Chương 87: Bát Nàn Công Chúa.

Trần Minh cũng không nghĩ hôm nay thuận lợi như vậy.
Không chỉ có tiền mà còn có người.
Đã như vậy, Trần Minh lập tức đổi chủ đề câu chuyện dù sao hắn sắp tới An Định.


Trần Minh đối với An Định cũng không phải không biết gì nhưng những thông tin hắn biết chủ yếu thu thập từ bách tính bình dân, có những thứ bách tính bình thường lại không biết được, chỉ có cấp bậc như Lý Tiến mới biết.
Tiện đây, Trần Minh hướng về Lý Tiến nói.


“Lý gia chủ, có một chuyện Trần mỗ muốn hỏi ngài”
“Chuyện là Trần mỗ sắp đến An Định huyện một chuyến nhưng Trần mỗ là người xứ khác đối với An Định vốn lạ nước lạ cái, không rõ đến An Định huyện thì phải chú ý những gì ? “.


Nghe Trần Minh nhắc đến An Định huyện, Lý Tiến như có điều suy nghĩ.


Việc Giả Tông muốn xuất binh An Định tuy là bí mật nhưng Lý Tiến không thể không biết, hắn là tòng sự của Giả Tông, tuy đại đa số thời gian Lý Tiến đều rất nhàn hạ nhưng còn chưa đến mức Giả Tông việc gì cũng không nói với Lý Tiến nhất là hành quân đánh trận.


Đối với việc này Lý Tiến thậm chí rất được Giả Tông coi trọng, Trần Minh xuất binh An Định thì Lý Tiến chính là người chuẩn bị hậu cần.
Như đoán được ý đồ của Trần Minh, Giả Tông khẽ cười mà nói.


available on google playdownload on app store


“An Định huyện, đây vốn là vựa lúa của toàn bộ Giao Chỉ, nói về giàu có đây thậm chí là nơi giàu có và trù phú nhất đất Giao Chỉ tuy nhiên nếu Trần chủ bộ muốn hỏi Lý mỗ rằng Lý mỗ hiểu An Định bao nhiêu đấy lại làm khó Lý mỗ”


“Trước đây Lý mỗ còn dám nói mình hiểu biết An Định nhưng hiện tại lại không chắc rồi dù sao mấy năm nay An Định biến động nhiều, có những nhà Lý gia vốn thân quen nhưng hiện tại cũng chưa hẳn còn tồn tại “.
Lý Tiến tuy không nói rõ nhưng Trần Minh tất nhiên biết đây là loạn Lương Long gây nên.


“Tuy nhiên Lý gia cũng không phải thật sự không biết gì về tình hình An Định lúc này, tỷ như An Định huyện có một nhà cường hào họ Phan”


“An Định nay đâu bằng xưa, sớm đã có nhiều nơi tan hoang, nhà cửa đổ nát, ruộng vườn bị đốt cháy, người dân nhiều nơi tứ xứ mà chạy, điêu tàn vô cùng”


“Cho dù hào cường ở An Định cũng không thể tự bảo vệ bản thân huống hồ dân chúng, tuy vậy tại An Định hiện tại xác thực vẫn còn một hào cường địa phương, cũng là nhờ bọn họ đứng lên trống lại loạn tặc, đoàn kết dân chúng xung quanh mới có thể cho người dân An Định thở dốc một chút, cuộc sống hàng ngày dễ chịu hơn một chút”.


“Đây cũng chính là Phan thị trong miệng Lý mỗ, bọn họ có thể coi là đệ nhất hào cường của An Định”
“An Định có nhà nào có thể vong nhưng mà Phan gia lại khó mà vong”.
Lý Tiến nói đến đây không khỏi mỉm cười, nụ cười có chút thần bí.


Nghe được Lý Tiến nói, ánh mắt Trần Minh sáng lên.
Nói chuyện với người thông minh quả thật dễ dàng nhiều lắm, Lý Tiến vừa nghe Trần Minh hỏi liền biết phải trả lời ra sao hơn nữa đối phương cũng thành công gây nên hứng thú của Trần Minh.


Dù sao đột nhiên lôi ra một dòng họ như vậy, không hứng thú cũng là khó, đã thế . .. Trần Minh cảm thấy dòng họ này có vấn đề.


Họ Phan, đây không phải dòng họ lớn ở nước Việt Nam, cho dù trong sử Việt Nam cũng ít thấy dòng họ này xuất hiện, thoạt nghe còn tưởng gốc tích từ Trung Quốc, không ngờ sớm như vậy đã xuất hiện ở Giao Chỉ ? .
Tất nhiên đây chỉ là Trần Minh nghĩ thế, thực tế ra sao hắn cũng không biết.


