Chương 108 : Yếu.
Trương Thuỵ đã nhận ra đây là một cái bẫy nhưng mà hắn nghĩ mãi không thông ở chỗ . . . cái bẫy này thật sự để bắt hắn sao ?.
Giống như bẫy thỏ hay bẫy sư tử đều là bẫy nhưng không thể dùng bẫy thỏ đi bẫy sư tử vậy.
A Sử tuy có vũ dũng, tuy cũng không tệ nhưng trong mắt Trương Thuỵ thì lại không đủ.
Chẳng nhẽ nguyên một đám binh lính nhà Hán kia đều là cao thủ như A Sử ? đùa gì thế ?.
Cao thủ hay không, thực chiến biết liền.
Chỉ có một mình A Sử dám cường công với Trương Thuỵ trong khi một đám còn lại đều không kịp phản ứng, không thể nào có chuyện đây đều là cao thủ như A Sử.
“Bọn chúng thành công dụ ta vào bẫy nhưng bằng một đám tiểu binh này làm sao có thể vây nhốt bản tướng ?”.
“Muốn vây bắt bản tướng, ít nhất cũng phải trăm ngươi hơn nữa ai nấy đều là tinh binh không sợ ch.ết”.
Nếu nơi này thật sự có một đội quân trăm người đang mai phục, Trương Thuỵ không thể không biết.
Trăm người chứ không phải trăm con kiến, tại địa thế nơi này chỗ nào ẩn thân trăm người mà không để Trương Thuỵ cùng đám đàn em phát hiện ? hiển nhiên là không thể nào.
“Đại ca, chúng ta thế nào ?”.
Theo A Sử cùng Trương Thuỵ tách ra, rốt cuộc thuộc hạ hai bên cũng chạy đến, Trương Tín lúc này vội hướng về Trương Thuỵ hỏi ý kiến.
Tính cả Trương Thuỵ, bên hắn có 6 người còn bên A Sử có 7 người.
Đám Trương Thuỵ ai nấy đều cầm đao nhưng mà dài ngắn có khác nhau còn đám người A Sử ai nấy đều dùng kiếm thẳng.
Chỉ cần nhìn một cái lập tức biết đâu là tặc, đâu là binh.
Nhưng tặc cùng binh mạnh yếu ra sao đánh mới biết được.
“Để cho các huynh đệ ra hết đi”.
Trương Thuỵ lại nắm lấy đôi thiết chuỳ của mình, ánh mắt vẫn khoá chặt A Sử.
Theo hắn ra lệnh, Trương Tín liền chắp hai tay lên miệng sau đó hú một tiếng, một âm thanh như tiếng cú vọ vang lên.
Tiếp theo, từ xung quanh bắt đầu lấp ló từng cái đầu tặc binh.
Dĩ nhiên cũng không đến mức đám người A Sử bị bao vây vào giữa, tặc binh chỉ có thể bao vây đoàn người A Sử từ ba hướng mà thôi.
Trương Thuỵ muốn bao vây bắt chọn đám binh lính này nhưng mà hắn cũng không thể bao vây bốn hướng dù sao cũng không thể cho tặc binh vòng qua tiểu trại giữa thanh thiên bạch nhật chứ ? đám người A Sử đâu có mù.
Không thể vòng ra sau lưng đám người A Sử cho nên chỉ có thể vây ba phía.
Tất nhiên Trương Thuỵ cũng có kế sách, theo hoạch định ban đầu thì hắn lao đến dùng võ dũng đánh tan nhuệ khí của đám người A Sử.
Tiếp đó trong lúc đám người A Sử chưa kịp hoàn hồn, Trương Thuỵ vòng ra sau lưng, chặn toàn bộ đường lui đám binh sĩ.
Một người chặn đường lui quả thật là việc Trương Thuỵ có thể làm được, đôi thiết chuỳ của hắn nào phải việc đùa.
Chỉ cần hắn chặn được đường lui, đám tặc binh ùa đến từ ba hướng còn lại, đám A Sử tất nhiên thành ba ba trong hũ.
