Chương 91: Trước Ngày Hành Quân.
Long Biên Huyện – Long Biên Quận Thành, thời tiết tháng 8.
Tháng 8 ở Giao Chỉ cũng không oi bức như tháng 7, ông trời cũng không còn ác với chúng sinh linh như trước chí ít thỉnh thoảng vẫn cho miền đất này một vài trận mưa.
Ví như hôm nay, trời mưa rả rich nguyên một ngày, Trần Minh nhân đây cũng cho chúng binh sĩ nghỉ ngơi một ngày.
Binh sĩ bình thường cho dù trời mưa to y nguyên vẫn phải tập luyện dù sao hành quân đánh trận sẽ không vì trời mưa mà dừng lại tuy vậy Trần Minh mấy hôm nay vẫn luôn tạo điều kiện cho binh sĩ buông lỏng một chút bởi vì Phá Quân Doanh sắp hành quân tới An Định huyện.
Phá Quân Doanh của Trần Minh hiện tại cũng không đủ 500 binh lính, chỉ có vèn vẹn hơn 400 người nhưng tất cả đều là thanh niên trai tráng, có thể nói là binh cường mã tráng.
Toàn quân cũng được cấp trăm kiện giáp da, giáp da tuy chỉ tính là ‘hạ đẳng giáp’ nhưng cũng đã rất quý rồi.
BInh khí chủ yếu của Phá Quân Doanh là giáo, đao cùng cung, ngoài ra Phá Quân Doanh còn có kỵ binh.
Nói là kỵ binh thì cũng hơi quá nhưng ngựa xác thực có.
Những kỵ binh này cũng không phải là tân binh mà là điều từ Phòng Vệ Doanh của Chu Cảnh tới Phá Quân Doanh, chịu Trần Minh sai khiến.
Thú thật Trần Minh không nỡ lòng nào dùng những người này dù sao đây cũng là người của Chu Cảnh.
Không phải Trần Minh hoài nghi Chu Cảnh mà bởi vì . . hắn tiếc.
Ngựa ở thời đại này chẳng khác gì xe ô tô ở hậu thế, quý cực kỳ, trong quân của Trần Minhn trừ hắn cùng Chu Thái ra cũng chỉ có 10 con ngựa, đừng nói Trần Minh không nỡ dùng mà chính Chu Cảnh cũng không nỡ dùng.
Những kỵ binh này sẽ không dùng để chiến đấu mà là để thám thính cùng truyền tin tức cho hậu phương.
Ngoài 10 người kỵ binh này, quân đội của Trần Minh đã không có ngựa cho nên dự kiến lần này hành quân đến An Định huyện phải mất ít nhất 5 ngày thậm chí 7-8 ngày cũng có thể.
Nguyên do bởi vì Trần Minh không chỉ mang theo quân tốt mà còn mang theo mấy chục người vận doanh, mang theo gần 20 xe chất đầy lương thực.
20 xe lương này tổng cộng chứa 20 thạch lương thực .
20 thạch chính là 200 hộc, là 2000 kg gạo tương đương với 2 tấn gạo.
Vận chuyển 2 tấn gạo tới An Định, không cẩn thận không được.
Dĩ nhiên gạo này không chỉ để binh sĩ của Trần Minh ăn, gần 500 người bao gồm cả hậu cần trong ngắn hạn cũng không ăn hết được 2 tấn gạo, gạo này có một phần là dùng để cứu đói cho dân chúng An Định.
Ở điểm này Trần Minh không thể không đưa ngón tay cái về phía Giả Tông, Giả đại nhân thật sự là ‘quan tốt’.
Tổng thể mà nói, Phá Quân Doanh thật ra còn chưa đạt được đến yêu cầu của Trần Minh, thực lực tổng thể của binh lính chưa đủ đã thế còn không đồng nhất dù sao thời gian gia nhập quân doanh của các binh lính là khác nhau.
Tuy vậy thời gian có hạn cho nên Trần Minh cũng đã coi như làm hết sức, cho hắn thêm chút thời gian thì Phá Quân Doanh tuyệt đối có thể mạnh hơn nữa nhưng Trần Minh thật ra cũng không lại muốn đợi ở Long Biên dù sao hắn ở Long Biên thêm một ngày thì dân chúng An Định chịu khổ một ngày.
