Chương 85: Mộng Tưởng Của Lý Tiến (2)
Trần Minh ngày hôm nay cũng không đến quân doanh mà đi tới Lý phủ.
Trần Minh là chủ bộ còn Lý Tiến làm tòng sự, về cơ bản thì cấp bậc của hai người tương đương nhưng trên thực tế Lý Tiến nhàn hơn Trần Minh nhiều, đại đa số thời gian vị Lý gia chủ này đều ở trong phủ đọc sách viết chữ, cũng không cần chạy ngược chạy xuôi như Trần Minh.
Được hạ nhân báo cáo Trần Minh tiến tới, Lý Tiến không khỏi bất ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều, sau khi bảo hạ nhân đưa Trần Minh tới chính phòng sau đó Lý Tiến cũng rất nhanh tiến tới.
“Trần chủ bộ, sớm “ .
Lý Tiến đối với Trần Minh ôm quyền, vẻ mặt hữu hảo cực kỳ.
Đây không phải lần đầu Trần Minh đi tới Lý phủ vào buổi sáng, Trần Minh cũng thỉnh thoảng tạt qua vài lần chủ yếu là mua chút muối khoáng.
Lý Tiến cũng nghĩ Trần Minh tới mua muối khoáng cho nên không để ý lắm, hắn đi ra đón tiếp Trần Minh là để làm tròn ‘lễ’ dù sao danh vọng của Trần Minh hiện tại như mặt trời ban trưa.
Lý Tiến từ rất sớm đã đầu tư Trần Minh, kết quả chứng minh Lý Tiến làm không sai ít nhất quan hệ giữa Lý gia cùng Trần Minh vẫn luôn rất hữu hảo.
“Lý gia chủ, sớm “ .
Trần Minh cũng chủ động đứng lên ôm quyền chào hỏi Lý Tiến nhưng theo Trần Minh nói câu này, Lý Tiến nhạy cảm phát hiện ra việc gì đó.
Dù sao bình thường Trần Minh cũng không gọi hắn là Lý gia chủ.
Ban đầu quả thật hai bên có cách xưng hô này nhưng về sau theo hai bên quen biết dần dần chuyển thành ‘Lý tiên sinh’ hoặc là ‘Lý tòng sự’.
Lý Tiến nhạy cảm phát hiện ra xưng hô của Trần Minh thay đổi nhưng mặt ngoài cũng không tỏ ra gì, vẫn hữu hảo hướng về Trần Minh nói.
“Trần chủ bộ, sáng sớm đã đến Lý phủ sao không để hạ nhân phân phó trước, ta cho người vì Trần chủ bộ pha một tách trà thơm”.
“Trần chủ bộ, mời ngồi”.
Lý Tiến mời Trần Minh ngồi xuống sau đó ra ra lệnh cho hạ nhân trong nhà đi pha trà, lúc này Lý Tiến cũng phát hiện ra bên cạnh Trần Minh có một hộp gỗ tương đối kỳ quái.
Trần Minh hữu hảo ngồi xuống, đợi hạ nhân Lý gia rời đi mới nâng hộp gỗ lên cười nói.
“Sáng sớm đến làm phiền Lý gia chủ quả thật thất lễ quá nhưng mà nay Trần mỗ có việc vui muốn chia sẻ với Lý gia chủ” .
“Lý gia chủ ăn thử thứ này xem thế nào ? “.
Trần Minh mở ra lồng gỗ, bên trong là 5 chiếc bánh bao xinh đẹp bày ngăn nắp thành hình tròn.
Lý Tiến hiếu kỳ nhìn vào lồng gỗ, sau đó rất nhanh nhận ra thứ bên trong.
“Trần chủ bộ, thứ này chính là bánh bao đi ? “.
Lý Tiến cười nói, cũng không nghĩ nhiều.
Bánh bao được Trần Minh mang tới thế giới này, vốn không nhiều người biết nó tồn tại nhưng Lý Tiến biết dù sao lương thực của quân đội Trần Minh ăn uống vẫn có một phần rất lớn đến từ Lý gia chế biến.
Cái này không có cách nào, đầu bếp trong quân doanh vốn không đủ lại thêm bất kể là Phòng Vệ Doanh hay Phá Quân Doanh gần đây đều gia tăng thêm binh sĩ khiến hậu cần càng thêm vất vả, bởi lẽ đó Trần Minh lại hướng về Giả Tông xin, đem hậu cần vứt cho Lý gia.