Trương Thuỵ tính toán rất tốt, kế hoạch cũng không có gì sai lâm trên lý thuyết nhưng thực tế rất khác, thực tế Trương Thuỵ nào ngờ được có kẻ chặn được hắn thậm chí dám cường công hắn ?.
Cũng vì A Sử phản ứng quá nhanh lại dám cường công Trương Thuỵ mới dẫn đến phía sau lưng đám người A Sử hoàn toàn không bị chặn lại, lúc này nếu quay đầu bỏ chạy không phải không được.
Tuy nhiên Trương Thuỵ thật ra cũng hy vọng A Sử chạy.
A Sử chạy đồng nghĩa với A Sử không có tiếp viện, không có phục binh, Trương Thuỵ càng thêm an tâm.
Ngoài ra A Sử chỉ cần chạy, Trương Thuỵ có niềm tin có thể đuổi được dù sao vùng rừng núi này cũng coi là sân nhà của bọn hắn.
_ _ _ __ _
Theo đám tặc binh xuất hiện, cho dù là A Sử cũng bắt đầu lùi lại.
Đám người A Chính sau lưng A Sử lúc này ai nấy đều rút bội kiếm ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám ác tặc nhưng cũng theo A Sử từng bước lùi về phía sau.
Tất cả mọi người đều trong đội thợ săn, tiến lui là phải có thứ tự, nhất quyết không được phép phá vỡ đội hình.
Đối mặt với dã thú, đội hình bị phá vỡ đồng đẳng với cái ch.ết, không chỉ bản thân mình ch.ết mà là cả đội ngũ cũng có thể bị toàn diệt.
Lùi cùng lùi, tiến cũng phải cùng tiến.
Nhìn thấy đội hình đám người A Sử di chuyển bản thân Trương Thuỵ cũng không thể không coi trọng đám người A Sử hơn vài phần.
Tân binh . . . nào làm được như vậy ?
“Các ngươi rốt cuộc là ai, dụ bản tướng ra đây có mục đích gì ?”.
Trương Thuỵ tay nâng song chuỳ, miệng lại hô lớn.
“Nếu không nói, ch.ết”.
Trương Thuỵ gằn chữ ‘ch.ết’ rất nặng, khuôn mặt của hắn trở nên cực kỳ dữ tợn.
Mà theo hắn hô một chữ này, đám ác tặc xung quanh cũng liên tục hô hào.
“ch.ết . . . ch.ết . .. ch.ết”.
Đây cũng là cách đám ác tặc hay dùng thường ngày, mượn hung uy của Trương Thuỵ sau đó không ngừng ‘khuếch đại’ khiến địch nhân chưa đánh đã tan.
Chẳng thế mà đội ngũ chỉ có 20 tên lại có thể đánh cướp mấy cái thôn làng.
Chỉ là lần này đám ác tặc đụng nhầm người, làm sao có thể doạ đám người A Sử cùng A Chính chỉ bằng vài câu như vậy ? nhất là khi A Sử biết sau lưng hắn có người.
Cũng chẳng để A Sử đợi quá lâu, ở bìa rừng có động tĩnh.
Động tĩnh dù nhẹ nhưng Trương Thuỵ đang trong trạng thái tập trung cao độ, hắn lập tức phát hiện ra, ánh mắt vội nhìn về phía bìa rừng.
Nơi đó có một con ngựa chậm rãi đi ra, trên ngựa không có người cưỡi nhưng bên cạnh lại có người dắt ngựa.
Kẻ dắt ngựa này nhìn có phần non trẻ cùng gầy còm nhưng trên người lại mặc giáp vải.
Giáp vải cho dù thế nào thì cũng là giáp.
Người trẻ tuổi dắt ngựa này chính là Lâm Vĩnh.
Lâm Vĩnh dắt ngựa ra ngoài lập tức trở thành trung tâm của mọi sự chú ý nhưng mà rất nhanh ánh mắt của Trương Thuỵ cùng đám ác tặc chuyển sang một người khác.
Người này là Trần Minh.
Đoàn người Trần Minh rốt cuộc cũng đi ra khỏi nơi ẩn nấp, nhân số không nhiều lắm, cũng chỉ ngang phe Trương Thuỵ.