Vấn đề duy nhất là Phá QUân Doanh hiện hại cũng chưa thể bắt đầu hành quân.
Nguyên do có hai, nguyên do thứ nhất là bởi bọn họ còn phải đợi, đợi nhà họ Lý, họ Phạm cùng họ Chu.
Như Trần Minh đã nói, bọn hắn tuy chỉ có mấy trăm binh tốt nhưng mang theo cờ hiệu của nhà Hán thì có thể nhanh chóng tập kết cả ngàn bộ tốt, câu này tuyệt không giả.
Mượn danh nghĩa nhà Hán tới an dân ở An Định, các thế lực phú hào cùng cường hào xung quanh thành Long Biên lại không thể không ra sức hơn nữa bởi Giả Tông mới đến, đây là hành động lớn đầu tiên của Giả thích sứ cho nên những cường hào địa phương này cũng rất ra sức.
Quan mới tới đốt ba đống lửa, cũng không ai hi vọng mình là lửa bị đốt đúng không ? .
Ba nhà đều tự mình phái ra 50 tên gia binh đã thế còn hiến tài vật cùng lương thực, theo quân tới An Định.
Đám gia binh này tuy thuộc ba nhà Phạm – Chu – Lý nhưng hiện tại binh đánh lên cờ hiệu ‘chinh ích binh’ có điều cũng không phải do Trần Minh trực tiếp quản lý mà do một người họ Lý tên Bưu tới quản lý.
Tất nhiên, Lý Bưu cũng chỉ có thể tính là thuộc cấp của Trần Minh cho nên cái này không quan trọng lắm.
Phá Quân Doanh lúc này chỉ cần đợi Lý Bưu dẫn gia binh ba nhà tới tập hợp vậy thì có thể xuất phát.
Ngoài ra, một nguyên nhân nữa khiến Phá Quân Doanh chưa thể động đấy chính là thời tiết, thời tiết hiện tại bất lợi cho hành quân.
Nếu chỉ là bộ binh hành quân thì không đến mức không thể đi nhưng mà đường xá ở Giao Chỉ vốn xấu, nếu lại thêm trời mưa thì xe chở hàng đi không được thậm chí còn lật xe.
Trên xe chứa đầy lương thực, chính Trần Minh cũng không muốn hành quân vào thời tiết này chứ đừng nói là người khác.
_ _ _ _ _
Lý Bưu nội trong vài ngày nữa nhất định sẽ dẫn người tập kết.
Ông trời thì không thể mãi đổ mưa bởi vậy Trần Minh chỉ cần chờ đợi, giữ cho trạng thái cơ thể tốt nhất là được rồi.
Mấy ngày nay hắn không chỉ cho binh sĩ thả lỏng một chút mà còn cho phép bản thân mình thả lỏng cho nên Trần Minh có chút thời gian rảnh rỗi.
Hắn bắt đầu dạy chữ cho mấy đứa trẻ trong nhà, không dạy cái gì cao siêu mà chỉ dạy bọn trẻ biết viết tên mình, biết viết tên Trần Minh, biết viết tên tiểu Thuý, Kiều mụ mụ hoặc là An lão.
Ngoài ra, Trần Minh bắt đầu nuôi chó.
Hắn mang về phủ đệ 10 con chó con, có 7 con là giống chó Bắc Hà ‘cổ đại’ có 3 con là chó Dingo cổ đại.
Chó Bắc Hà vốn đã được người bộ tộc A Sử thuần hoá lâu đời, vẫn rất ngoan ngoãn, nuôi đám chó con này không tốn bao nhiêu sức, đợi bọn chúng lớn hơn một chút thì có thể bắt đầu huấn luyện.
Ba con Dingo cổ đại mới là vấn đề dù cho chúng là con non nhưng dã tính vẫn phải có dù sao đều là thú hoang.
Chó Bắc Hà có thể để cho tiểu Thuý cùng đám người làm trong phủ đi chăm nhưng chó Dingo hay Á Lang phải do Trần Minh tự mình đến dưỡng.
