Chương 92: A Sử Muốn Xuống Núi.
Trần Minh cảm thấy mời gọi những người như A Sử hay A Chính theo quân là cần thiết dù sao Giao Chỉ vốn phân nhánh.
Đối với những người sống dưới núi, những người này vẫn thuộc thành phần thân Hán đồng nghĩa với việc nếu mang theo đại kỳ của nhà Hán thì mọi việc được xử lý khá dễ dàng, ngay cả các đại gia tộc của Giao Chỉ cũng như vậy.
Tuy họ Phan, họ Lê hay họ Nguyễn đều giữ khoảng cách nhất định với Hán triều nhưng cũng không nguyện ý ngay mặt đắc tội nhà Hán dù sao gia tộc phát triển càng lớn lại càng thiếu đi vài phần huyết tinh, càng mong đợi sự bình yên.
Những người trên núi thì lại khác, Hán triều đối với bọn họ cũng không làm được gì, những người này đều từ đủ mọi dân tộc, có thể là một chi nào đó trong Bách Việt, có thể là người Thái, người Choang thậm chí còn có người Man, thành phần sắc tộc cực kỳ đa dạng, Hán triều đối với những người này quy hết về Sơn Việt.
Bộ tộc của A Sử cùng A Chính tất nhiên cũng thuộc cái tập hợp ‘Sơn Việt’ này, những cái khác không nói nhưng chắc chắn dễ giao tiếp hơn, có nhiều việc cũng thuận lợi hơn.
Tất nhiên, Trần Minh cũng không ép A Sử, hắn cho A Sử lựa chọn.
_ _ _ _ _ _
A Sử xế chiều liền trở về bản làng, bên hông đeo một túi vải nhỏ.
Đối với túi vải này, A Sử rất trân quý bởi bên trong là muối, có muối đồng nghĩa với có thịt khô, có thịt khô đồng nghĩa với người dân trong bản mùa đông này dễ chịu một chút.
Sau cơn mưa lớn, rừng núi rất khó di chuyển nhưng với A Sử thì không phải vấn đề, A Sử đi trong núi như đi trên đất bằng, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện.
Bản lĩnh của A Sử rất lớn, hắn trở về núi rừng như trở về nhà tuy nhiên khác với mọi ngày, A Sử ngày hôm nay lại có điều suy nghĩ khiến cho khuôn mặt cương nghị của hắn có phần đăm chiêu.
Cuộc sống của A Sử bình thường rất đơn giản, mọi suy nghĩ của A Sử đều xoay quanh vấn đề săn bắn, dẫn đội tìm kiếm thịt thú rừng cho bản làng, đến cả việc giao tiếp với người dưới núi bình thường cũng không đến phiên A Sử đi làm.
Từ khi quen biết Trần Minh, cuộc sống của A Sử mới dần dần thay đổi, thú thật A Sử rất thích Trần Minh.
A Sử trước đây cũng hay đi theo già làng xuống núi, cũng nghe già làng giao tiếp với người dưới núi đồng thời chính A Sử cũng vài lần trò chuyện với bọn họ.
Cảm giác của A Sử đối với những người này không tốt lắm, người trên núi đề phòng người dưới núi thì người dưới núi làm sao lại thích người trên núi đây ? trong ngôn ngữ chưa từng thiếu sự khinh thường.
Ở trên núi khắc khổ, ở trên núi đói nghèo, trên núi thiếu ăn thiếu mặc, đây chính là thứ hình ảnh nổi trội nhất của người trên núi trong mắt đại đa số người dưới núi.
Ở thời đại này ai chẳng khổ ? người cùng khổ hoặc là cố gắng nỗ lực vươn lên hoặc là tìm một đối tượng khác để hạ thấp từ đó ‘ma tuý’ bản thân, từ đó cảm thấy cuộc sống của mình tốt hơn một chút.
Dạng người thứ nhất không nhiều đã thế tại cái thời đại này không phải ngươi cứ cố gắng là được, thú thật ai chẳng không cố gắng ? nhưng cái đói, cái nghèo, cái khổ vẫn luôn bám lấy con người ta không tha thì lại làm thế nào ?.
Bởi vậy, dạng người thứ hai mới càng nhiều .
Có người nói đây là nhân tính nhưng mà Trần Minh càng muốn đổ tại . . . thời đại, một thời đại hắc ám tạo ra những con người nhân tính vặn vẹo.
