Chương 86 : Lý Cầm
Lý Tiến trước đây cũng không nghĩ đầu tư Trần Minh, hắn kết giao với Trần Minh là bởi Giả Tông đằng sau Trần Minh.
Cái này cũng rất bình thường, vốn không có gì lạ nhưng trải qua hơn 1 tháng này Lý Tiến dần dần có cái nhìn khác với Trần Minh, ít nhất tài năng của Trần Minh được Lý Tiến coi trọng.
Tại thời đại này cũng không tồn tại trong văn khinh võ, đây là vấn đề mãi đến Tống triều mới có, Hán triều tuyệt không có trọng văn khinh võ tuy nhiên ‘võ’ ở đây cũng phải xem ai.
Thời đại này nhìn là còn nhìn xuất thân, văn sĩ đều phải xuất thân sĩ tộc hoặc trong nhà rất có tiền, võ tướng thì có nhiều người xuất thân bình dân hơn.
Nói trọng văn khinh võ thà rằng nói sĩ tộc coi thường bình dân thì đúng hơn.
Lý Tiến không tính là sĩ tộc cho nên hắn đối với xuất thân bình dân như Trần Minh vẫn nhìn khá thoáng, cũng không tồn tại sự coi thường nhưng Lý Tiến cũng không quá muốn thân cận với Trần Minh.
Phải biết, Trần Minh là người của Giả Tông, chỉ điểm này Lý Tiến đã rất khó dùng chân tâm đối đãi với Trần Minh.
Cho dù Trần Minhn treo trên cửa miệng hắn là người Mân Việt nhưng mà .. . Lý Tiến nào thèm quan tâm cái này ? .
Cũng giống như Yến Nhân – Trương Dực Đức, Trương Phi suốt ngày treo Yến Nhân ở ngoài miệng nhưng không có nghĩa hắn trung thành với nước Yến huống hồ nước Yến đã sớm diệt từ lâu, nào có quan hệ gì ? .
Tuy vậy khi mà Trần Minh chủ động nói với Lý Tiến, thể hiện dã tâm của hắn, Lý Tiến không khỏi đánh giá Trần Minh bằng một con mắt khác.
Hắn vẫn luôn coi trọng Trần Minh nhưng sự đề phòng chưa từng giảm chỉ là sau lần này Lý Tiến đánh giá Trần Minh cao hơn.
Lý Tiến ở đất Giao Chỉ nhưng Lý gia lại làm kinh thương, làm ăn của Lý gia thậm chí còn vượt ra khỏi Dương Châu, Lý Tiến tất nhiên biết thiên hạ này loạn.
Loạn thế xuất anh hùng, Trần Minh rõ ràng có vũ lực kinh người, bản thân có tài luyện binh hơn người, sau lưng có Giả Tông đã thế hiện tại còn thể hiện dã tâm, nhân vật như vậy hiển nhiên có thể đánh ra một mảnh cơ đồ.
Cũng bởi điểm này, Lý Tiến muốn . . . đầu nhập vào Trần Minh càng nhiều bởi nếu sau này Trần Minh có thể thật sự quan to lộc hậu, Lý Tiến cùng Lý gia có thể thu được càng nhiêu.
Lý Tiến có dã tâm, dã tâm của hắn đặt ở thời đại này rất lớn, cũng có chút đại nghịch bất đạo.
Lý Tiến từ nhỏ đã tiếp xúc với văn hoá nhà Hán, đọc rất nhiều sách nhưng cũng bởi hắn đọc nhiều sách, cũng hiểu văn hoá nhà Hán cho nên Lý Tiến đối với giai đoạn lịch sử mấy trăm năm trước đời Trưng Vương hắn hiểu so với người khác càng nhiều.
Lý Tiến thậm chí từng tới đất Mê Linh mà nhìn qua trụ đồng năm xưa Mã Viện đóng ở Giao Chỉ.
Lý Tiến đối với Trưng Vương cực kỳ tôn trọng nhưng bản thân hắn cũng không ủng hộ cách làm của Trưng Vương.
Trưng Vương làm không sai nhưng không có nghĩa Lý Tiến cảm thấy mình nên học Trưng Vương.
Lý Tiến sẽ không lựa chọn phản Hán triều, hắn chọn một cách hữu hảo hơn nhiều đấy chính là thần phục Hán triều trên danh nghĩa.
Giao Chỉ vốn xa xôi, cho dù thời điểm Hán Quang Vũ Đế còn sống cũng khó quản lý Giao Chỉ, hiện tại Hán Linh Đế càng quản không được Giao Chỉ.