Bỏ ra gần 1 tuần chăm chút mấy con Á Lang non này, chúng cũng bắt đầu trở nên cuốn Trần Minh tuy nhiên khoảng cách có thể mang đi huấn luyện còn xa lắm.
Trần Minh đặt tên cho ba con chó này lần lượt là Sấm Sét – Bôn Lôi cùng Tia Chớp.
Cũng đừng trách Trần Minh đặt tên không hay dù sao đây cũng không phải là điểm mạnh của Trần Minh, hắn càng không quá quan tâm mấy cái này.
Ngoại trừ bắt đầu dưỡng chó con trong nhà, Trần Minh còn bắt đầu dưỡng chim bồ câu.
Tại Thế Chiến 2, người ta vẫn dùng chim bồ câu đưa thư để truyền tải tin tức trên chiến trường chứ đừng nói đây là cổ đại.
Tất nhiên huấn luyện chim bồ câu cũng không phải việc đơn giản, Trần Minh lúc này còn chưa đến giai đoạn huấn luyện bồ câu, hắn mới dừng ở ‘dưỡng bồ câu’ mà thôi.
_ _ _ _ _ _
Dưỡng thú đặt sang một bên, tiếp theo đó là dưỡng người.
Dưỡng người ở đây được hiểu là ‘phát triển quan hệ với người khác’.
Ví dụ như thời điểm hiện tại, Trần Minh ôm sấm sét trong ngực, nhẹ xoa đầu con chó nhỏ, ánh mắt đầy hứng thú nhìn về phía giữa sân.
Ở giữa sân có hai thân ảnh đang quyết đấu với nhau, bất chấp cơn mưa nặng hạt ở trên đầu.
Hai người này, một người là Chu Thái mà người kia chính là .. A Sử.
Chu Thái cho người ta cảm giác như con bò mộng, cao lớn, chắc nịch cùng bá đạo.
A Sử thì thấp bé hơn Chu Thái nhưng cũng không thiếu sự cứng cỏi cùng kiên cường, đặc biệt nhất là sức bền cùng khả năng chịu đựng của A Sử.
Hiện tại A Sử cùng Chu Thái đã đánh thành một đoàn mà Trần Minh tất nhiên là ‘khán giả’.
Hai người cũng không phải đánh nhau mà là luận bàn.
Quan hệ của Trần Minh với đám người A Sử cùng A Chính hiện tại đã tốt đến mức, A Sử cứ cách 2-3 ngày sẽ đóng giả thợ săn vào thành, đi đến Trần phủ tặng Trần Minh chút thịt thú rừng.
Ở trên núi, thịt muối so với gạo còn quý nhưng thịt thú rừng thì lại khá bình thường, trừ một số loài cực kỳ khó săn bắn ra thì thịt thú rừng giá trị không cao lắm.
Dĩ nhiên chỉ cần A Sử đến thì Trần Minh đều sẽ tiếp đón nồng nhiệt hơn nữa cũng không để A Sử chịu thiệt, mỗi lần A Sử mang thịt thú rừng tới phủ Trần Minh thì Trần Minh đều lấy giá cao hơn giá thị trường một chút mà trả tiền cho A Sử.
A Sử ban đầu một mực không nhận nhưng hắn nào có tài ăn nói như Trần Minh ? rất nhanh bị Trần Minh ép nhận.
A Sử sau đó có thể dùng tiền này mua chút vật phẩm mang về làng ví như . . . vải vóc, muối cùng bánh bao chẳng hạn.
Nhắc đến bánh bao, Trần Minh không thể không ngợi khen Lý gia, mới tiếp quản công thức được hơn 1 tuần, tuy Trần Minh rất nhiệt tình chỉ dạy nhưng Lý gia có thể làm ra bánh bao hơn nữa bắt đầu kinh doanh các cửa hàng bánh bao tại Long Biên thành, tốc độ này đã rất rất nhanh.
Lý Tiến cũng không hổ là xuất thân kinh thương, vị gia chủ này trực tiếp phân bánh bao làm ba bậc lần lượt là : Thượng – Trung – Hạ.
Hạ đẳng bánh bao dĩ nhiên là bánh bao không nhân.
Trung đẳng bánh bao thì bên trong có nhân thịt heo.