Lý Tiến cũng vui vẻ nhận xuống dù sao trước đây việc ăn uống trong quân doanh của Trần Minh cũng là Lý phủ lo liệu.
Việc này không mang lợi ích thực tế cho Lý phủ nhưng cũng coi như tiến một bước kết giao Trần Minh cùng quân sĩ của Trần Minh.
Bởi vì việc này, hạ nhân liền báo cho Lý Tiến rằng trong quân Trần Minh xuất hiện một loại bánh mới gọi là bánh bao.
Bánh bao tuy không phải do nhà họ Lý làm ra mà là do Trần gia của Trần Minh toàn bộ bao xuống nhưng không có nghĩa là Lý Tiến không biết gì dù sao binh sĩ ngày ngày đều ăn bánh bao đây này.
Lý Tiến thậm chí còn ăn qua, hắn cảm thấy rất không tệ, chẳng trách binh sĩ bình thường đã không chịu ăn bánh bột kê, bánh bao ngon hơn bánh bột kê nhiều, cũng dễ nuốt hơn.
Tất nhiên chỉ là bánh bao mà thôi, Lý Tiến không tham.
Thứ này ngon hơn bánh bột kê nhưng lại có thể làm gì ? ít nhất Lý Tiến cũng chỉ tán thưởng bánh bao ăn ngon sau đó lại không tiếp tục suy nghĩ đến nữa .
Nay Trần Minh mang bánh bao đến, Lý Tiến cũng làm bộ một chút, làm bộ chưa từng ăn qua sau đó cầm lấy một chiếc bánh bao trắng mịn.
Chiếc bánh bao trong tay Lý Tiến đúng là khác so với bánh bao bình thường trong quân doanh, ít nhất đẹp hơn đồng thời lớn hơn một chút.
Để dễ hình dung, đây chính là bánh bao ở hậu thế, ít nhất ở mặt ngoài.
Lý Tiến không cố kỵ Trần Minh đang ngồi đây, cảm nhận được bánh bao còn nóng lại thêm mùi hương như có như không khiến Lý Tiến tấm tắc không thôi, hắn cứ như vậy mở miệng cắn xuống một miếng bánh bao.
Theo hắn cắn xuống, khuôn mặt của Lý Tiến cuối cùng xuất hiện sự rung động.
Ngon, thật sự quá ngon.
Bánh bao vào miệng, nóng nóng mềm mềm đã thế còn có một mùi hương nhẹ dịu, một vị ngọt thanh mà không bứ, quan trọng nhất Lý Tiến cò ăn đến thịt.
Lý Tiến không biết đây là thịt gì nhưng thật sự quá ngon, miếng bánh bao vào miệng cảm giác như tan luôn trong miệng vậy.
Lý Tiến vốn tự nhận thân sĩ nhưng cũng nhịn không được mà cắn xuống một miếng khác mà một lần nữa Lý Tiến lại kinh ngạc bởi vì lần này hắn cắn đến . . . trứng.
Trơn trơn, mềm mềm, bùi bùi, cắn một miếng trứng thôi nhưng dư vị vô tận.
“Quả thật là nhân gian mỹ vị, không biết món ăn này . . .”.
Lý Tiến cầm trong tay chiếc bánh bao, nhìn mà than thở, đã lâu lắm rồi hắn mới có cảm giác thèm ăn như thế, nếu không phải có Trần Minh ở đây đảm bảo Lý Tiến sẽ nhanh chóng ăn xong toàn bộ chiếc bánh bao này.
“Lý gia chủ, thứ này quả thật vẫn là bánh bao nhưng khác biệt với bánh bao trong quân đội, trong quân đội không có nhân thịt nhưng bánh bao này có”
“Bên trong là nhân thịt chó cùng với trứng cút” .
Trần Minh có chút đắc ý mà lên tiếng, không đắc ý không được bởi vì dạo gần đây hắn xác thực cải tiến được món bánh bao này.
Bánh bao ở hậu thế đa số là nhân thịt lợn nhưng mà thịt lợn hậu thế thì cổ đại không thể nào so sánh được.
Ngoài ra còn có bánh bao nhân thịt gà, thịt dê thậm chí là thịt bò, về cơ bản thuộc đủ các loại biến tấu có điều thịt ngon nhất để làm bánh bao thật ra là thịt cừu.