Người dưới núi cùng người trên núi vẫn luôn có cách biệt rất lớn, cũng chưa bao giờ thiếu đề phòng nhau.
Những việc này A Sử đã thấy nhiều lắm, thấy nhiều thành quen thuộc nhưng ở trên người Trần Minh, A Sử cảm nhận được sự khác thường .
Có lẽ vì A Sử từ nhỏ đã sống trên núi, A Sử là người sống thiên về bản năng cùng cảm tính, bản năng cho A Sử biết, Trần Minh chưa từng có ác ý với hắn hơn nữa bản năng của A Sử luôn rất chuẩn.
A Sử thích trò chuyện với Trần Minh hay đúng hơn là thích nghe Trần Minh nói chuyện, Trần Minh nói còn hắn nghe.
Hắn kiệm lời, không giỏi đối đáp nhưng mà hắn cảm thấy Trần Minh nói rất dễ nghe, dễ nghe từ ngữ điệu đến cách nói chuyện.
A Sử chưa từng nghe thấy bất cứ lời lẽ khinh thị nào của Trần Minh với bọn hắn ngược lại Trần Minh coi bọn hắn như anh em trong nhà, ngay cả trong giao dịch Trần Minh thường thường cũng nhường bọn hắn phần lợi lớn hơn.
Người như vậy có lẽ trong thiên hạ vẫn phải có nhưng Trần Minh là người đầu tiên mà A Sử thấy.
A Sử thật ra cũng không ngốc, hắn rất tinh minh.
A Sử tiếp xúc với Trần Minh lâu ngày cũng không thiếu lần nhìn thầy Trần Minh đối đáp với kẻ dưới, thấy Trần Minh dạy chữ cho đám trẻ con trong nhà, thấy binh lính người Hán đối với Trần Minh . . . cuồng nhiệt.
Ánh mắt những binh sĩ kia nhìn Trần Minh thậm chí không khác gì ánh mắt của những huynh đệ trong đội thợ săn nhìn A Sử.
A Sử hiểu, để người dưới đối với người trên mang theo ánh mắt như vậy mang ý nghĩa gì .
A Sử ngày hôm nay bại trong tay Chu Thái, bại rất thảm.
Tuy Trần Minh đánh giá A Sử cực cao nhưng mà A Sử cũng như rất nhiều binh sĩ của Trần Minh trước đây, nào biết Chu Thái lợi hại ? .
A Sử cảm thấy rất hoang mang bởi vì hắn cảm nhận được chênh lệch của hắn cùng Chu Thái rất lớn, lớn đến mức khiến A Sử nhớ lại vài hình ảnh không vui vẻ gì.
Nhiều năm trước A Sử còn trẻ tuổi, hắn cũng theo dũng sĩ trong làng vào sâu trong cánh rừng đi săn, thời điểm đó A Sử gặp lão hổ.
Lần săn thú đó A Sử cả đời không quên đồng thời cũng là nỗi hận lớn nhất trong lòng A Sử.
Năm đó, A Sử đến cả động cũng không động được, trước lão hổ hắn trở nên nhỏ bé vô cùng.
Cũng vào lần đó, đội săn tử thương thảm trọng, đệ nhất dũng sĩ trong tộc cũng ch.ết dưới nanh vuốt mãnh hổ có điều con hổ kia cũng bị mọi người hợp lực giết ch.ết, răng hổ trên cổ A Sử chính là chiến công của đội thợ săn năm đó nhưng mà với A Sử đây không phải chiến công, hắn ngày ngày đeo răng hổ là để tự nhắc nhỏ chính mình, nhắc nhở về hình ảnh năm đó.
Năm đó A Sử mới 16, sẽ không ai trách hắn, cũng không ai đặt kỳ vọng vào hắn nhưng không có nghĩa là A Sử không tự trách mình.
Hiện tại, A Sử đã 25 nhưng mỗi lần nghĩ đến đầu ác hổ trong ký ức kia, A Sử đều cảm thấy tim mình đập rộn lên, có một loại cảm giác áp bách chạy dọc cơ thể hắn.
Ác hổ năm xưa đã bị giết ch.ết nhưng A Sử nhiều lần nằm mơ, nằm mơ hắn trở lại 9 năm trước, cũng nhiều lần tự hỏi bằng thực lực của hắn bây giờ liệu có thể cứu được . . cha hắn hay không ?.