Khác biệt ở chỗ ai nấy đều mặc giáp vải, hông đeo trường kiếm.
Ngoài giáp vải ra còn có một người mặc giáp vảy, đây là giáp trụ hàng thật giá thật trong quân đội nhà Hán, người này là Lý Cầm.
Không có cách nào, Lý Cầm dù sao cũng là dòng chính Lý gia, bộ giáp này là Lý gia chuẩn bị cho hắn.
Nếu không phải cố kỵ mặt mũi của Trần Minh, Lý Tiến có khi trang bị cho Lý Cầm nguyên một bộ khải giáp (Giáp tấm).
Dĩ nhiên bất kể Lý Cầm ăn mặc thế nào thì mọi ánh nhìn cũng khó dồn về phía hắn bởi hắn đi cạnh Trần Minh.
Trần Minh rất cao, hắn cao tới 1m88 gần 1m9, tại thời đại này tuyệt đối là hạc giữa bầy gà.
Thân thể có phần to lớn, đôi tay dài như tay vượn, ánh mắt sáng quắc như mắt ưng.
Hắn vừa xuất hiện, ở đây không ai có thể bỏ qua hắn.
Trần Minh không có mặc giáp trụ, hắn chuyến này được cấp một bộ thiết giáp, đây là đồ Giả Tông tặng cho Trần Minh.
Bộ giáp này nghe nói từng được Chu Tuấn – Chu đại tướng quân sử dụng, đủ để thấy Giả Tông coi trọng Trần Minh ra sao nhưng mà Trần Minh cũng đã sớm ném cho Chu Thái.
Chu Thái hiện tại dẫn đại quân, không có thiết giáp (giáp toàn thân) thì sao được ?.
Trần Minh chỉ mang theo ba thứ.
Đầu tiên là cung tiễn sư phụ tăng, bộ cung tiễn này đang đặt trên yên ngựa.
Thứ hai là Thuận Thiên Côn dắt sau lưng, cuối cùng là Đồ Long Đao đeo bên hông.
“Các hạ là Thiên Tướng họ Trương ?”.
Trần Minh đi ra, hắn rất nhàn nhã hỏi Trương Thuỵ một câu.
Trương Thuỵ nhìn thấy Trần Minh, trong lòng cũng không khỏi có vài phần . . . áp lực.
Sợ thì không đến mức nhưng Trần Minh quả thật quá có sức uy hϊế͙p͙, phải biết Trương Thuỵ chỉ cao khoảng 1m75, thua Trần Minh cả 15 cm.
“Đúng là bản tướng, ngươi lại là ai ?”.
Trương Thuỵ nắm chặt song chuỳ, hướng về Trần Minh hô lớn.
Trần Minh nghe vậy nhếch miệng sau đó hắn lao vụt về phía Trương Thuỵ.
Cũng vào lúc này, Lâm Vĩnh rất hiểu ý Trần Minh mà vỗ nhẹ vào mông con chiến mã.
Đây thật ra là kế hoạch Trần Minh lên sẵn.
Chạy bộ chạy đến trước mặt Trương Thuỵ thì đến bao giờ ? cũng mất đi ưu thế, không bằng phóng ngựa chạy tới.
Nhưng mà phóng ngựa thì đối phương chạy mất lại làm sao ? dù gì đây cũng là rừng núi, chỉ có khoảng đất này là bằng phẳng một chút, nếu Trương Thuỵ may mắn hoàn toàn có thể chạy thẳng vào rừng khi đó Trần Minh cũng khó truy.
Bởi thế Trần Minh dặn Lâm Vĩnh, thấy hắn động thủ thì lập tức thả ‘Hắc Ô’ ra.
Hắc Ô cũng là tên Trần Minh gọi con chiến mã màu đen của mình.
Hắc Ô đi theo Trần Minh cũng có mấy tháng, cả hai chưa phối hợp quá nhiều nhưng dù sao nó cũng là ngựa tốt do Giả Tông ngàn chọn vạn chọn từ Tây Lương, Hắc Ô rất thông minh.
