Chương 107 : Đối Đầu (3)
Trương Thuỵ rất gấp bởi hắn thật sự lo lắng triều đình đào được thứ trên núi Hương.
Tuy nhiên Trương Thuỵ thật ra cũng không phải người bình thường, hắn không tính là danh nhân gì trong thời đại này nhưng tại thời đại loạn thế này cũng không nên coi thường ai.
Trương Thuỵ đã rất nhiều lần tự mình đặt ra giả thiết nếu thứ trên núi Hương bị tìm ra thì sao.
Ban đầu hắn cũng không có đáp án nhưng một vấn đề nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần tựu chung vẫn sẽ có cách giải quyết.
Trong đầu Trương Thuỵ dần dần cũng có một kế hoạch nhưng tiền đề là hắn phải xác nhận lại thứ đó có thật sự bị đào đi không.
Tốt nhất thì thứ đó vẫn ở lại núi Hương bởi vì Trương Thuỵ lúc đó sẽ có quyền chủ động lớn lắm.
Nhưng mà nếu thứ đó thật sự bị quân triều đình cầm đi, Trương Thuỵ nhất định phải dùng đến phương án ‘kia’ một phương án . . . chính hắn cũng không tự tim lắm.
Theo chân tên do thám dẫn đường, Trương Thuỵ rất nhanh nhìn thấy một túp lều thậm chí còn có khói nhè nhẹ bốc lên.
Vị trí đứng của đám người Trương Thuỵ so với đám người A Chính – A Sử thì cao hơn cho nên hắn cũng có thể dễ dàng quan sát đám người bên dưới.
Ánh mắt của Trương Thuỵ nheo lại.
Bên dưới quả thật là doanh trướng tạm bợ, có vài tên lính nhà Hán đang ngồi với nhau trò chuyện, ở giữa là một bếp lửa đang đun gì đó, có lẽ là thịt.
Trương Thuỵ nhìn thấy ‘Hán kỳ’ nhìn thấy cả trang phục của đám lính bên dưới.
Lính bên dưới tuy không mặc khôi giáp, trên người chỉ có áo vải đã sớm sờn nhưng hông đeo dây đai lưng, chân đi giày cỏ.
Ngoài ra mỗi binh lính này đều đeo một thanh kiếm thẳng bên hông, trên mặt đất còn cắm mấy tấm khiên gỗ.
Bằng kinh nghiệm của Trương Thuỵ, đây tất nhiên là binh lính triều đình hơn nữa đều là tân binh, chỉ có tân binh mới mặc áo vải gai như vậy, đến cả giáp mỏng cũng không có.
Cho dù thật sự không có giáp mỏng thì binh lính nhà Hán cũng ít mặc như thế này, quần áo binh lính nhà Hán theo quy chuẩn tuy phần lớn cũng làm bằng vải gai nhưng cũng chưa sờn, vẫn sẽ nhìn tương đối ngăn nắp, màu sắc cũng có phần rõ nét, thường là màu xám hoặc màu nâu đậm, nhìn từ bên ngoài vẫn có vài phần sạch sẽ.
Cuối cùng, Trương Thuỵ còn thấy bên người một tên binh sĩ mang theo nỏ.
Thời đại này nếu ngươi nhìn thấy có người mang cung vậy có thể coi đối phương như thợ săn nhưng nếu thấy đối phương mang theo nỏ đặc biệt là nỏ tay thì cũng chỉ có quân triều đình.
Nhà Hán cũng thừa hưởng một sứ quy chế của nhà Tấn, tuy không đến mức cấm toàn bộ vũ khí trong dân gian nhưng giáp trụ cùng nỏ tay thật sự bị quản rất nghiêm.
Bị phát hiện trong nhà cất trữ khôi giáp hoặc nỏ tay gần như đồng đẳng với phản quốc, đây chính là tội ch.ết.
Ví dụ gần đây nhất là vụ đại án gần trăm năm về trước của Đậu đại tướng quân – Đậu Hiến cũng là như vậy.
Vụ việc này nước rất rất sâu nhưng kết quả chỉ có một đấy chính là Đậu Hiến bị phát hiện cất chứa rất nhiều giáp trụ cùng nỏ tay trong nhà cho nên bị phán tội phản loạn, Đậu Hiến bị ép phải tự sát trước mặt bách quan, họ Đậu tiếp đó cũng cực kỳ thảm, kẻ ch.ết thì ch.ết, kẻ bị lưu đày thì lưu đày, từ một trong những đệ nhất gia tộc nhà Hán khi đó lập tức rớt xuống ngàn trượng.
