Chương 89: Tăng Độ Thiện Cảm.
Trần Minh mấy ngày tiếp theo cũng bắt đầu bận bịu chạy đôi chạy đáo.
Một bên lo huấn luyện cùng dạy chữ viết cho binh sĩ, một bên lo chuẩn cho chuyến hành quân sắp tới.
Hắn bận đến mức cũng không có thời gian cùng Chu Thái ngồi xuống ăn nhậu.
Mãi đến 5 ngày sau, Trần Minh mới rút ra chút thời gian rảnh bởi vì có một số việc hắn không thể không đi làm.
Việc thứ nhất là Lý Cầm tới.
Trần Minh lần đầu nhìn thấy Lý Cầm, tiểu tử này mặc một bộ áo vải gai, chân đi giày rơm, lưng đeo đai lưng, tóc cắt ngắn để lộ khuôn mặt trẻ trung nhưng cũng có vài phần cương nghị.
Lý Cầm không cao, chỉ khoảng 1m75, so với chiều cao trung bình của người thời đại này tất nhiên cao hơn nhưng so với Trần Minh hay Chu Thái thì lại thấp bé hơn nhiều tuy nhiên Lý Cầm cũng có điểm đặc sắc riêng làm Trần Minh chú ý.
Tiểu tử này tuy không cao lắm nhưng bắp tay bắp chân chắc nịch, nhìn mười phần có lực lượng.
Tất nhiên, Lý Cầm ngày hôm nay đến đây không chỉ chào hỏi Trần Minh, nếu như vậy hắn đã sớm đến mà không phải đợi tận 5 ngày.
“Cầm tham kiến Trần tướng quân” .
Lý Cầm đối mặt Trần Minh, cung kính chắp tay chào hỏi.
Trần Minh nghe đối phương vái chào mình liền thu ánh mắt lại, nhân tiện hắn cũng nhìn thấy Lý Cầm ngày hôm nay đến nhà mang theo một rương gỗ lớn.
Không cần nói cũng biết bên trong là vàng.
Nhà Hán không dùng ‘bạc’ mà dùng tiền đồng, tiền đồng đến số lượng nhất định thì rất khó vận chuyển bởi đơn vị của nó lên đến hàng tấn cho nên người thời Hán cũng không dùng tiền đồng trong các giao dịch lớn mà chuyển sang dùng bánh vàng.
Trần Minh cùng Lý Tiến giao dịch lên tới 150 vạn tiền đồng, Trần Minh thật ra cũng không biết 150 vạn tiền đồng nặng bao nhiêu nhưng mà ít nhất cũng cần mấy cái xe ngựa vận chuyển, cồng kềnh cực kỳ.
Lần giao dịch này tất nhiên dùng vàng, mỗi bánh vàng tương đương 15 vạn tiền, 150 vạn tiền đồng chính là 10 bánh vàng, thứ này nhẹ và dễ vận chuyển hơn nhiều.
Tất nhiên Lý gia cũng không một lần chuyển cho Trần Minh toàn bộ 10 bánh vàng bởi đây là một số tiền lớn, theo quy ước của hai bên phía Lý gia gửi trước cho Trần Minh 5 bánh vàng, tiếp theo cứ mỗi tháng lại chuyển cho hắn 2 bánh vàng, trong vòng 3 tháng coi như thanh toán xong.
Lý Cầm hôm nay đến là để giao tiền cho Trần Minh đồng thời cũng đến để trình diện.
“Lý Cầm đúng không, mau ngồi đi”
Trần Minh ra hiệu cho Lý Cầm ngồi xuống, Lý Cầm cũng rất nghe lời có điều tư thế ngồi của Lý Cầm có chút quái dị.
Nói thẳng ra là ở trước mặt Trần Minh bản thân Lý Cầm có cảm giác lo lắng cùng gò bó.
Lý Cầm ngồi trên ghế, sống lưng cố gắng duỗi thẳng, hai tay đặt trên đùi, ánh mắt cũng không dám nhìn ngang dọc.
Thấy Lý Cầm như vậy, Trần Minh có chút thất vọng nhưng rất nhanh lại trở về bình thường.