Thế là theo Trần Minh lao tới, Hắc Ô cũng vụt lao theo sau đó rất nhanh vượt lên phía trước.
Lúc này Trần Minh mới vươn tay ra, dùng tay vượn của mình bám lên thân Hắc Ô, cả người vận sức nhảy lên người chiến mã, hai chân quặp thẳng vào bụng Hắc Ô.
Cứ như vậy một người một ngựa như hợp nhất với nhau vậy.
Mà thời điểm này Trương Thuỵ làm sao có thể chạy nữa ? giống như người đi bộ làm sao có thể chạy thoát được mô tô truy đuổi trên đường thẳng ? đã thế mô tô còn phóng trước.
Trần Minh lao đến, Trương Thuỵ chỉ có thể nắm chặt song chuỳ, hai mắt đầy hung quang nhìn về phía Hắc Ô.
Trương Thuỵ cũng không phải chưa từng đấu với kỵ tướng, chưa từng ở dưới đất đánh với kẻ cưỡi ngựa.
Bọn hắn là phản tặc, phản tặc thường thường đều không có ngựa, Trương Thuỵ cũng đã sớm quen.
Hắn tin tưởng chỉ cần bản thân vung lên đôi song chuỳ này đủ sức đánh gẫy chân Hắc Ô.
Đợi Trần Minh ngã từ trên ngựa xuống không ch.ết cũng bị thương, lúc đó Trương Thuỵ lập tức ra tay khống chế Trần Minh.
Trương Thuỵ vẫn như vậy, vẫn nghĩ rất tốt nhưng hôm nay hắn ra ngoài không xem lịch, hắn gặp một người .. . vốn không nên xuất hiện ở thế giới này.
Trương Thuỵ vốn muốn đánh vào chân Hắc Ô thì hắn thấy Trần Minh nghiêng người, cánh tay của Trần Minh như vươn dài ra ‘vô tận’ tay hắn nắm một thanh đại đao bổ chẳng xuống đầu Trương Thuỵ.
Một đao này quá đơn giản, quá trực tiếp mà cũng quá nhanh.
Cánh tay vượn của Trần Minh trong thời đại vũ khí cận chiến này quả thật quá mức vô lý bởi vì nó có thể rút ngắn khoảng cách đi rất nhiều.
Một đao này nếu Trương Thuỵ không đỡ vậy chắc chắn sẽ bị chặt đầu.
Trương Thuỵ hiển nhiên cũng biết, ánh mắt cũng hiện lên hung quang.
Một tay toàn lực vung ra thiết chuỳ, một tay . . . vẫn thủ thế để đánh chân ngựa.
Lại là lý thuyết tốt, ít nhất nếu đối thủ của hắn là A Sử.
Thực tế thì theo một đao kia bổ xuống, Trương Thuỵ rất nhanh tái hết cả mặt.
Một đao này quá nhanh mà cũng quá nặng, một đao này mạnh đến phi lý.
Một đao chặt xuống, cây thiết chuỳ trong tay Trương Thuỵ không giữ nổi, bị đánh bật khỏi tay hắn mà rơi xuống đất.
Cổ tay của Trương Thuỵ run lên bần bật.
Đến cả Chu Thái cũng không dám lấy một tay đỡ đòn toàn lực của Trần Minh, Trương Thuỵ lại tính là gì ? đã thế Trần Minh còn mượn lực từ trên cao bổ xuống, hai chân bám vào thân ngựa, dùng sức nặng toàn thân áp lên một đao này.
Đao này . . . không phải hạng tầm thường có thể đỡ nổi.
Một đao, Trương Thuỵ buông chuỳ.
Tiếp đó chỉ thấy cổ tay Trần Minh xoay một cái, cánh tay của hắn thu lại rồi lại nhanh chóng bổ đao thứ hai xuống, đao này vẫn nhắm vào cổ Trương Thuỵ.
Giờ khắc này họ Trương nào còn cái vẻ hung thần ác sát, hắn biến thành kinh hồn táng đảm, vẫn là một đao quá nhanh cũng quá khiếp người.