Thấy được nỏ tay từ một tên binh sĩ bên dưới, Trương Thuỵ trăm phần trăm chắc chắn đây là quân chính quy nhà Hán, hơn nữa còn là tân binh.
Hắn căn bản không nghĩ nhiều lập tức phất tay.
“Tản ra, bao vây bọn chúng lại”.
“Các ngươi di chuyển cẩn thận một chút, đừng để bọn chúng phát hiện”
Phe Trương Thuỵ cũng chỉ có 20 người, muốn vây bắt đám binh lính bên dưới thật ra không dễ dù sao người ta có chân chẳng nhẽ không thể chạy ?.
Cho nên Trương Thuỵ lựa chọn để đám đàn em lén di chuyển bao vây đoàn lính bên dưới lại, tiếp đó hắn chính diện lao xuống cường công.
Trương Thuỵ không để đám tân binh nhà Hán vào mắt nhưng nếu để bọn chúng chạy thoát cho dù chỉ là một tên thì Trương Thuỵ cũng sẽ có phiền phức ngập trời.
Đám ác tặc đều đi theo Trương Thuỵ một khoảng thời gian, đều có kinh nghiệm trong người.
Không cần đại ca dặn dò, cả đám đã khom lưng, hạ thấp trọng tâm sau đó lén lút di chuyển, mục tiêu là bao vây lấy doanh trại bên dưới.
_ _ _ _ _ _ _
“A Sử, con mồi xuất hiện”.
Trương Thuỵ cũng không biết, thời điểm hắn cho đám đàn em động, ngỡ như không có dấu hiệu gì nhưng bọn hắn cũng đã sớm bị những binh lính nhà Hán bên dưới phát hiện hay đúng hơn là đám A Sử - A Chính.
A Sử cũng chính là tên binh lính nhà Hán hông đeo nỏ tay, lúc này A Sử lơ đãng đưa mắt nhìn ra bốn phía sau đó thản nhiên nói.
“Không vội, con mồi vẫn chưa vào bẫy, hơn nữa đối phương đông hơn chúng ta”
“Cũng đừng để con mồi của A Minh chạy, trở về không biết trả lời A Minh thế nào”.
A Sử vừa nói vừa vuốt ve cây hoành đao bên hông.
Nói thật, A Sử không biết dùng nỏ tay hay đúng hơn là không quen dùng, A Sử càng thích dùng cung tên.
Dĩ nhiên vũ khí của binh lính nhà Hán cũng không phải cái gì cũng xấu, ít nhất A Sử rất yêu thích cây hoành đao bên hông này, dùng tốt hơn cây đao trên núi của hắn nhiều lắm.
Đây dù sao cũng là vũ khí chính quy của quân đội nhà Hán hơn nữa còn là từ bản doanh của Chu Tuấn mang đến.
Thời đại Hán mạt, có lẽ quân khí của nhiều nơi nhà Hán gặp vấn đề nhưng trong quân đội Chu Tuấn thì không dù sao kẻ này nổi tiếng ‘mạnh vì gạo bạo vì tiền’.
Chu Tuấn cấp cho Giả Tông một lượng quân khí, không dám nói đều là ‘thần binh lợi khí’ nhưng tuyệt đối là hàng tốt dù sao Chu Tuấn vẫn muốn duy trì quan hệ tốt đẹp với Giả Tông, cũng không đến mức tiếc chút quân khí này.
Đã như vậy, cây hoành đao này thật sự tốt hơn vũ khí trên núi của A Sử nhiều lắm.
A Sử cùng A Chính hay đám người đồng tộc vốn cũng không giỏi diễn nhưng mà lúc này cũng không ai quan tâm diễn xuất của bọn họ dù sao Trương Thuỵ cũng gấp.
Ngoài ra nhóm người này vốn cũng không sợ trời không sợ đất, sinh hoạt trên núi lâu năm, làm bạn cùng gió mưa dã thú trên núi há lại sợ một đám tặc binh ?.
Cho nên kể cả khi biết bị làm mồi dụ, kể cả khi biết bị bao vây thì nhóm người A Sử cùng A Chính khá bình tĩnh, cái này . . . cũng không cần diễn.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, có lẽ chỉ 1 phút – 2 phút, cũng có thể là 5 phút – 7 phút.
Rốt cuộc Trương Thuỵ cũng xuất hiện trước tầm mắt của A Chính.
Trương Thuỵ sau lưng chỉ mang theo 5 tên thủ hạ, bộ dạng hung thần ác sát cực kỳ, nhất là đôi chuỳ thủ của hắn cực kỳ có lực uy hϊế͙p͙.
“Thấy thiên tướng vì sao không hàng ?”.