Người đệ nhất dũng sĩ trong tộc năm xưa cũng chính là cha của A Sử, cũng bởi vậy A Sử năm 16 mới được theo đội thợ săn vào núi.
A Sử dằn vặt trong suy nghĩ này rất nhiều năm cho đến khi hắn gặp Trần Minh, hắn nghe được tích Trần Minh đả hổ.
A Sử ban đầu không tin bởi vì . . . người làm sao có thể đấu với ác hổ ? đây chỉ tồn tại trong những câu chuyện truyền thuyết nhưng mà A Sử xuống núi mấy lần chỉ cần chịu khó hỏi thì người dân Long Biên thành ai không biết sự tích Trần Minh đả hổ ? .
Thế là mới có việc A Sử muốn quyết đấu với Trần Minh, hắn muốn xem bản lĩnh của mình có thể thắng được ‘ác hổ’ hay không.
Dĩ nhiên, Chu Thái nào để A Sử đấu với Trần Minh ? cái này là vấn đề của ‘võ phái’ Đông A võ phái tuy không có quy củ rõ ràng nhưng hầu hết võ phái trong thiên hạ này đều là như vậy.
Muốn quyết đấu thì cũng phải từ thấp đánh lên cao, nào có việc vừa tới đã quyết đấu cùng đại sư huynh hoặc là chưởng môn nhân ?
Không qua được cửa Chu Thái lại làm sao đấu với Trần Minh ? .
Kết quả là, A Sử thua Chu Thái, thua rất thảm .
A Sử cũng không biết bàn về ‘cứng đối cứng’ Trần Minh cũng không dám đánh cùng Chu Thái, A Sử chỉ biết .. . Chu Thái còn như thế thì Trần Minh lại như thế nào ? .
Càng là như thế, những lời Trần Minh nói càng vang vọng trong đầu A Sử, thế là A Sử quyết định đẩy nhanh bước chân trở về bản làng sau đó gặp già làng.
Sâu trong lòng A Sử, hắn khát khao sức mạnh hơn nữa bị lời của Chu Thái đả động.
Chu Thái cùng A Chính cũng không chênh bao nhiêu tuổi nhưng Chu Thái quá mạnh, đây không phải bởi vì liên tục chiến đấu sao ? .
A Sử sao không hiểu đạo lý, chó nuôi trong bản là không có khả năng thắng chó hoang ? chó xù thì đánh không lại Á Lang.
Hắn . . . muốn xuống núi.
_ _ _ _ _
Già làng rất già, già làng là người sống lâu nhất trong làng, cũng là người thông tuệ nhất trong làng.
Trong bản làng của A Sử, đứng đầu là tộc trưởng, phía dưới tộc trưởng là già làng cùng tế ti, dưới đó nữa mới là A Sử, tuy nhiên ngay cả tộc trưởng cũng đối với già làng kính cẩn vô cùng.
Già làng tên gọi là gì bản thân A Sử cũng không biết, tất cả mọi người đều gọi là ‘già làng’ từ ngày A Sử còn rất nhỏ bản thân già làng đã ở đây, đã cùng tộc trưởng quyết định mọi việc trong bản làng.
Nếu không có tài trí của già làng, bản làng cũng không tồn tại đến ngày nay cho nên A Sử vẫn luôn nghe lời già làng, việc gì không thể quyết cũng sẽ hướng về già làng hỏi ý kiến.
Ví như việc của Trần Minh lần này .
“Bẩm già làng, Trần Minh huynh đệ nói với A Sử, Trần Minh huynh đệ sắp đi xa đánh trận, Trần Minh huynh đệ nói với A Sử rằng hắn không thông thuộc địa hình đất này sợ có nguy hiểm, hi vọng A Sử có thể giúp hắn dẫn đường”.
Nghe A Sử nói vậy, già làng hơi nhíu mày sau đó nhẹ lắc đầu.
“A Sử, hắn nói để ngươi giúp hắn dẫn đường nhưng thật ra là muốn ngươi theo hắn đánh trận, ngươi chẳng nhẽ không nghe ra ? “.
A Sử nghe già làng nói thì khẽ gật đầu một cái.
Hắn không đáp nhưng mà hắn gật đầu cũng đủ để già làng hiểu.