Trương Thuỵ vội dùng hết sức bình sinh nâng tay còn lại lên mà vung thiết chuỳ đón đỡ nhưng mà . . . hắn đã không có chỗ phát lực, lực phát không đủ lại có thể làm gì ?.
Đao thứ hai của Trần Minh bổ xuống, lần này thậm chí đánh bay thiết chuỳ của Trương Thuỵ lên không trung.
Không chỉ là cổ tay đau nhức mà toàn bộ cánh tay của Trương Thuỵ đều rung lên bần bật.
Tiếp đó, đao thứ ba bổ xuống.
“Mạng ta xong rồi”.
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Trương Thuỵ.
Thật ra lúc này hắn có thể né tránh nhưng trước làn ranh sinh tử, cũng không phải ai đều có thể vượt qua.
Trước đây chỉ có hắn mang sợ hãi cho kẻ khác nhưng khi bị áp đảo tuyệt đối, đôi chân kia . . .nhấc không nổi.
Đao thứ ba bổ xuống, Trương Thuỵ như ch.ết đứng nhưng cũng may cho hắn, Trần Minh không tính giết hắn.
Trần Minh cực nhanh xoay cổ tay, biến mũi đao thành sống đao đánh thẳng vào xương vai của Trương Thuỵ.
Chỉ nghe Trương Thuỵ kêu lên một tiếng đau đớn, theo xương bả vai của hắn bị đánh nát, cả người Trương Thuỵ đổ gục.
Ba đao bại Trương Thuỵ.
Trần Minh cũng lười nhìn đối phương, hai chân thúc ngựa lao về phía trước.
Hắn hiện tại trong mắt binh lính hay ác tặc đều không khác gì bá vương tái thế.
Đám ác tặc quá sợ hãi, nào còn chút chiến ý nào, cả chục tên vội cắm đầu bỏ chạy, còn không kịp đi nhìn Trương Thuỵ.
Chỉ tiếc, chạy . . . nào có xong ?.
Đám ác tặc bỏ chạy nhưng chạy nhanh hơn mũi tên sao ?.
Trần Minh ghìm cương ngựa sau đó cứ như vậy ung dung rút tên, một hơi rút 3 mũi tên.
Tam tiễn tề phát.
Nếu bảo Minh dùng tam tiễn bắn trúng ba hồng tâm liên tục thì Minh làm không được nhưng mà bắn trúng người thì dễ lắm, nhất là khi đoạn đường này tương đối hẹp.
Theo từng tiếng gió rít ghê người vang lên, từng âm thanh hét thảm vang vọng núi rừng, từng tên từng tên ác tặc cứ như vậy bị cung tiễn bắn xuyên người mà đổ gục xuống.
“Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng”
“Chúng ta hàng, chúng ta hàng”.
Đám ác tặc này khi nám phách nữ đã quen nhưng mà . . . đầu hàng cũng quen dù sao bọn chúng trải nghiệm qua sự kiện Lương Long.
Trần Minh mới tổng cộng bắn ch.ết 7 tên, đám ác tặc còn lại lập tức buông vũ khí, cũng không ai dám chạy nữa, đều ngồi xổm xuống ôm đầu xin hàng, vẻ mặt ai đấy tái mét.
Theo đám ác tặc bị một mình Trần Minh chấn áp, sau lưng hắn không ngừng vang lên tiếng reo hò.
“Uy Vũ”
“Uy Vũ”
“Uy Vũ”.
Cho dù là đám người A Sử cùng A Chính không hiểu tiếng Hán nhưng lúc này cũng không ngừng học theo mà hô hai từ ‘Uy Vũ’.
Dưới ánh sáng mặt trời đầu thu le lói chiếu qua từng kẽ lá, thân hình Trần Minh cưỡi ngựa cứ như vậy lừng lững ở đó.
Ngày hôm nay có thể theo Trần Minh hành động hiển nhiên đều là thân binh tương lai của Trần Minh mà trong mắt những thân binh này, tướng quân nhà mình chính là Hạng Vũ tái thế, chính là vô địch thiên hạ.