Lý Cầm năm nay mới 20 tuổi, vẫn tính là trẻ tuổi, ném ở hậu thế cũng mới chỉ là sinh viên năm nhất, năm hai.
Không thể lấy Chu Thái làm mốc để mà so sánh với Lý Cầm dù sao Chu Thái cũng là một võ tướng hàng đầu thời kỳ Tam Quốc, lại có mấy người có thể so sánh với Chu Thái ? .
So với Chu Thái, Lý Cầm càng thêm tự ti, càng thêm có phần gò bó nhưng đây cũng là ‘nhân chi thường tính’ lấy Chu Thái làm mốc để mà hạ thấp Lý Cầm mới là bất công cho hắn.
“Lý Cầm, Lý gia chủ muốn gửi ngươi đi theo ta, ra nhập Phá Quân Doanh, lại không biết Lý gia chủ còn gì dặn dò ? Lý Cầm ngươi lại muốn làm chức quan nào ? “.
Trần Minh cố gắng dùng giọng hoà nhã nhất nói chuyện, không thể không nói đi tới cổ đại hơn 1 tháng mà Trần Minh ăn nói càng ngày càng thiên hướng đám văn sĩ thời đại này.
Dài dòng thì đúng là có phần dài dòng nhưng mà nó . .. ‘bùi’ tai.
“Khởi bẩm tướng quân, gia chủ .. . gia chủ chỉ dặn dò Cầm nhất định phải nghe lời tướng quân, về phần chức vụ trong quân thì Cầm càng không dám nghĩ, chỉ xin làm binh sĩ bình thường là được” .
Lý Cầm nghe Trần Minh hỏi, hắn lại cung kính chắp tay mà thành thật đáp.
“Lý Cầm, ta nghe nói ngươi cũng có nhận biết chữ ? “.
Nghe nói đến chữ, Lý Cầm có phần xấu hổ sau đó nói.
“Bẩm tướng quân, Cầm quả thật có nhận biết chữ nhưng Cầm vốn ngu dốt, học chữ quá mức khó khăn cho nên Cầm không học được nhiều”.
Trần Minh đối với câu trả lời của Lý Cầm không có quá nhiều bất ngờ, học chữ thật sự rất khó nhất là khi ở cổ đại không có một hệ thống giáo dục quy chuẩn nào.
“Vậy được, ta cho ngươi một tờ giấy, ta hiện tại ra ngoài có chút việc, ngươi cứ việc ở lại nơi đây viết chữ là được, viết hết những chữ ngươi nhận biết ra, cơm nước của ngươi ta cũng sẽ để kẻ dưới chuẩn bị”.
Nghe được phải viết chữ, sắc mặt Lý Cầm có phần tái đi nhưng mà hắn không dám cãi lời Trần Minh thế là lại cung kính chắp tay vâng lời.
Trần Minh rất ‘tự nhiên’ rời khỏi chính sảnh, hắn thậm chí cũng không đụng vào rương vàng mà Lý Cầm mang theo bởi vì Trần Minh nhất thời cũng không tiện xử lý mấy thứ này.
Hôm nay Trần Minh không chỉ có một vị khách mà có tận hai vị.
Trưa nay Hùng Cường đi tới Trần phủ đồng thời thông báo cho Trần Minh, hắn có vài vị khách từ trên núi xuống.
_ _ _ _ _
Trần Minh gọi Lương An đánh xe đưa hắn ra khỏi Long Biên thành, trên xe cũng chất không thiếu lương thực, thảo dược thậm chí còn có một tuis muối cỡ 500g do Trần Minh tự mình tinh chế.
Trần Minh đợi những người Việt ở trên núi cũng đã có mấy ngày, những thứ này đều là hắn sớm chuẩn bị.
Cũng phải nói, Trần Minh ở trong Long Biên thành mua hàng vẫn sẽ được ưu đãi nhất định bởi hầu hết phú thương ở thành Long Biên đều bán mặt mũi cho Trần Minh, đều chủ động chiết khấu cho hắn dẫn tới Trần Minh có thể tiết kiệm được một khoản tiền kha khá trong sinh hoạt cũng như mua sắm hàng hoá.