Thượng đẳng bánh bao không những lớn hơn một vòng mà nhân bên trong là thịt chó đã thế còn có một quả trứng gà nho nhỏ .
Bánh bao vừa xuất hiện ở Long Biên thành đã rất được tầng lớp ‘trung lưu’ ở Long Biên thành đón nhận dù sao bánh bao ăn ngon hơn bánh bột kê nhiều lắm đã thế còn có nhân thịt, cho dù là thịt lợn cũng làm nhiều người thèm thuồng chứ đừng nói thịt chó.
“A”.
Trong lúc Trần Minh đang nghĩ về bánh bao, có một âm thanh vang lên kéo hắn về thực tại.
Chỉ thấy hai người ở giữa sân so tài có kết quả, A Sử thua.
Lúc này A Sử có phần đau đớn mà ngã ngửa ra nền gạch, cứ thế mặc nước mưa rơi trên người mình, vẻ mặt A Sử lúc này một nửa là đau đớn, một nửa là hốt hoảng.
“Ha ha, thống khoái thống khoái, đánh đã lắm” .
Chu Thái đánh ngã A Sử, hắn cũng cười lớn một tiếng sau đó chủ động đưa tay kéo A Sử lên.
Chu Thái đi theo Trần Minh trong khoảng thời gian này học được rất nhiều thứ bao quát cả . . . đối nhân xử thế.
Bình thường nếu đánh bại người ta, Chu Thái trước đây thậm chí sỉ vả đối phương nhưng hiện tại ít nhất biết giữ mặt mũi cho người ta .
Chu Thái đưa bàn tay to ra, A Sử cũng nắm lấy tay hắn mà được Chu Thái kéo ngồi dậy.
A Sử nhìn Chu Thái, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ sau đó thở dài.
“Già làng chúng ta nói thật đúng, ở bên ngoài trời đất bao la, ta sớm muộn cũng gặp người mạnh hơn ta “.
Nghe A Sử thở dài, Chu Thái hơi liếc mắt nhìn Trần Minh sau đó mới nói.
“Ngươi cũng không cần thất vọng, có thể cùng ta cứng đối cứng mấy chục chiêu, ngươi cho dù xuống núi cũng tính là không tầm thường, bằng bản lĩnh của ngươi kiếm cơm no áo ấm quá dễ dàng”.
Chu Thái là thật sự có chút tán thưởng A Sử dù sao A Sử có thể cứng đối cứng với hắn.
Hai người giao thủ chỉ có 30 chiêu, dùng quyền cước mà luận bàn, A Sử tuy thua nhưng lại thật sự dám đâm đầu chọi cứng với Chu Thái, phải biết cho dù Trần Minh cũng không dám chơi ‘bộ môn mạo hiểm này’ nhưng mà A Sử dám.
Cũng bởi hắn dám, chẳng trách Chu Thái có phần tán thưởng A Sử.
“A Sử huynh đệ, sư đệ của ta nói đúng, bản lĩnh của huynh đệ ta nhìn trong mắt, cho dù dưới núi cũng không có mấy người thắng được ngươi”.
Trần Minh lúc này cũng chủ động tiến tới, cười mà an ủi A Sử vài câu.
Với Trần Minh, A Sử đã rất mạnh.
Lý Cầm trước cũng cùng Chu Thái luận bàn qua nhưng Lý Cầm ở trong tay Chu Thái chỉ kiên trì 10 chiêu.
A Sử có thể cứng chọi cứng với Chu Thái 30 chiêu đã làm Trần Minh kinh ngạc bởi vì nếu A Sử chọn chiến pháp khác, đánh cầm chừng hơn, đánh cẩn thận hơn vậy thì hoàn toàn có thể cùng Chu Thái qua tay 50 chiêu.
Ngay từ đầu Trần Minh đã biết Chu Thái thắng dù sao bản lĩnh sư đệ của hắn sao hắn không rõ ? quan trọng nhất là không phải cứ nhân vật nào đi ra là có thể so với Chu Thái, đây cũng là quá khó tin, cũng quá hạ thấp võ lực của Chu Thái.
“Ta biết bọn mi đang an ủi ta, yên tâm ta không sao cả”
“Ta cũng không phải chưa từng thua qua, cũng không phải không chịu được”.