A Sử biết, biết Trần Minh muốn hắn theo ra trận.
Thú thật hai bên mới quen biết chưa đến nửa tháng vậy mà Trần Minh đã muốn kéo hắn đi, cái này có chút gấp nhưng như đã nói Trần Minh không ép A Sử, hắn để A Sử lựa chọn.
“Ngươi . . .”.
“Bẩm già làng, A Sử cũng không ngại chiến đấu” .
A Sử kiên định mà nói, đối với A Sử thì cho dù lão hổ trong rừng hắn cũng không sợ huống hồ chiến đấu ? .
Nhưng mà già làng hiển nhiên không đồng ý.
“Hồ đồ, ngươi đi xuống dưới núi thì bộ tộc lại tính thế nào ? không thể để tất cả mọi việc cho A Chính giải quyết, A Chính còn quá non nớt”
“Tiết trời hiện tại đã vào mùa mưa, cây cối tốt tươi, dã thú trong rừng cũng bắt đầu hoạt động nhộn nhịp, đến cả dã thú còn biết mùa đông sắp tới mà tích trữ thức ăn, A Sử ngươi chẳng nhẽ không hiểu ?”.
“Già biết khoảng thời gian này kẻ gọi là Trần Minh kia thường xuyên kéo quan hệ với các ngươi, hắn cho bản làng chúng ta rất nhiều lương thực cùng muối nhưng chỉ lấy chút thịt, da thú cùng với chó con, điều này già vốn đã nghi sẵn, hắn đây là muốn mượn trai tráng trong bản theo hắn đánh trận”.
Lời của già làng vang lên, A Sử nghe vậy có chút cúi đầu.
A Sử biết, lời già làng không sai nhưng A Sử cũng không phản cảm với cách làm của Trần Minh.
Chí ít, Trần Minh cho A Sử sự tôn trọng.
“Già làng, A Sử xuống núi thì vẫn còn A Chính, A Chính tuy chưa học được hết bản sự của A Sử nhưng cũng có thể lo liệu việc trong bản, quan trọng nhất là Trần Minh đưa ra hứa hẹn”
“Trai tráng xuống núi đi theo Trần Minh, mỗi người được cấp 1 đấu gạo, 1 ly muối, ngàn đồng tiền mang về buôn làng”
“Nếu ch.ết trận sa trường thì Trần Minh bồi bản làng chúng ta 3 đấu gạo, 3 ly muối cùng 3000 đồng tiền” .
“Chúng ta ở trên núi đi săn cũng không thiếu gặp nguy hiểm, A Sử thấy chẳng bằng . . . theo Trần Minh xuống núi giúp hắn làm việc, A Sử tin tưởng Trần Minh là người tốt”.
A Sử mở miệng, già làng ban đầu cảm thấy phật ý dù sao A Sử bình thường sẽ khôgn cãi lời hắn nhưng mà nghe đến ‘đấu gạo – ly muối cùng đồng tiền’ vẻ mặt già nua của già làng hơi co quắp một chút.
“A Sử, hắn thật sự nói như vậy ? lại cho nhiều như vậy ? “.
“Già làng, Trần Minh hào phóng già làng không phải không biết, hơn nữa già làng xem . . . “.
A Sử từ bên hông lấy ra một túi muối, từng hạt từng hạt trắng tinh.
Đây không phải lần đầu tiên già làng nhìn thấy muối tinh, lần trước trao đổi chó con cùng thịt, Trần Minh cũng tặng dân làng muối tinh nhưng bất kể nhìn thấy thứ này bao nhiêu lần, hai mắt già làng đều toả sáng.
Bàn tay già nua đưa ra nhẹ chạm vào muối tinh cũng nhẹ ɭϊếʍƈ một cái.
Vị mặn nhanh chóng chiếm lấy đầu lưỡi của già làng nhưng mà không đắng, không chát cũng không có vị cay cay.
“A Sử .. . ta cảm thấy thời tiết ở trên núi lúc này cũng không tốt . . . cho dù đi săn cũng không chắc có thể có thu hoạch lớn “
“Hay là .. . hay là A Sử ngươi mang cả A Chính xuống núi ? trai tráng trong bản hiện tại cũng có nhiều người rảnh rỗi . . . ngươi mang đám trai bản xuống núi nhìn một chút .. . cũng không có vấn đề “.