“Vẫn xin Lý gia chủ nói rõ . . . dòng họ Phan này lại như thế nào ? “.
Lý Tiến nghe Trần Minh hỏi, nếu là trước đây hắn sẽ không trả lời nhưng mà lúc này Lý Tiến có suy nghĩ khác thế là đột nhiên chuyển chủ đề.


“Trước khi trả lời vấn đề này của Trần chủ bộ, Lý mỗ cả gan hỏi một câu, Trần chủ bộ đã từng nghe danh Trưng Trắc, Trưng Nhị ? “.
Lần này đến phiên Trần Minh giật nảy cả mình, dám gọi thẳng tên Trưng Vương, Lý Tiến lại đang nghĩ gì ? .


Tất nhiên mặt ngoài Trần Minh không thể hiện ra cái gì dù sao trên lý thuyết, Trưng Vương không liên quan gì với hắn.
“Việc này Trần mỗ có nghe thấy, là loạn Mê Linh hơn trăm năm trước thời Hán Quang Vũ Đế đúng không ? “.
Lý Tiến gật gù, lại hỏi.


“Trần chủ bộ vẫn biết việc này liền tốt, năm xưa Phục Ba Tướng Quân tới Giao Chỉ dẹp loạn, kẻ ch.ết thì ch.ết, người chạy thì chạy, phản loạn ở Giao Chỉ bị đánh tan sau đó Phục Ba Tướng Quân dựng một trụ đồng ở Giao Chỉ” .


“Việc này lý ra đến đây thì dừng nhưng Phục Ba Tướng Quân dù sao cũng từ xa xôi mà đến, không quen thuộc địa hình cùng thời tiết Giao Chỉ, quân số quá nửa mắc bệnh cho nên Phục Ba Tướng Quân cũng không thể tận diệt phản loạn, chỉ có thể sớm ngày kéo quân về Hán triều phục mệnh”.


“Nếu Lý mỗ minh xác nói với Trần chủ bộ, dư nghiệt năm xưa vẫn còn tồn tại, không biết Trần chủ bộ lại tính giải quyết như thế nào ? “.


Lý Tiến nói rất chậm, ngữ khí cũng rất bình thản khiến Trần Minh không nghe ra được cảm xúc của đối phương nhưng mà lượng thông tin Lý Tiến đưa cho Trần Minh cũng rất lớn.
Ví như Lý Tiến thiếu điều chỉ mặt gọi tên, nói thẳng Phan gia là ‘dư nghiệt’ từ loạn Trưng Vương còn tồn tại đến ngày nay.


“Đất về với đất, bụi về với bụi, việc đã qua trăm năm vì sao Trần mỗ lại phải đi quản ? “.
“Cho dù là Hán triều từ xưa đến nay dẹp loạn cũng chỉ giết đầu đảng, lại không đuổi tận giết tuyệt”
“Trần mỗ luận sự không luận người”.
Luận sự không luận người.


Mấy chữ này rơi vào tai Lý Tiến lại khiến hai mắt hắn sáng lên.
Có thể nói ra được những lời này xác thực không dễ.
“Vậy không biết . . . không biết Trần chủ bộ lại so sánh thế nào về loạn hai Trưng mấy trăm năm trước cùng loạn Lương Long mấy năm nay ? “.


Đây là vấn đề nhạy cảm, nhạy cảm không phải ở người hỏi mà là ở người trả lời.
Trần Minh lúc này cũng liếc mắt nhìn Lý Tiến, quan sát vị trung niên văn sĩ này rất lâu sau đó mới mở miệng.
“Đầu tiên, Tô Định cùng Chu Ngung đáng ch.ết”


“Tại Hán triều, phàm là địa phương nào sinh ra dân biến tội lỗi thái thú không thể tránh khỏi, dân chúng lầm than, dân chúng không sống nổi nữa mới sinh biến cho nên Tô Định cùng Chu Ngung đáng chém”
“Cho dù không ch.ết bởi phản loạn thì cũng nên bị triều đình chém”


“Tiếp theo là loạn hai Trưng cùng loạn Lương Long, ta cảm thấy không giống, cách biệt rất nhiều”.