Nói đi cũng phải nói lại, cuộc sống của Trần Minh tại thời cổ đại thật sự rất không tệ, nếu hắn không muốn nhập loạn thế thì đời này Trần Minh hoàn toàn có thể tiêu dao tự tại.
Loạn thế có đến cũng không loạn tới Giao Chỉ, mảnh đất này trong mấy chục năm tiếp theo đều rất yên bình.
Lương An đánh xe một đường đi thẳng đến nơi ở của Hùng Mật.
Hai anh em Hùng Mật – Hùng Cường ngụ tại phụ cận Long Biên quận thành, cách thành lớn cũng không xa, chỉ khoảng 15 phút đi xe ngựa.
Khi xe ngựa đi đến đầu làng đã sớm có Hùng Cường đợi sẵn ở cổng làng tới đón Trần Minh.
Làng này gọi là làng Hùng, trong làng đại đa số dân chúng đều họ Hùng tuy nhiên nhân khẩu không nhiều, chỉ có 13-14 hộ gia đình.
Trong làng không có bao nhiêu ruộng vườn, hầu hết tráng đinh đều vào rừng săn thú hoặc làm tá điền cho người, làng tương đối nghèo cả làng cũng chỉ có một con trâu già.
Thật ra đây là quang cảnh của đại đa số các thôn làng nhỏ phụ cận Long Biên thành chẳng qua lần trước đi theo Chu Cảnh, đối phương lười đi sâu vào nhìn mấy ngôi làng này mà thôi.
Dân sinh ở Giao Chỉ đối với Chu Cảnh nào có liên quan gì ? .
Trần Minh thì khác, hắn từ cửa xe ngựa cứ như vậy lằng lặng quan sát cuộc sống nơi đây.
Nói là yên bình thì cũng đúng nhưng Trần Minh càng muốn dùng tự quạnh quẽ.
Nghèo khó, tiêu điều nhưng ngay cả như vậy trên mặt những người dân nơi đây cũng không mang theo vẻ tuyệt vọng hay ch.ết lặng, trên mặt mũi thôn dân vẫn toát ra được vài phần sức sống.
“Xem ra Lý Tiến cũng không bịa đặt, Lý Tiến thật sự có thể bảo vệ Long Biên huyện khỏi loạn Lương Long, chí ít dân sinh nơi đây chưa hoàn toàn bị huỷ hoại, người dân . .. vẫn có hi vọng sống”.
Trần Minh ở trong lòng đưa ra nhận xét mà cũng đúng lúc này, xe ngựa chậm rãi dừng lại, ở bên ngoài vang lên giọng của Lương An.
“Đại nhân, chúng ta đã đến nơi”.
Trần Minh nghe vậy liền kéo rèm xe, bước ra bên ngoài, trước mặt hắn là cửa nhà Hùng Mật.
So với những ngôi nhà xung quanh thì nhà Hùng Mật to lớn hơn một chút, trước cửa nhà còn có một khoảng sân.
Đây là bởi tay nghề săn bắn của cả hai anh em họ Hùng đều rất không tệ, ở trong làng nhỏ này thì gia cảnh của hai người cũng coi như tốt nhất.
Dĩ nhiên mấy việc này chỉ là tiểu sự, việc quan trọng còn ở đằng sau bởi Trần Minh rất nhanh nhìn thấy ‘khách nhân’.
Trong sân ngoại trừ Hùng Mật ra còn có 5 người, trong đội ngũ này thật ra có vài người Trần Minh cảm thấy quen mặt, trong đó tất nhiên cũng có A Chính nhưng mà A Chính lại không phải chủ sự ngày hôm nay.
Trừ Hùng Mật ra, 4 người còn lại đứng bao quanh một nam tử có phần to lớn cùng . .. quái dị, người này hôm nay mới là chủ sự.
Thân hình người này cao khoảng 1m8, thân trên mặc áo vải cộc tay, nửa thân dưới mặc quần dài bằng vải gai, chân đi giày rơm, thoạt nhìn cũng không khác gì người bản địa bình thường.