Thịt cừu non mềm đã thế còn có mùi thơm dịu tự nhiên, mang đi làm nhân bánh bao có thể coi là cực phẩm đáng tiếc là bình thường cũng không ai làm thứ này dù sao bánh bao vốn là đồ ăn giá rẻ, cho thịt cừu vào sẽ khiến bánh bao tăng giá, như vậy cũng mất đi nguyên bản giá trị của bánh bao.
Trần Minh muốn mang bánh bao đến thuyết phục Lý Tiến, hắn cũng muốn chọn một loại thịt.
Thịt lợn là không thể nào, thịt dê tốt hơn một chút nhưng trong mắt Trần Minh cũng không khả quan dù sao dê vẫn cứ tính là hôi.
Thịt bò, thịt trâu hoặc thịt ngựa thì càng không cần nói, tại thời cổ đại mấy con vật này còn quý hơn cả con người đã thế còn có luật ‘cấm sát sinh’ Trần Minh cũng không đi đụng cái đám động vật này.
Cuối cùng chỉ còn thịt gà cùng thịt chó, Trần Minh nghĩ một hồi liền chọn thịt chó bởi vì . . . thịt gà nào sánh bằng thịt chó ? .
Bánh bao thịt chó chế biến cũng coi như tinh xảo, Trần Minh trực tiếp mang chó ra thui, trước tiên ướp hành lá cùng gừng lại rắc muối lên rồi mang đi ủ rơm thui.
Thui xong lại cho người chặt thịt ra băm nhuyễn rồi nhồi vào bánh bao.
Loại thịt chó này không thơm mới không có thiên lý, cho dù bị bánh bao gọc lại vẫn có một loại mùi thơm nhẹ dịu phát ra, mà đợi cắn lớp vỏ ngoài đi ra, hương thơm tiến thẳng vào miệng, dư hương vô tận, không tin Lý Tiến không thích.
Cuối cùng là trứng cút, cái này dĩ nhiên là từ chim cút.
Loài chim này hiện tại không ai nuôi cả, không ai có khái niệm nuôi cút lấy thịt hoặc là lấy trứng, đến cả Trần Minh cũng không muốn đi nuôi dù sao hắn không biết nuôi nhưng mà chỉ cần cho người vào rừng tìm một chút vậy rất nhanh có thể tìm tháy các tổ chim cút, đây không phải là vấn đề quá lớn.
“Thịt chó cùng trứng chim cút ? “.
Lý Tiến nghe vậy không khỏi gật gù, lại tiếp tục cắn xuống một miếng, càng ăn càng tấm tắc không thôi.
“Lý tộc trưởng, nếu Trần mỗ muốn mang công thức thứ này bán cho Lý gia, không biết Lý tộc trưởng có hứng thú ? “.
Thấy bánh bao của mình dễ dàng chinh phục được Lý Tiến, Trần Minh không khỏi vui vẻ trong lòng thế là hắn trực tiếp vào chính đề.
Dù sao không nhìn thấy Lý Tiến đang hưởng thụ như vậy sao ? .
Lý Tiến vốn đang hưởng thụ đột nhiên nghe Trần Minh nói thì không khỏi sững lại, ngơ ngác nhìn hắn.
Phải mấy giây sau, Lý Tiến mới hướng về Trần Minh nói.
“Trần chủ bộ, người không phải đang trêu đùa Lý mỗ chứ ? “.
“Tất nhiên không phải trêu đùa Lý gia chủ, nếu Lý gia có hứng thú ta nguyện mang công thức gia truyền bán cho Lý gia, chúng ta có thể đến đến trước mặt Giả đại nhân mang việc này ra nói, lại để Giả đại nhân làm trung gian cho chúng ta “ .
Thời đại này không có luật bản quyền, người xuyên việt từ tương lai đi đến thế giới này thật ra rất khổ.
Nếu bản thân ngươi làm ra thứ gì mới mẻ hơn nữa còn thành công vậy kết quả chưa hẳn đã tốt bởi tư duy của thời đại này chính là tận hiến, kẻ dưới hiến vật cho người trên là thiên kinh địa nghĩa.