Giao Chỉ chỉ thuộc về Hán triều trên danh nghĩa, thực tế ảnh hưởng lớn đến Giao Chỉ vẫn là Dương Châu, là Giang Đông.
Lý Tiến hiểu điều này, trong mắt Lý Tiến mà nói chỉ cần có thể làm tốt giao thiệp với sĩ tộc Dương Châu, như vậy chỉ cần hắn có thể lên làm thái thú Giao Chỉ vậy hắn tất nhiên có thể khiến người Giao Chỉ bớt khổ.
Sĩ tộc Dương Châu cực kỳ coi trọng lợi ích nhưng trong mắt Lý Tiến thì đây không phải vấn đề bởi vì đám người ở Dương Châu kia chưa bao giờ đánh giá đúng Giao Chỉ.
Bọn họ điên cuồng bóc lột Giao Chỉ, ép người bản địa vào rừng lên núi đào khoáng sản, sưu cao thuế nặng, cách làm này trong mắt Lý Tiến là thuần ngu xuẩn.
Ngu xuẩn ở chỗ, đao to búa lớn nhưng hiệu quả không cao.
Nếu muốn kiếm lợi lộc từ Giao Chỉ sao có thể không bỏ ra cái gì ? Lý Tiến là người làm ăn, trên đời nào có đạo lý làm ăn không vốn ? .
Muốn kiếm lời trước hết cần đầu tư, muốn kiếm lời từ Giao Chỉ ít nhất phải thống nhất Giao Chỉ thành một mối, Giao Chỉ hiện tại quá tản mạn, làm cái gì cũng là làm nhiều công ít bao quát ‘bóc lột’.
Chỉ cần thống nhất Giao Chỉ, có một bộ quy tắc rõ ràng, có chữ viết, ngôn ngữ minh xác như vậy Giao Chỉ sẽ rất dễ dàng đáp ứng yêu cầu của đám sĩ tộc Dương Châu.
Nói thế nào đây ? cái gọi là ‘bóc lột’ vốn cũng không thoát được một chữ ‘tài’.
Giao Chỉ nếu không có một bộ quy tắc rõ ràng thì giống như một nam nhân rõ ràng có sức khoẻ hơn người nhưng lại mắc trọng bệnh vậy, làm gì cũng khó khăn đã thế còn bị ép ‘làm việc’ dĩ nhiên là làm nhiều công ít, khổ sở vô cùng.
Nhưng nếu nam nhân kia trị hết bệnh, cùng một khối lượng công việc kia đối với hắn lại không khó khăn, cũng không khổ sở.
Vấn đề lớn nhất chỉ là đám sĩ tộc Dương Châu kia có yêu cầu ngày càng nhiều ? .
Điểm này Lý Tiến cũng nghĩ tới nhưng Lý Tiến cảm thấy không quá quan trọng.
Sĩ tộc Dương Châu mắt cao hơn đầu, nào thèm để ý Giao Chỉ ? trong mắt bọn họ đất Giao Chỉ cũng chỉ mang đến một điểm lợi lộc cố định, mấy chục năm, mấy trăm năm qua chưa từng tăng cường, làm sao có cái gọi là ‘tăng sưu tăng thuế ‘ ? .
Chỉ cần Giao Chỉ ổn định cung cấp tài lộc đồng thời không sinh dân biến vậy sĩ tộc Dương Châu đã đủ hài lòng .
Đương nhiên cũng có thời điểm đám người kia quá tham nhưng đây vốn không phải sĩ tộc Dương Châu tham mà là thái thú tại Giao Chỉ tham riêng, lòng tham của con người là khó ngăn cản nhất.
Lý Tiến tin tưởng chỉ cần hắn làm thái thú Giao Chỉ vậy việc này cũng sẽ không phát sinh, đã thế hắn vốn làm kinh thương xuất thân, thương nhân giỏi nhất là gì ? thương nhân giỏi nhất là hướng về người khác kể khổ.
Thương nhân luôn có cách khiến người khác cảm thấy bọn hắn đầu nhập rất nhiều, thu hoạch chẳng là bao.
Chỉ cần đừng quá dễ dàng đáp ứng yêu cầu của sĩ tộc đất Dương Châu, không ngừng hướng về bọn họ tố khổ sau đó lại tỏ ra ‘cực kỳ khó khăn’ hoàn thành yêu cầu của bọn họ, dần dần cũng không lại sợ đám người kia tăng sưu tăng thuế.