“Tuy là việc hơn trăm năm trước, rất nhiều thứ đã phai nhoà nhưng Trần mỗ chưa từng nghe Trưng Trắc cùng Trưng Nhị hà hϊế͙p͙ dân chúng, ngược lại nghe nói cờ vừa phất lên cả Giao Chỉ liền phản, thanh thế lan sang cả hai quận Cửu Chân cùng Nhật Nam”


“Hơn trăm năm về trước, Phục Ba Tướng Quân phải mang 2 vạn quân từ triều đình tới trấn áp phản loạn, tuy nhị Trưng bại nhưng bại là bại trận chứ không thua người, hai bên là lên chiến trường đao thật thương thật chém giết”


“Lương Long thì không giống, Trần mỗ mới đến Giao Chỉ hơn tháng nhưng việc hắn cùng quân sĩ của hắn làm đều nhìn trong mắt, có những việc Lương Long chưa chắc đã chủ đích đi làm nhưng thân làm chủ tướng không quản được binh sĩ thì đấy là tội”


“Ngoài ra, Chu đại tướng quân cũng chỉ mang 5000 binh lính tới Giao Chỉ, Chu đại tướng quân vừa tới Giao Chỉ, phất cờ một cái liền có một nửa cường hào Giao Chỉ ủng hộ, quay giáo mà phản Lương Long, kẻ này không thất bại mới là lạ”


“Nói thẳng ra, hai Trưng được dân tâm mà Lương Long đã sớm mất dân tâm”
“Trong mắt ta, hai Trưng là khởi nghĩa còn Lương Long là loạn”.
Khởi nghĩa . . cái từ này cũng không tồn tại, nó không nên xuất hiện trong thời đại này.
Khởi nghĩa là từ mà hậu thế dành tặng cho cổ nhân.


Ở thời cổ đại chỉ cần ngươi nổi lên vậy không có khái niệm ‘khởi nghĩa’ mà trăm phần trăm ngươi là loạn.


Dĩ nhiên cũng phải xét trường hợp ví dụ như Lưu Bang chỉ là đình trưởng lại có thể lập nên nhà Hán hoặc Lưu Tú vốn chẳng là gì lại có thể đánh bại Vương Mãng là thành lập nhà Đông Hán.


Trên lý thuyết đây cũng là ‘khởi nghĩa’ nhưng người cổ đại càng thích dùng từ ‘thiên mệnh sở quy’.
Không thể thắng vậy ngươi là một đám phản loạn.
Có thể thắng, có thể thành tựu đại nghiệp vậy dĩ nhiên là thiên mệnh sở quy.
“Khởi nghĩa ? “


“Lấy nghĩa mà khởi sự . . . lấy nghĩa mà thành sự”.
“Hay cho một câu khởi nghĩa, chỉ là Trần chủ bộ cũng không sợ lời này đến tai Giả đại nhân ? “.


Lý Tiến nghe được Trần Minh trả lời, ban đầu cũng giật nảy cả mình nhưng sau đó hắn bị hai từ ‘khởi nghĩa’ hấp dẫn, cuối cùng lại nói ra một câu nói kia.
“Ra khỏi Lý phủ, ai biết ta nói câu này đây ? Lý gia chủ có thể nói với Giả đại nhân nhưng ta đảm bảo ta không nhận”.


Trần Minh thẳng thắn mà đáp khiến Lý Tiến bật cười, cười phi thường sảng khoái.
Sau đó ngay trước mặt Trần Minh, Lý Tiến ôm quyền .


“Vốn nghĩ Lý mỗ từ nhỏ đọc sách đã coi như học sâu hiểu rộng nay nói chuyện với Trần tiên sinh mới biết đạo lý núi cao còn có núi cao hơn, chỉ trò chuyện đơn giản cũng khiến Lý mỗ học hỏi được rất nhiều”.


Lý Tiến đột ngột đổi cách xưng hô, hắn vậy mà gọi Trần Minh là ‘tiên sinh’ xưng hô này không phải việc đùa.
Trần Minh vội muốn lên tiếng khách khí vài câu nhưng Lý Tiến lúc này đột ngột lại nói.


“Về phần Phan gia, đây là một trong tứ đại hào cường đất Giao Chỉ, thực lực mạnh mẽ phi thường tuy nhiên mấy năm nay Phan gia cũng rất khó khăn dù sao một mình bọn họ phải thủ vững An Định, Lương Long không phải kẻ dễ trêu”


“Phan gia không chỉ ở An Định huyện có danh vọng mà toàn bộ Giao Chỉ đều có danh vọng, tục truyện nhà bọn họ cũng không họ Phan, Phan gia vốn là họ Phạm”.


“Tích xưa kể rằng đất Giao Chỉ xưa có địa phương gọi Nam Chân, Phạm gia vốn là hào trưởng đất Nam Chân, rất có tiền tài cùng thế lực, danh tiếng cũng rất tốt”.


“Phạm hào trưởng khi đó có một người con trai, người này cưới một mỹ nữ họ Vũ trong vùng, có thể coi như một đôi trai tài gái sắc”.