Trương Thuỵ vừa chạy đến lập tức hét lớn, giọng của kẻ này cực kỳ vang, khí thế cũng khiếp người.
Hắn hô một tiếng, đến mấy người trên núi cũng không khỏi giật mình.
Tiếp đó Trương Thuỵ cũng không để đám người kịp đối đáp hay nói gì, cứ như vậy chạy thẳng tới, vung lên đôi thiết chuỳ.
“Thấy thiên tướng vì sao không hàng ?”.
Hắn lại hô to một tiếng nữa, hai cánh tay lực lưỡng nâng lên, đôi chân cũng tuyệt không chậm.
Người không biết nhìn điệu bộ của Trương Thuỵ còn tưởng Điển Vi đích thân đến.
Tốc độ kẻ này không quá nhanh nhưng khí thế cực bất phàm đã thế hắn quả thật thành công khiến cho những binh sĩ Sơn Việt bị bất ngờ dù sao . . . bọn họ cũng khó mà tưởng tượng được có kẻ địch lao thẳng vào đội hình.
Phải biết, trước mặt Trương Thuỵ là 7 người hẳn hoi, đám đàn em đằng sau còn không theo kịp hắn.
Trên thực tế, Trương Thuỵ đúng là không để đám người trước mặt vào mắt.
Bình thường theo Lương Long đánh trận hắn cũng là như vậy, luôn lấy thân nhập trận, dùng vũ dũng kinh người cùng đôi thiết chuỳ đánh nát nhuệ khí của đối phương sau đó đám thuộc hạ mới lao lên chém giết.
Cũng bởi cách chiến đấu này cho nên Trương Thuỵ rất được lòng đàn em, nếu không phải như vậy thì sau khi Lương Long bị tiêu diệt bản thân Trương Thuỵ cũng khó mà lập tức chiêu mộ được một đám bộ hạ.
Đôi thiết chuỳ kia nện xuống ai dám đón đỡ ?.
Ấy vậy mà trước mắt Trương Thuỵ xuất hiện một bóng người, một người lính nhà Hán rút hoành đao từ bên hông ra, dùng hai tay nắm chặt chuôi đao sau đó một bổ.
Âm thanh thiết chuỳ cùng hoành đao va chạm, tia lửa bắn lên, chỉ nghe ‘keng’ một tiếng, cả Trương Thuỵ cùng A Sử đều bị đánh lùi về phía sau.
Trương Thuỵ lảo đảo lùi lại, ánh mắt hắn híp lại nhìn tên binh lính nhà Hán kia.
Còn A Sử, A Sử lúc này cảm thấy cánh tay tên dại, cổ tay có phần đau đớn nhưng mà sắc mặt vẫn lạnh tanh, A Sử cứ như vậy nhìn chằm chằm Trương Thuỵ.
Hai người nhìn nhau mấy giây, Trương Thuỵ bỗng mở miệng.
“Ngươi không phải người Hán ? ngươi là người Sơn Việt ?”.
Câu nói này cũng không phải Hán ngữ mà là tiếng bản địa, không ngờ người như Trương Thuỵ cũng biết tiếng bản địa của người Giao Chỉ ?.
Tất nhiên cái này cũng dễ hiểu, Trương Thuỵ dù sao cũng sống ở đất này mấy chục năm.
Còn vì sao nhận ra A Sử không phải người Hán ? cái này dễ vô cùng bởi vì trên người A Sử có hình xăm, nhất là trên mặt.
A Sử theo Minh tòng quân, tóc tai cũng cắt đi, trang phục cũng thay đổi nhưng hình xăm không đổi được cho nên nhìn một cái là ra.
“A Sử - Cán Việt”.
A Sử hô lên một tiếng từ trong cổ họng sau đó hắn động.
A Sử rất thông minh, chỉ một lần giao thủ liền biết lực tay của Trương Thuỵ hơn xa mình tuy nhiên Trương Thuỵ cũng không phải vô đối, ít nhất tốc độ chạy của Trương Thuỵ trong mắt A Sử không cao.
Thân là đệ nhất dũng sĩ tộc Cán Việt, là người chịu trách nhiệm săn thú cho cả bản làng, tốc độ của A Sử rất cao.
Chỉ thấy A Sử dùng hai tay nắm chặt hoành đao, cơ bắp của hắn nổi cuồn cuộn, bước chân thẳng tắp hướng về phía Trương Thuỵ, hoành đao bổ ngang.
Đao chém ra mang theo tiếng xé gió nặng nề nhưng Trương Thuỵ bên kia cũng không luống cuống, trái lại phá lên cười.
Chỉ thấy hắn dùng một tay nâng lên cự chuỳ, cũng bổ về phía A Sử.