Ví dụ như xà phòng đi, Trần Minh đọc qua vài bộ truyện xuyên không, đi đâu cũng thấy nhân vật chính làm thứ này sau đó kiếm được đầy bồn đầy bán nhưng cái này rất vô lý bởi vì giới quý tộc nào có tốt bụng đến mức cho ngươi kiếm tiền ? .
Bọn họ sẽ dùng quyền lực cướp công thức cùng cách điều chế của ngươi mà không phải là nhìn ngươi phát tài, đã thế . . . còn không ai quản.
Dĩ nhiên Trần Minh không biết làm xà phòng đồng thời hắn cũng không phải ‘một nghèo hai trắng’ Lý Tiến không làm gì được Trần Minh.
Hai người cấp bậc tương đương, về phần quyền lực . . . Trần Minh thậm chí còn vượt qua Lý Tiến bởi vì Trần Minh đại diện cho mặt mũi của Giả Tông .
Lý Tiến nghe được Trần Minh mang Giả Tông ra liền tin 7 phần, bản thân vị Lý gia gia chủ này cũng chưa từng thiếu quyết đoán thế là trực tiếp mở miệng.
“Không biết Trần chủ bộ muốn bán công thức này bao nhiêu tiền ? Lý gia chúng ta đạt được công thức lại phải gánh chịu cái gì, Trần chủ bộ lại gánh chịu cái gì ? “.
Trần Minh nghe Lý Tiến hỏi, nội tâm không khỏi gật gù dù sao sự quyết đoán của Lý Tiến không phải là thứ người bình thường có.
“Lý gia chủ, đầu tiên Trần mỗ có thể nói với gia chủ, Trần Mỗ nếu bán công thức bí mật cho Lý gia chủ, trong vòng 10 năm cũng chỉ có Lý gia chủ được quyền bán bánh bao, Trần mỗ lại không bán bí phương ra ngoài”
“Tiếp theo, Trần mỗ trị quân cho nên quân lính của ta tất nhiên cũng có bánh bao ăn nhưng chỉ ở trong quân mà không mang ra ngoài, bánh bao cũng đều là không thịt, cho dù có thịt cũng chỉ là thịt dê, thịt lợn”
“Cuối cùng, Trần mỗ đảm bảo Lý gia có thể trăm phần trăm làm được bánh bao, sẽ không thua những chiếc bánh bao Trần mỗ mang đến ngày hôm nay”
“Về phần Trần mỗ mong muốn, Trần mỗ muốn 200 vạn tiền” .
Trần Minh nói ra câu này, chính hắn cũng hồi hộp một chút.
Đây không phải con số nhỏ, ngược lại rất lớn.
200 vạn tiền là khái niệm gì ? đây là số tiền có thể mua xuống quan thái thú .
Tại Hán mạt, tuy thứ sử có quyền lực vượt qua thích sứ, thích sử lại vượt qua thái thú nhưng về bản chất ba chức quan này thật ra là đồng đẳng, giá cả mua xuống quan tước cũng không chênh lệch quá nhiều.
Tất nhiên muốn mua quan không chỉ cần ngươi có tiền, ngươi còn phải có công trạng cùng nhân mạch.
Trần Minh cảm thấy hắn đưa ra công phu sư tử ngoạm nhưng mà hắn cũng không nghĩ đến, Lý Tiến lại không tỏ ra quá thất thố, vị Lý gia gia chủ này chỉ lặng im như đang tính toán cái gì sau đó nói.
“Nếu như mọi việc đều như Trần chủ bộ nói, số tiền này Lý gia ra “.
“Chỉ là Lý mỗ không rõ vì sao Trần chủ bộ nguyện ý mang bí phương bán cho Lý gia ? Lý mỗ thiết nghĩ thứ này cho dù Giả đại nhân cũng sẽ yêu thích không thôi” .
Lý Tiến nói xong lại tiếp tục nhấm nuốt một miếng bánh bao vào trong miệng.
Lý Tiến tất nhiên có động cơ hoài nghi Trần Minh, Lý gia làm thương gia, Lý gia thừa hiểu cái gọi là ‘công bằng trao đổi’ ‘công bằng giao dịch’.
Công bằng chỉ tồn tại khi thực lực cùng địa vị hai bên không chênh lệch quá nhiều, Trần Minh nếu đem bí phương đưa cho Giả Tông thì đây không còn là ‘bán’ mà sẽ thành ‘hiến’.
