Chương 109 : Không Đề.
Trần Minh cho người bắt trói đám tặc binh cùng Trương Thuỵ lại.
Bàn về trói người, đám người A Sử cùng A Chính tuyệt đối là chuyên gia, đến cả bò rừng hay heo rừng cũng không thoát ra được thì huống gì con người ? cho nên Trần Minh không còn quan tâm lắm đến đám tù phạm nữa.
Hắn lúc này xuống ngựa, hướng về Lý Cầm mà nói.
“Cầm, ngươi mang theo Hắc Ô đuổi theo đại quân thông báo tình hình, cũng nói với Chu tướng quân lại phái 50 binh tốt vòng trở lại núi Hương, ta ở lại núi Hương thêm mấy ngày”.
Chu tướng quân ở đây đương nhiên là Chu Thái.
Về mặt lý thuyết, cả Trần Minh cùng Chu Thái đều không phải tướng quân, Trần Minh đến hiện tại cũng chỉ là chủ bộ của Giả Tông, đến hiện tại vẫn chưa được phong chức danh khác.
Chu Thái thì khá hơn một chút, hắn có quan thân tại người, ở trong quân đội chức vị của Chu Thái là giáo uý.
Giáo uý tuy cũng chỉ là cấp bậc hạ đẳng trong quân doanh, đại khái ngang hàng với thập phu trưởng nhưng cũng có khác biệt bởi giáo uý đã có thể nhận lương.
Cùng là nhận lương bổng tại Hán mạt cũng rất khác nhau, ví như lương chủ bộ của Trần Minh là Giả Tông chịu trách nhiệm, triều đình không quản, nói thẳng ra là không vào biên chế.
Giáo uý như Chu Thái lại khác, triều đình nhà Hán vẫn quy chức vị này vào biên chế, vẫn nhận lương bổng bình thường.
Ngươi là chủ bộ, rời đi ‘chủ nhân’ của mình thì ngươi chẳng là gì cả, triều đình không chính thức công nhận chức quan này.
Giáo uý thì khác, cho dù rời đi ‘chủ nhân’ thì vẫn cứ là giáo uý, chỉ cần ngươi còn trong quân đội nhà Hán là được.
Dĩ nhiên bất kể chủ bộ hay giáo uý đều không có khả năng gọi là tướng quân, tại nhà Hán ít nhất phải là trung lang tướng mới có thể xưng tướng quân.
Chỉ là . . . ai sẽ quản cái này đâu ? với rất nhiều người chỉ cần có thể cầm quân vậy tất nhiên là tướng quân, cũng không có khác biệt.
“Vâng thưa đại nhân, thuộc hạ lập tức rời đi”.
Lý Cầm nghe Minh ra lệnh vội cung kính cúi đầu nhưng mà ánh mắt của hắn lại chưa từng bớt đi sự cuồng nhiệt.
Lý Cầm ở thành Long Biên đã sớm nghe vũ dũng của Trần Minh nhưng nghe và tận mắt thấy vẫn khác nhau nhiều lắm.
Lý Cầm tự nhận mình cũng là người luyện võ, võ nghệ của bản thân cũng không tệ nhưng hôm nay thấy Trần Minh đại phát thần uy mà còn cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Hắn tự hỏi nếu thay hắn vào vị trí A Sử, lại có thể cùng Trương Thuỵ đấu mấy chiêu ?.
Lý Cầm nhẩm tính, hắn ở trước mặt Trương Thuỵ khó mà chịu nổi 3 chuỳ nhưng mà Trương Thuỵ ở trước mặt Trần Minh cũng chịu không nổi 3 đao, như vậy khoảng cách giữa hắn cùng Trần Minh lại lớn ra sao ?.
Lý Cầm tuân lệnh Trần Minh mà cưỡi chiến mã rời đi, nhìn theo bóng lưng của Lý Cầm rời đi, Trần Minh mới liếc nhìn Trương Thuỵ đang bất tỉnh nhân sự sau đó nhếch miệng.
Tính ra, Trương Thuỵ cũng quá oan, chiến lực của Trần Minh cũng không có doạ người đến thế.
Đánh nhau . . . không thể nào luôn cậy sức, còn cần dùng cả đầu óc, đây là thứ mà Minh luôn khắc trong đầu ở kiếp trước.
Trương Thuỵ đường xa mà đến, băng rừng vượt núi tập kích đã thế còn mang thêm song chuỳ thể lực vốn đã hao tổn một lần.
Tiếp đó lại cùng A Sử so chiêu, tuy chỉ là ngắn hạn nhưng chiêu chiêu đều phải toàn lực, đây là hao tổn hai lần.
Khi Trương Thuỵ nhìn thấy đám người Trần Minh đi ra, nội tâm của hắn cũng đã sớm loạn cho nên đây là hao tổn lần ba.
Trần Minh thì khác, hắn nhàn nhã đợi đối phương thậm chí còn có thời gian phân tích đấu pháp của Trương Thuỵ, tiếp đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà cường sát đối phương.
Mượn sức ngựa lao nhanh, mượn lực toàn thân từ trên cao bổ xuống, lại mượn Trương Thuỵ không cách nào đánh giá đúng ‘khoảng cách’ ra chiêu của Trần Minh mới dẫn đến Trương Thuỵ thảm như vậy.
Nói theo ‘văn phong’ của Quách Gia thì Trương Thuỵ cùng Trần Minh chính là ‘địch có ba bại mà ta có ba thắng’.
Trong điều kiện này Trương Thuỵ không thua sao được ? cũng khiến đám binh sĩ ngộ nhận ‘thần uy’ của Trần Minh.