Bàn về cứng đối cứng, Trương Thuỵ lại sợ qua ai ?.
Lúc này Trương Thuỵ thậm chí còn có vài phần hưng phấn dù sao . . . đã nhiều năm như vậy khắp đất Giao Chỉ còn chưa có ai dám cường công với hắn.
Thiết chuỳ vung lên, nếu như đao của A Sử mang theo tiếng xé gió thì cây chuỳ kia cứ như . . . tiếng gầm của gió vậy, uy lực lớn vô cùng.
Đúng lúc này, chỉ thấy A Sử nghiêng người một góc độ khó tin, cả người lệch về một bên vậy mà né qua cây thiết chuỳ đồng thời vòng ra bên hông của Trương Thuỵ, tiếp tục một bổ.
A Sử cực nhanh nhưng Trương Thuỵ vốn không vừa, ai bảo hắn có hai cây thiết chuỳ ?.
Tuy bị A Sử làm bất ngờ khiến Trương Thuỵ có phần không kịp phản ứng nhưng cuối cùng hắn vẫn dùng tay kia vung cây thiết chuỳ còn lại.
Lần này, A Sử cũng không tránh được, cứ thể dùng hoành đao va chạm với thiết chuỳ.
‘Keng’.
Lại một lần nữa tia lửa bắn lên, A Sử gần như bị đánh bay ra ngoài, phải nhảy bật mấy bước mới ổn định được nhưng Trương Thuỵ cũng chẳng tốt đẹp bao nhiêu, chủ yếu bởi hắn là bên bị động đón đỡ, một chuỳ kia vung ra cũng không phải toàn lực.
Trương Thuỵ cũng ngã dúi dụi dưới đất, lăn mấy vòng mới ổn định được.
Một thân quần áo của Trương Thuỵ lập tức bám đầy bụi đất nhưng mà hắn còn chưa kịp phủi quần áo hay nói gì thì thân ảnh A Sử đã lao đến trước mặt hắn, A Sử hai tay nắm đao, liên tục bổ ra năm đao, đao đao toàn lực.
Từng đao bổ xuống như thái sơn áp đỉnh chỉ tiếc Trương Thuỵ vốn không phải phàm nhân, kẻ này không biết vì sao không xuất hiện trong Tam Quốc Diễn Nghĩa nhưng nếu xuất hiện cũng tuyệt đối không kém.
Bản thân ở thế bị động, đứng còn chưa đứng ổn, đối mặt với từng đao hung mãnh của A Sử, Trương Thuỵ cũng không hề hoảng hốt, cứ như vậy dùng song chuỳ chắn ngang, cả người vừa đánh vừa lùi, tuy chật vật, tuy không thể phát lực toàn bộ nhưng hắn vẫn cứ thành công ngân đao thế của A Sử.
Đến khi đao thứ 5 bổ ra vẫn cứ bị Trương Thuỵ đón đỡ, A Sử không thể không vận sức ở hông, búng bật người lùi về phía sau.
A Sử không phải cao thủ dùng đao nhưng A Sử thừa hiểu hăng quá hoá giở, năm đao toàn lực bổ ra đã là giới hạn của A Sử, A Sử cần nghỉ ngơi hồi sức.
Ngược lại bên kia, Trương Thuỵ càng ngày càng thong dong, dù sao chỉ cần đỡ được mấy đao đầu tiên, sau này cũng không khó như vậy.
Thấy A Sử lùi lại, Trương Thuỵ thở dốc một hơi sau đó bất giác phá lên cười.
“Thằng ranh con, không vung đao nữa ?”.
Trương Thuỵ thậm chí buông đôi thiết chuỳ xuống đất, vặn vẹo cổ tay, ánh mắt híp lại quan sát xung quanh, căn bản không để ý đến A Sử nữa dù sao khoảng cách giữa hai bên hiện tại tương đối xa.
“Chúng mày bẫy lão tử ? thằng ranh con được giao nhiệm vụ bắt lão tử ?”.
Nhìn một vòng quanh lều trướng, Trương Thuỵ một lần nữa phá lên cười.
Hắn không ngốc dù sao theo tình báo đây là một đám tân binh bị bỏ lại.
Tân binh bị bỏ lại sao có thể xuất hiện cao thủ cỡ A Sử ? đã thế còn là người Sơn Việt ?.
Chỉ có thể nói, đây là âm mưu nhắm vào hắn nhưng Trương Thuỵ nghĩ mãi không hiểu, ai là người đặt bẫy hắn ? lại dùng cái gì chặn hắn lại ?.
Dùng một thằng nhãi người Sơn Việt cùng dăm ba tên tiểu tốt ?