“Vị mỹ nữ này họ Vũ, tên Thục, được người đời gọi Thục Nương, Thục Nương nổi tiếng xinh đẹp, dang tiếng về sự xinh đẹp của Thục Nương đến tai thái thú Giao Chỉ là Tô Định “


“Tô Định vì thèm muốn sắc đẹp của Thục Nương liền hạ lệnh thu Thục Nương làm thiếp có điều việc này sao có thể ? “


“Thục Nương vốn đã có chồng lại thêm họ Phạm vốn không dễ chơi, Tô Định nhất thời cũng không có cách nào thế là hắn bày kế, mời cha cùng phu quân của Thục Nương đến gặp, hai người vừa đến Tô Định liền gán cho tội phản quốc rồi giết hai người sau đó cho quân lùng bắt Thục Nương muốn nàng làm thiếp”.


“Thục Nương hay tin cha cùng trượng phu bị hại thì hận Tô Định vô cùng nhưng lại không thể làm gì được đối phương, cứ như vậy một người một thanh đao cùng đám gia đinh thân tín phá vây giết ra ngoài chạy đến chúa Tiên La”


“Tại chùa Tiên La, Thục Nương cũng thay đổi tính danh, không còn gọi Thục Nương mà đổi thành Bát Nạn”
“Bát Nạn ở đây mang ý tứ phá nạn, trong mắt Thục Nương thì Tô Định chính là nạn của Giao Chỉ, Thục Nương thề giết Tô Định”


“Mấy năm sau, nhị Trưng khởi sự đồng thời tự mình đến chùa Tiên La mời Thục Nương hay đúng hơn là Bát Nạn cùng theo khởi sự, Bát Nạn hiển nhiên đồng ý, trở thành một dũng tướng đắc lực dưới quyền nhị Trưng”.


“Sau khi Tô Định bị giết, nhị Trưng xưng vương đồng thời cũng phong Bát Nạn làm công chúa, tục xưng Bát Nàn Công Chúa”


“Cho dù sau này Bát Nàn Công Chúa tuẫn tiết theo Trưng Vương nhưng mà cũng từ đây, người ở đất An Định huyện liền thờ Bát Nàn Công Chúa, hương hoả đã kéo dài hơn trăm năm, liên miên không dứt”


“Về phần họ Phan, đây chính là tàn dư của dòng họ Phạm năm xưa đổi tên mà thành, ngoài họ Phạm còn có họ Vũ”.


“Đúng hơn thì họ Phan có thể coi như con cháu hai nhà Phạm – Vũ nhiều đời truyền lại đến ngày nay, cũng nhờ lẽ đó mà dân chúng An Định cực kỳ tin tưởng họ Phan, lời nói của bọn họ rất có giá trị ở An Định”.


“Nếu Trần chủ bộ muốn kết thân với dòng họ này, Lý mỗ cảm thấy Trần chủ bộ trước hết nên chuẩn bị mấy nén hương, đợi đến địa phận An Định lại chủ động thắp mấy nén hương ở Bát Nàn Miếu”
“Tại An Định, Bát Nàn Miếu có rất nhiều, miếu to miếu nhỏ đều có”


“Lý mỗ mấy năm không đi qua An Định nhưng cũng hiểu tình hình An Định rất phức tạp, miếu lớn đại khái đều bị loạn tặc phá đi nhưng miếu nhỏ vẫn sẽ còn, chủ bộ để ý một chút là được”.


Lý Tiến lúc này vậy mà ‘Trưng Vương’ cũng dám xưng dù sao xưng hô như vậy vào tai quan lại nhà Hán tất nhiên biến thành đại nghịch bất đạo.


Có điều Lý Tiến cũng không sợ, không phải Trần Minh vừa dạy hắn ‘đối đáp’ sao ? đợi Trần Minh ra khỏi cửa, hắn lại không nhận hắn vừa nói mấy lời này.
Về phần Trần Minh, hắn rất xấu hổ bởi vì mấy cái tên Lý Tiến nhắc tới, Trần Minh căn bản không biết.


Thời kỳ Hai Bà Trưng, trừ Trưng Vương cùng Thi Sách ra, Trần Minh biết mỗi . .. Tô Định cùng Mã Viện.
Việc này không thể trách hắn đúng không ? .
Tất nhiên, lúc trước không biết thì thôi nhưng hiện tại Trần Minh nhất định phải nhớ .


Đến An Định, cho dù không vì Phan gia bản thân Trần Minh vẫn sẽ vì tiên hiền thắp ba nén nhang.
Ngoài ra. .. hắn còn nghe Lý Tiến nói Giao Chỉ tứ đại gia tộc ? .
Phan gia tính là một nhà, ba nhà khác lại tính thế nào ?.






Truyện liên quan