Khác biệt lớn nhất là người này cạo trọc, trên cổ đeo một chiếc vòng răng thú, hai tai cũng xỏ khuyên răng thú.
Đây là răng sinh vật nào ? .
Trần Minh cũng là thợ săn có kinh nghiệm lâu năm, hắn đoán ra được đối phương đeo vòng răng hổ, khuyên tai cũng là răng hổ.
Ngoài ra Trần Minh còn ẩn ẩn nhìn ra dưới lớp áo vải kia là hình xăm như ẩn như hiện.
“Thú vị, xem ra gặp mãnh nhân ? “.
Trần Minh ở trong lòng đối với nam nhân kia hứng thú vô cùng, hứng thú còn vượt khỏi Lý Cầm .
Theo lời A Chính nói lúc trước, tại bản làng của hắn chỉ có những dũng sĩ xuất chúng nhất mới có thể có hình xăm, A Chính không có hình xăm nhưng nam nhân đứng ở kia có, hiển nhiên bản sự không tệ.
“Người anh em mau tới đây, giới thiệu với mi đây là dũng sĩ của làng ta, A Sử “
“A Sử, giới thiệu với mi đây là người anh em ta hay nhắc tới, Trần Minh”.
Khác với lần trước, lần gặp mặt này A Chính chủ động hơn nhiều, chủ động chạy tới giới thiệu A Sử cho Trần Minh dù sao lần trước A Chính cầm muối của Trần Minh về làng, được trưởng làng khen ngợi rất nhiều, bản thân A Chính cũng vui vẻ vô cùng dẫn tới hảo cảm với Trần Minh cũng là tăng nhiều.
Còn A Sử, hắn cũng không có ‘hồ hởi’ như A Chính nhưng vẫn chủ động hướng về Trần Minh nhẹ chắp tay.
“A Sử”
Thấy động tác của A Sử, Trần Minh như có điều suy nghĩ thế là cũng chắp tay chào theo.
“Trần Minh”.
Một bên chào hỏi, một bên Trần Minh biết A Sử không phải loại ‘nghé con’ như A Chính, ít nhất A Sử tiếp xúc với người dưới núi, cũng hiểu làm sao giao tiếp với người bên dưới.
Mà ở phía bên kia, A Sử thấy Trần Minh quả thật nói ‘cổ ngữ’ hắn ở trong lòng cũng nhẹ thở ra một chút.
“Xem ra A Chính không gạt chúng ta, đối phương quả thật có quan hệ sâu xa với chúng ta “.
A Sử cũng không thông lịch sử, không hiểu quá nhiều chỉ biết nếu có thể dùng cổ ngữ giao tiếp vậy có thể coi là quan hệ sâu xa với nhau, không cần quá mức phòng bị như phòng bị với người Hán.
Có A Chính ở giữa giới thiệu, A Sử cùng Trần Minh rất nhanh ngồi xuống đối mặt với nhau, đợi Trần Minh ngồi xuống, A Sử chủ động lên tiếng trước.
“Trần Minh, ta nghe A Chính nói mi muốn mang lương thực cùng muối đổi lấy chó non cùng da thú với bọn ta ? “.
A Sử mang việc này nhắc lại, Trần Minh cũng thản nhiên gật đầu.
“Người anh em nói đúng, ta có thể mang lương thực cùng muối tới đổi hàng hoá với các ngươi, trước mắt ta cần chó con non cùng da thú, nhưng sau này có thể mở rộng ra ví như thịt khô hoặc quặng khoáng, mấy cái này cũng có thể”.
Quặng khoáng là gì ? thú thật Trần Minh khó mà xác định đồng thời cũng khó mà miêu tả cho A Sử.
Bất kể quặng sắt, quặng đồng, Apatit hay thậm chí là than đá thì ở thời này đều quy về quặng khoáng, có giải thích A Sử cũng không hiểu được.
