thể săn được lão hổ, hiện tại dẫn quân lên núi săn đại hùng thì có gì bất ngờ đâu ? .


Trần Minh để chúng tướng sĩ mang thịt về quân doanh trước tuy nhiên hắn cũng tranh thủ lấy chút phần về nhà, ở đây chính là đôi tay gấu.


Thứ này Trần Minh kiếp trước thậm chí còn chưa được ăn, ở thời hiện đại đây không phải thứ có tiền là có thể ăn được, đây là ‘cấm phẩm’ ở rất nhiều quốc gia, người muốn ăn phải xem có người dám bán không đã chưa kể bằng thân phận của Trần Minh kiếp trước cũng không có tư cách tiếp xúc thứ này.


“Tay gấu sắp được ăn, tổ yến thiết nghĩ không khó kiếm lắm, sơn hào hải vị kiếp trước chỉ có trong tưởng tượng của ta hiện tại có thể dễ dàng cầm đến như thế ? “.


Trần Minh nghĩ đến đây có chút đắc ý, trong lòng tương đối vui vẻ dù sao Trần Minh đi đến cổ đại vẫn luôn ưu tiên ăn uống.
Có đồ ăn ngon, ai lại không vui vẻ đấy ? tối nay lại bảo Chu Thái chuẩn bị chút rượu, hai huynh đệ lại no say một bữa không phải quá thoải mái sao ?.


Cũng phải nói, nam nhân với nam nhân sau mỗi bữa tiệc rượu quả thật có tác dụng tăng cường thân mật rất lớn.
Trở về phủ đệ, Trần Minh rất tự nhiên tiến vào phòng tắm, đã thành thông lệ tiểu Thuý mỗi ngày đều phải chuẩn bị nước nóng cho Trần Minh.


Trần Minh đưa tay gấu cho Kiều mụ sau đó phân phó Kiều mụ chút việc liền tiến vào phòng tắm ngâm mình trong chậu gỗ lớn, vẻ mặt thư thích cực kỳ.
Sau một ngày ‘lao động’ mệt mỏi, có thể ngâm mình trong nước nóng thì còn gì tuyệt vời hơn ? .


Mà cũng bởi ngâm mình trong nước nóng để cho cả tinh thần cùng thể xác của Trần Minh buông lỏng, hắn lại nghĩ tới việc trên núi hôm nay.
Hôm nay Trần Minh coi như thành công đặt giao tình cơ sở với A Chính, ngoài ra hai bên cũng nói qua việc hợp tác.


Trần Minh không thể tiến tới bản làng của A Chính nhưng mà A Chính có thể xuống núi đi tìm Trần Minh, tất nhiên người như A Chính muốn vào thành Long Biên vẫn có chút bất tiện cho nên Trần Minh lựa chọn một bộ phương án khác.


Hắn để hai anh em họ Hùng ở giữa làm trung gian, A Chính chỉ cần mang vật phẩm đến tập kết ở nhà họ Hùng là được rồi, anh em họ Hùng lại kêu người đến thông báo cho Trần Minh, Trần Minh tiếp đó đi kiểm hàng vậy cũng coi như hoàn thành giao dịch.


Anh em họ Hùng cũng không ở trong thành Long Biên mà tại một thôn làng phụ cận Long Biên thành cho nên A Chính tiếp xúc với bọn họ rất dễ, khi Trần Minh cùng quân lính xuống núi thật ra cũng mang theo người của A Chính đi đến nhà anh em họ Hùng ‘nhận biết đường’.


Cũng từ việc giao dịch này, Trần Minh cũng cảm thấy hắn hiểu cách thức giao dịch của Lý gia cùng người trên núi.
Chẳng trách cả tháng này Trần Minh đi qua phủ đệ Lý gia không ít lần nhưng chưa từng thấy Lý gia giao dịch với người trên núi nhưng xem ra nhà người ta cũng xử lý giống Trần Minh.


Người trên núi sẽ không vào thành mà trực tiếp tới Lý Gia bảo làm giao dịch, làm như thế tiện lợi hơn nhiều lắm.
Mà bởi nghĩ đến đây, ấn tượng của Trần Minh với Lý gia hay cụ thể hơn là với Lý Tiến lại cao hơn một chút.


Nguyên do bởi Trần Minh từng hỏi Lý Tiến về người Việt ở trên núi nhưng Lý Tiến trả lời rất chung chung, cũng không cho Trần Minh một câu trả lời thích đáng.


Trần Minh đương nhiên nghe ra Lý Tiến có điều che giấu hắn nhưng hắn lại không tiện hỏi thẳng Lý Tiến cái gì nhưng sau ngày hôm nay Trần Minh lại biết Lý Tiến có lẽ đang cố bảo vệ những người ở trên núi.


Trần Minh đã đánh lên ấn ký của Giả Tông, trong mắt Lý Tiến thì việc bại lộ các bản làng trên núi của người Việt cho Trần Minh là quá nguy hiểm.
Về phần Lý Tiến có thật sự biết nơi đặt các bản làng người Việt trên núi hay không ? cái này Trần Minh có thể cam đoan đối phương chắc chắn biết.


Cho dù các bản làng trên núi không chủ động mang người Lý gia tiến tới bản làng của họ mà lựa chọn xuống núi, chủ động đi tới Lý gia bảo làm giao dịch nhưng mà Lý gia đã là hào cường đất Long Biên cũng có hơn mấy chục năm, làm sao có thể không biết cái gì ? .


“Xem ra Lý Tiến cũng không hẳn như ta nghĩ, tuy ta trong một tháng này tiếp xúc với đối phương nhiều lần, luôn cảm thấy Lý Tiến rất không tệ nhưng trải qua mấy việc gần đây ta có lẽ còn phải đánh giá vị Lý tòng sự này cao hơn nữa” .


“Đã như vậy, ngày may tới Lý phủ thử xem ? lại thay đổi một chút phương pháp, thăm dò sâu cạn của Lý gia chủ” .






Truyện liên quan