Cho nên, vị trí thái thú kia Lý Tiến tất nhiên muốn ngồi.
Hắn không giống Trưng Vương, không muốn động binh đao, vốn là xuất thân kinh thương, Lý Tiến càng yêu thích dùng tiền tiêu tai, dùng lợi dụ người.
Lý Tiến không điên cuồng đến mức chỉ trích tiền nhân nhưng không có nghĩa hắn muốn học theo tiền nhân, hắn muốn đi đường riêng của hắn, vì con đường này mấy năm nay Lý Tiến cũng đã làm ra rất nhiều.
Đối ngoại, Lý Tiến đến nhà Hán cầu học, kết giao rất nhiều bạn bè thậm chí không tiếc dùng tiền tài mở đường, trải qua nhiều năm Lý Tiến thậm chí quen biết không thiếu con cháu thế gia Giang Đông.
Đối nội thì sao ? Lý Tiến đi đầu trong việc kết giao với các bộ tộc người Việt ở trên núi đồng thời Lý Tiến nhiều năm nay cũng đã bắt đầu thay đổi ‘phong phạm’ của Lý gia.
Con đường làm giàu của Lý gia trước đây tuyệt đối không sạch, ở cái thời cổ đại này muốn làm giàu ‘sạch’ thật sự rất rất khó, bóc lột ‘dân đen’ vốn là quá bình thường.
Chỉ có đến thời Lý Tiến, Lý gia mới toàn diện ‘tẩy trắng’.
Lý Tiến cũng không thể nói gì thế hệ đi trước Lý gia, không có bọn họ cũng không có hắn nhưng hắn có thể vì tiên tổ sửa sai đồng thời có thể vì Lý gia không ngừng tăng danh vọng.
Không phải ngẫu nhiên năm đó Lương Long không cách nào công phá Long Biên huyện, đây đương nhiên bởi Long Biên là quận trị của Giao Chỉ nhưng cũng có một phần công sức của Lý gia, Lý gia sau nhiều năm kinh doanh của Lý Tiến đã có thể . . . thống nhất toàn bộ Long Biên huyện.
Không dám nói ‘nhất hô bách ứng’ nhưng chỉ cần Lý Tiến đứng ra nói chuyện, nói có lý có cứ như vậy Long Biên huyện có thể một lòng .
_ _ _ _ _ _
Lý Tiến suy nghĩ ra sao, Trần Minh thật sự không biết nhưng nếu hắn biết vậy sẽ rất kinh ngạc bởi vì con đường mà Lý Tiến lựa chọn vốn chẳng khác gì Sĩ Nhiếp lựa chọn, chỉ khác Lý Tiến là người bản địa còn Sĩ Nhiếp là sĩ tộc Giang Đông.
Lý Tiến so với Sĩ Nhiếp càng hiểu Giao Chỉ, Sĩ Nhiếp so với Lý Tiến lại càng hiểu Giang Đông, hai người đều có ưu nhược điểm, mục đích thậm chí cũng là khác nhau nhưng kết quả lại không khác biệt nhiều.
Tất nhiên Trần Minh không biết Lý Tiến đang nghĩ gì, hắn lúc này đang cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Đầu tiên là việc làm ăn làm thành, Lý Tiến thay mặt Lý gia mua xuống ‘độc truyền bí phương’ của Trần Minh, tuy vậy giá tiền cuối cùng không phải 200 vạn tiền đồng mà là 150 vạn.
Lý Tiến không hổ là người làm ăn, cái giá này vừa vặn có thể làm Trần Minh cảm thấy thoải mái thế là Trần Minh cũng rất nhanh gật đầu, tuy vậy Lý Tiến cũng không cần Trần Minh mang việc này đến trước mặt Giả Tông.
Hai người ‘ký hợp đồng’ cũng không cần người thứ ba làm trung gian .
Lý Tiến nói hắn ‘tin tưởng’ Trần Minh nhưng trên thực tế, Lý Tiến cảm thấy việc này không cần thiết.
Hắn sẽ không quan tâm Trần Minh lại bán bí phương cho ai hoặc là tuân thủ 10 năm gì gì đó, Lý Tiến tin tưởng Giả Tông sẽ sớm rời khỏi Giao Chỉ, ngày Giả Tông rời khỏi Giao Chỉ, Trần Minh tất nhiên cũng sẽ đi theo lúc đó Lý Tiến cũng không quản được Trần Minh.