Trên núi tất nhiên có quặng nhưng khai thác quặng là việc rất nguy hiểm, tại hậu thế mỗi năm đều có rất nhiều vụ sập quặng huống hồ thời cổ đại ? tuy nhiên Trần Minh thiết nghĩ ở trên núi vẫn phải có các quặng lộ thiên, khai thác quặng lộ thiên vẫn có thể giảm bớt nguy hiểm hơn nữa làm ít công to.
“Thịt khô . .. cái này bọn ta cũng không có, bọn mi ở dưới núi dễ dàng làm đến muối nhưng bọn ta thì khác rồi, muối rất quý “
“Làm thịt khô không thể không có muối, chúng ta muốn sống qua mùa đông nhất định phải tích trữ thịt khô cho nên thịt khô không thể đổi với mi”
“Tuy nhiên chó non cùng da thú lại có rất nhiều, lần này xuống núi ta cùng A Chính mang tới không ít “.
A Sử nói xong bắt đầu làm dấu tay ra hiệu cho A Chính, A Chính cùng mấy người khác rất nhanh hiểu ý bắt đầu đi thẳng vào trong nhà Hùng Mật.
Ở trên núi đôi khi hạn chế nói chuyện cùng mở miệng, tốt nhất vẫn là dùng thủ thế giao tiếp.
Sau đó không để Trần Minh chờ lâu, đám A Chính mang ra mấy cái cũi bằng gỗ, bên trong thật sự là chó con.
Trần Minh trước đó yêu cầu chó con nhưng mà hắn cũng hạn chế số lượng, trước mắt hắn cũng chỉ cần 10 đầu chó con dù sao . . . hắn nuôi nhiều cũng không nổi.
Không phải Trần Minh không có tiền mà là phủ Trần gia vốn thưa người đã thế cũng chẳng lớn lắm, nuôi nhiều chó không nổi.
Làm Trần Minh vui vẻ là trong 10 con chó con này dĩ nhiên có 3 con . .. Á Lang.
Á Lang non nhìn rất khác với chó xù non, con non Á Lang nhìn một cái liền thấy sự khác biệt với chó xù.
Chó xù này chính là chó Bắc Hà ở hậu thế, dĩ nhiên có khác biệt nhưng cũng không nhiều lắm, nhìn kiểu gì cũng có thể liên tưởng tới ‘chó’.
Á Lang thì khác, Á Lang là Dingo Đông Dương ở hậu thế hơn nữa lúc này chúng với Dingo Đông Dương cũng có khác biệt không nhẹ.
Dingo Đông Dương nhìn khá giống cáo, có thể nói là pha giữa cáo cùng chó nhà nhưng mà Á Lang non lại nhìn giống sói non, khác chỉ là màu sắc bởi nó mang theo màu lông vàng khá đặc trưng chứ không phải hai màu ‘xám – trắng’ của sói.
“Hàng tốt, hàng tốt” .
Trần Minh chủ động hô ra thành tiếng sau đó cũng ra lệnh cho Hùng Mật, Hùng Cường trợ giúp Lương An mang mấy bao gạo từ trên xe xuống.
Tại Hán mạt đơn vị đo cân nặng chỉ có ‘thạch’ cùng ‘cân’.
Cân sẽ dùng cho hầu hết mọi đồ vật ở thời đại này trừ lương thực.
Lương thức dùng thạch mà tính, 1 thạch thì bằng 10 đấu.
Trọng lượng tiêu chuẩn của bao gạo vào thời này chính là 1 đấu, tức 10 kg gạo.
Tất nhiên cũng có loại bao gạo lớn hơn nhưng đây là dùng trong quân đội, trong dân sinh đều là loại bao gạo 10 kg.
“Chỗ này có 5 đấu gạo, A Sử huynh đệ lại kiểm hàng”.
A Sử cũng không ngần ngại chủ động dùng một tay xách bao gạo lên sau đó rút một con dao từ bên hông ra, cứ thế đâm vào.
Đâm vào bao gạo xong, ánh mắt A Sử khẽ rụt lại, hạt gạo mà hắn nhìn thấy . . . vừa trắng lại vừa mẩy.