A Sử nói như vậy nhưng trong lòng vẫn không thoải mái lắm.
Trong mắt Trần Minh, biểu hiện của A Sử đã rất không tệ nhưng trong mắt A Sử, hắn bị bại quá thảm.
A Sử thân là đệ nhất chiến sĩ của bản làng, từ rất lâu rồi A Sử luận võ chưa thua ai nhưng hiện tại thua thảm trước mặt Chu Thái, A Sử không thất vọng sao được ? .
Trần Minh nắm bắt được tâm tình của A Sử, hắn rất bình thản mời đối phương tiến vào đình viện tránh mưa, lại vì A Sử rót một chén nước.
Lúc này Chu Thái cũng hiên ngang ngồi xuống cạnh hắn, Trần Minh cùng Chu Thái thậm chí liếc mắt ra hiệu nhau nhưng mà A Sử lúc này tâm tình chạm đáy, cũng không quá để ý mấy thứ này.
“A Sử huynh đệ, nói thật với ngươi, ngươi biết vì sao ngươi thua không ?”.
A Sử vốn đang não lòng, nghe Trần Minh nói như vậy vội ngửa đầu lên nhìn hắn.
“Trần Minh huynh đệ, mi muốn nói gì ? ta nghe”.
“A Sử huynh đệ, võ nghệ của ngươi đã rất không tệ rồi nhưng mà ngươi ở trên núi lại có bao nhiêu cơ hội rèn luyện cùng chiến đấu đây ? “.
“Cho dù vào rừng săn thú cũng là bản làng tổ chức đội thợ săn cho A Sử huynh đệ dẫn đầu”
“Cuộc sống bình thường ở trong bản làng càng không cần nói, thiết nghĩ không có ai làm khó A Sử huynh đệ đúng không ? “
“Cứ như vậy, A Sử huynh đệ không có nhiều cơ hội rèn luyện cùng thực chiến, muốn thắng sư đệ của ta là việc rất khó khăn”.
Lời của Trần Minh như có ma âm truyền vào tai A Sử, quan trọng nhất A Sử lại cảm thấy có lý.
Từ ngày hắn trở thành đệ nhất dũng sĩ của bản làng, đối thú lớn nhất của A Sử chỉ là dã thú trong rừng nhưng mà dã thú . . . cung không tính là gì.
Bọn họ làm thợ săn trên núi sẽ tránh đại hùng, tránh lão hổ cũng tránh đám sói hoang, như vậy núi rừng lại có bao nhiêu nguy hiểm ? .
“Đại ca của ta nói đúng, mỗ gia từ nhỏ đã theo cao nhân luyện võ, 15 -16 tuổi ngang dọc Giang Đông kiến công lập nghiệp, đánh không biết bao nhiêu trận, võ nghệ của ngươi vốn không tệ nhưng so với người nhiều kinh nghiệm như ta thì còn thua xa”.
Chu Thái ở một bên khẳng khái bồi một câu đồng thời trong lòng có chút buồn cười.
Hắn hôm nay luận bàn với A Sử, mục tiêu thứ nhất tất nhiên là xem thực hư của A Sử, mục tiêu thứ hai là . . dao động đối phương.
Hắn được Trần Minh yêu cầu diễn một tuồng kịch, giúp Trần Minh nói mấy câu lời thoại.
Còn về phần mục đích ? Trần Minh sắp tới An Định, hắn muốn kéo A Sử xuống núi thậm chí kéo thêm vài trai tráng trong bản xuống núi.
Trần Minh biết hắn nhất thời không thể khiến các bản làng trên núi thần phục hắn được nhưng mà hắn không ngại thử ‘thuê người’ để trai tráng trên bản làng làm ‘lính đánh thuê’ cho hắn.
Trần Minh cũng không nghĩ đến ép người ta vào chỗ ch.ết, cũng không phải không có những người này thì Trần Minh không an tâm mà là hắn biết, chỉ cần theo Trần Minh ra chiến trường, Trần Minh lại có vô số cách dao động những người này, tiến thêm một bước kéo gần quan hệ đôi bên.
Dĩ nhiên nếu lần này ‘thuê người’ không được thì còn có lần sau, Trần Minh cũng không gấp.