Tuy nhiên Giả Tông cũng sẽ không bạc đãi Trần Minh, địa vị của Trần Minh trong lòng Giả Tông vẫn rất cao, tiền tài có thể thu ít đi một chút thậm chí không thu được tiền tài nhưng có thể đổi lấy rất nhiều ‘chỗ tốt ngầm’ những thứ này nhiều khi có tiền cũng mua không được.
“Không dối gạt Lý gia chủ, Trần mỗ .. . muốn mưu cầu chức huyện thừa huyện Kê Từ, coi như ở Giao Chỉ cũng có một mảnh đất cắm dùi, muốn có quan chức sao không phải bỏ tiền ? cho dù không phải bỏ tiền nhưng thân là huyện thừa một huyện, Trần mỗ có rất nhiều cần dùng đến tiền ”
“Sau này Giả đại nhân cất nhắc mang Trần mỗ về kinh, Trần mỗ cũng cần phải chuẩn bị rất nhiều tiền tài mà mưu cầu một chức quan, cho dù Giả đại nhân có ưu ái Trần mỗ nhưng mà Trần mỗ vẫn hiểu đạo lý, vẫn biết phải tự lực cánh sinh, không thể một mực mong chờ vào Giả đại nhân” .
“Trần mỗ rất cần tiền mà toàn bộ Long Biên quận thành lại có gia tộc nào giàu hơn Lý gia ? .
Trần Minh từ sớm đã nghĩ ra xong lời giải thích, nghe xong Trần Minh nói, Lý Tiến vậy mà tin tưởng dù sao .. . hợp tình hợp lý .
Lý Tiến một lần nữa nhìn kỹ Trần Minh, một thân vai u thịt bắp, vừa nhìn là có thể nghĩ tới võ tướng mà tuyệt không phải văn nhân, cũng bởi thế lời nói của Trần Minh mới càng có sức thuyết phục dù sao võ tướng ‘ngay thẳng’ cũng là một loại đặc điểm được rất nhiều người đồng ý.
“Kẻ này vì một chức huyện thừa vậy mà nguyện mang bí phương bậc này bán ra cho ta có thể thấy tham vọng rất lớn”
“Kẻ này vũ dũng hơn người, có tài luyện binh, ăn nói trước sau có độ, ta sớm biết không phải vật trong ao, hôm nay lại có thể ngay trước mặt ta thẳng thắn nói ra những lời này mà không câu nệ, quả là người làm đại sự” .
“Về phần tham vọng, ai trên đời này chẳng có tham vọng ? “.
Lý Tiến cũng có tham vọng, tham vọng của hắn . . . rất lớn.
_ _ _ _ _ _
P/s : Lý Tiến là nhân vật có thật trong lịch sử nhưng ở trong truyện có một số tình tiết không trùng hợp với Lý Tiến trong lịch sử (Tuy nhiên các tình tiết về Lý Tiến có nhiều đoạn khá mơ hồ, cũng có những đoạn xung đột với nhau dù sao đây là một đoạn lịch sử quá xa xôi)
Lý Tiến trong lịch sử từ rất sớm đã làm quan nhà Hán, thời điểm Giả Tông đi đến Giao Chỉ thì Lý Tiến cũng đã là thái thú một quận của nhà Hán, có chức có quyền hẳn hoi.
Tuổi tác của Lý Tiến theo sử sách thì cũng rất lớn, phải lớn hơn Giả Tông khá nhiều.
Trong lịch sử, sau khi Giả Tông rời khỏi Giao Chỉ, Lý Tiến cũng thành công tiếp quản vị trí của Giả Tông trở thành Giao Châu thứ sử, sau đó Sĩ Nhiếp mới tới, Sĩ Nhiếp đúng ra còn dưới chức quyền của Lý Tiến dù sao Sĩ Nhiếp chỉ quản được việc ở Giao Chỉ.
Sau đó vì Lý Tiến tuổi già cũng không còn quản được quá nhiều, Sĩ Nhiếp mới dần dần thay vào đó, tiến cử người Sĩ gia đến các vị trí trọng yếu ở Giao Châu, dần dần hoàn toàn thay thế Lý Tiến trở thành ‘vua’ đất Giao Chỉ.
Đất Giao Chỉ khi đó cũng không ‘nghe nói’ có hào cường nào họ Lý .