Một đời A Sử cũng không mấy lần nhìn thấy hạt gạo ‘sạch sẽ’ bậc này.
“Người anh em . .. mi .. . mi có đưa nhầm hay không ? gạo tốt như vậy ngươi đành lòng đổi với chúng ta ? “.
Theo giao ước, cứ hai con chó non đổi lấy một đấu gạo.
Thú thật cái giao ước này khi A Chính nói ra đám người A Sử cùng già làng còn tưởng A Chính nói đùa bởi cái giá này quá vô lý.
Chó con mà cũng đáng nửa đấu gạo ? .
Mười con chó con đổi lấy một đấu gạo còn có thể tin chứ bảo hai con chó con đổi lấy một đấu gạo, đám người căn bản không tin.
Vì lẽ đó già làng nghĩ một hồi liền bảo A Sử dẫn người vào núi săn Á Lang, thu về da, thịt cùng với con non sau đó theo A Chính xuống núi tuy nhiên lúc này cho dù A Sử tự nhận ‘trải việc đời’ cũng thấy hoang đường vô cùng.
“Có gì không thể đâu, đều là anh em đồng tộc đồng bào” .
“A Sử huynh đệ có lẽ không biết trước đây tại Giao Chỉ có tộc Lạc Việt, lập ra nhà nước Âu Lạc, nhà nước Âu Lạc do An Dương Vương – Thục Phán dẫn đầu, có thể coi là nhà nước đầu tiên tại Giao Chỉ”
“Sau đó nước Âu Lạc bị nước Nam Việt của Nam Việt Vương Triệu Đà tiêu diệt, từ đây nhà nước Nam Việt hùng cứ Giao Chỉ cùng toàn bộ Giao Châu”.
“Lúc đó nhà nước Mân Việt chúng ta vì trả thù cho người anh em Lạc Việt năm xưa mà nhiều lần tấn công nước Nam Việt, có thể thấy tình cảm của tiên tổ, có thể thấy Bách Việt tuy tản mạn nhưng vẫn chung nguồn chung gốc, vẫn hướng về nhau”
“Hiện tại Lạc Việt đã vong, nước Mân Việt chúng ta cũng không còn nhưng bài học của tiên tổ bày ra đó, con cháu chúng ta cũng nên tuân theo”
“A Sử huynh đệ là người Cán Việt, ta là người Mân Việt, giúp đỡ nhau cũng là nên”
“Đã là giao dịch với nhau, ta cũng không đến mức mang gạo thứ cấp tới đãi anh em đồng tộc, muốn giao dịch cũng phải lấy gạo tốt giao dịch, người anh em thấy đúng không ? “.
Trần Minh nói rất chậm, cũng rất . . ấm áp cùng chân tình.
Tất nhiên mấy cái lời này chính Trần Minh cũng không tin tưởng bất quá ‘lời nói không mất tiền mua’ hắn tin hay không kệ hắn nhưng biết đâu A Sử lại tin ? .
Ngoài ra đoạn lịch sử này cũng không phải Trần Minh bịa dù sao Trần Minh đặc biệt hứng thú với sử nhà Trần, nhà Trần nghe nói có nguồn gốc từ tộc Mân Việt ở Phúc Kiến cho nên Trần Minh cũng tìm hiểu chút chút về nhà nước Mân Việt.
Sự kiện Mân Việt đánh Nam Việt là có chỉ là vì sao đánh, lý do đánh thì . . . Trần Minh cũng chịu .
Đã không biết lý do, bịa chút lý do không phải được sao ? .
Mà khi Trần Minh nói ra mấy lời này, cho dù A Sử tự nhận giao thiệp nhiều với người dưới núi hai mắt cũng có chút đỏ lên.
A Sử còn như thế đừng nói đám người A Chính, nếu không phải có A Sử ở đây, đám người A Chính chỉ sợ đều chạy tới ôm Trần Minh, trực tiếp dẫn Trần Minh về bản làng làm khách cũng không biết chừng.
Chỉ cần biết ăn nói, người hiện đại muốn kéo thiện cảm với người cổ đại .. . đúng là dễ dàng.