Về phần hiện tại ? cho dù Trần Minh bội ước thì như thế nào ? có Giả Tông che chở cho hắn chẳng nhẽ Lý Tiến còn có thể giết Trần Minh ? cùng lắm Giả Tông khiển trách Trần Minhn mấy câu mà thôi, Trần Mính ẽ không chịu tổn thất thực tế nào ngược lại còn có thể mang thù Lý Tiến.
Trần Minh bội ước là việc Lý Tiến không thể quản được cho nên vụ làm ăn này bản thân Lý Tiến cùng Lý gia đích xác phi thường thiệt thòi, đây cũng là bản chất ‘làm ăn’ giữa dân gian cùng quan lại ở thời cổ đại.
Đã như vậy, Lý Tiến thà rằng khách khí một chút, tỏ ra tôn trọng Trần Minh, tin tưởng Trần Minh một chút, ít nhất trước mặt còn có thể tiếp tục gia tăng hảo cảm của Trần Minh.
Không thể không nói, vị Lý gia chủ này thực sự có tài năng ít nhất Lý Tiến quả thật khiến Trần Minh càng có thiện cảm với hắn.
Mà việc thứ hai cũng khiến Trần Minh bất ngờ không kém.
Đợi hai bên nói xong việc làm ăn, lại cười nói mấy câu, Lý Tiến đột nhiên nói.
“Trần chủ bộ, hôm nay Trần chủ bộ đến nhà ta quả thật vừa vặn, Lý mỗ có việc muốn nhờ Trần chủ bộ “.
Trần Minh nghe vậy cũng khách khí ôm quyền tươi cười.
“Lý gia chủ, giữa chúng ta cũng đâu cần khách khí như vậy, không biết Lý gia chủ muốn nhờ việc gì ? “.
Lý Tiến cười cười, coi lời ‘khách khí’ của Trần Minh như gió thoảng, Lý Tiến nói.
“Việc này cũng không phải đại sự gì, việc là Lý mỗ có một đứa cháu, trời sinh ngu dốt, không ham đọc sách, chỉ có một thân khí lực hơn người, có thể nói gỗ mục không thể đẽo”
“Để hắn lêu lổng như vậy cũng không phải giải pháp, Lý mỗ đã sớm nghe Trần chủ bộ có đại bản lĩnh, không bằng để tiểu tử kia theo Trần chủ bộ, cho hắn tòng quân cũng là bớt việc, không cầu kiến công lập nghiệp chỉ cầu học được chút bản sự của Trần chủ bộ, theo Trần chủ bộ mấy năm cũng coi như trưởng thành một chút, Lý gia chúng ta cũng bớt lo”.
Trần Minh nghe Lý Tiến nói vậy nhất thời lại hứng thú.
Đây . . . đây là lần đầu tiên từ khi hắn đến cổ đại có người nhét nhân tài cho hắn dùng.
Cái gọi là ‘gỗ mục không thể đẽo’ cũng không thể nào coi là thật đi ? .
Cũng giống như mấy bà mẹ mang con cái của mình ra nói với người khác, chê bai con cái của mình một chút cũng là bình thường.
“Việc này có gì khó, không biết cháu của Lý gia chủ tên gọi là gì ? “.
“Cháu của Lý mỗ họ Lý, tên Cầm, cũng không có chữ “.
“Lý Cầm ? lại không biết Lý Cầm bao nhiêu tuổi, có nhận biết chữ ? “.
“Tiểu tử này mới vượt qua nhước quán mấy năm, năm nay vừa tròn 20, tuy không ham thích đọc sách nhưng cũng là biết chữ, đây còn là vì Lý mỗ khổ tâm ép buộc, tiểu tử này mấy năm đọc sách cũng biết gần trăm chữ nếu không tiểu tử này ngay cả tên mình như thế nào cũng không rõ”.
Trần Minh đối với cái tên này vốn không quen biết, hắn cảm thấy rất xa lạ.
Tuy nhiên Trần Minh hiện tại lại như mở cờ trong bụng.
Lý Cầm vậy mà nhận biết gần trăm chữ ? so với Chu Thái cũng không kém bao nhiêu.
Chu Thái là huynh đệ của Trần Minh, có nhiều việc chính Trần Minh cũng khó bảo Chu Thái đi làm nhưng Lý Cầm thì khác, đối phương là thuộc hạ của hắn, sai khiến cũng tiện.
Biết được trăm chữ, trong mắt Trần Minh đối phương chính là bảo, tuy chưa gặp mặt Lý Cầm nhưng Trần Minh đã cảm thấy tiểu tử này ‘đáng yêu’ cực kỳ.