Dĩ nhiên cho dù công bằng so đấu, Trương Thuỵ vẫn sẽ bại chẳng qua cũng không có khó coi như vậy mà thôi.
“Kẻ này nếu tính theo thông số trong game, võ lực ít ra cũng phải có 80, cũng không biết có phải nhân vật nổi tiếng gì trong Tam Quốc không ?”
“Kẻ này họ Trương, nói không biết chừng thật sự là anh em của Trương Giác”.
Nghĩ đến Trương Giác, Trần Minh tương đối đau đầu nhưng mà hắn cũng không sợ.
Loạn khăn vàng tất nhiên rất lớn nhưng có thể lan sang được đến Giao Châu sao ? đáp án hiển nhiên là không.
Trên thực tế vào thời điểm loạn khăn vàng bùng nổ nhất, loạn cũng không vào tới Giang Đông chứ đừng nói là Giao Châu hay Giao Chỉ.
“Đại quân mới rời đi sáng sớm nay, Lý Cầm mang ngựa của ta đuổi theo đại quân không khó, đợi Chu Thái đưa 50 binh tốt trở lại cũng chỉ là việc 3-4 canh giờ, đã như vậy thì để binh lính lên núi Hương nghỉ ngơi một chút, cũng đến lúc xem núi Hương thật sự cất chứa cái gì”.
Đến cổ đại mấy tháng, Trần Minh cũng luyện cho mình cách tính mốc thời gian, hắn cũng ép bản thân mình học dùng ‘canh giờ’.
3-4 canh giờ chính là từ 6-8 tiếng.
Tính như vậy chiều nay Lý Cầm có thể dẫn binh trở về, Trần Minh có thời gian gần nửa ngày moi thông tin từ đám tù nhân.
_ _ _ _ _ _ _
Trần Minh vốn nghĩ đám ác tặc đi theo Trương Thuỵ là đám da dày thịt béo, miệng kín như bưng nhưng xem ra Trần Minh sai.
Trong phim ảnh vào thời cổ đại ai nấy đều là người khí tiết, thà ch.ết cũng không chịu khai báo nhưng đấy cũng chỉ là phim ảnh, thực tế số người giữ được khí tiết như vậy không nhiều huống hồ còn là một đám loạn tặc ?.
Sau khi bắt đám ác tặc, tách vài tên ra hỏi riêng, đám ác tặc này không cần dùng hình đã vội khai chẳng qua thông tin Minh cần nhất thì hắn không có mà thôi.
Ngồi trên ghế cao, cái vị trí vốn nên thuộc về Trương Thuỵ, ánh mắt của Trần Minh có phần đăm chiêu.
“Đối phương họ Trương, tên Thuỵ, không rõ tên chữ”
“Trước đây đi theo loạn tặc Lương Long đánh ra hung danh rất lớn, được Lương Long gọi là Thuỵ Long Tướng Quân, một cặp song chuỳ đánh khắp mấy quận ở Giao Chỉ không địch thủ”.
“Theo loạn tặc Lương Long bị giết ch.ết, Trương Thuỵ cùng một đám thân tín giết ra một con đường máu sau đó thay tên đổi họ, cũng không dám dùng Thuỵ Long tướng quân nữa mà đổi thành thiên tướng”
“Ngoài cái này ra còn có hai điểm đặc thù”
“Thứ nhất, theo lời đám thuộc hạ thì Trương Thuỵ thu được rất nhiều tài bảo của Lương Long nhưng trừ Trương Thuỵ ra cũng không ai biết đống tài bảo này ở đâu”
“Thứ hai, việc Trương Thuỵ cho người lên núi Hương đào móc”
“Đám thuộc hạ của hắn cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, chỉ nghe Trương Thuỵ nói Trương gia của bọn hắn có một vật tổ truyền chôn dấu ở núi Hương này”
“Theo lời đám tặc binh kia, chỉ cần đào được vật tổ truyền, Trương Thuỵ cho mỗi tên thuộc hạ vạn tiền”.
Trần Minh nghĩ đến đây thì hơi dùng tay di di lông mày của mình.
“Mẹ nó, cũng đừng bảo ở núi Hương chôn Thái Bình Yêu Thư”.
“Có thuyết nghe nói Thái Bình Yêu Thuật của Trương Giác là từ trong tay ‘bán tiên’ Tả Từ”.
“Tả Từ thường hoạt động ở khu vực Dương Châu cùng Kinh Châu mà hai khu vực này cách Giao Châu cũng không xa”.
Chẳng trách Trần Minh nghĩ nhiều dù sao bằng hiểu biết của hắn về Tam Quốc hay một số dị bản của Tam Quốc thì việc này quá mức trùng hợp.
“Cho nên Trương Thuỵ này khả năng cao cũng là anh em huynh đệ của Trương Giác ? thậm chí đối phương là Trương Giác ?”
“Thu được Thái Bình Yêu Thuật trên núi Hương sau đó chạy về Trung Nguyên, thay tên đổi họ rồi lập ra Thái Bình Đạo ?”.
“Lại nghe nói, khăn vàng có Hoàng Cân Lực Sĩ, đám người này yêu thích dùng thiết chuỳ, cũng có phần vừa vặn với tạo hình của Trương Thuỵ”.
Trần Minh càng nghĩ càng cảm thấy quái, các tình tiết móc nối với nhau quả thật có phần quá trùng hợp.
Điểm vô lý duy nhất có lẽ chỉ là mốc thời gian.
Hiện tại là năm thứ 3 Quang Hoà tức năm 180 sau công nguyên.
Thái Bình Đạo tuy chưa xuất hiện ở Dương Châu hay Giao Châu nhưng nên sớm tồn tại rồi mới phải.
Năm 184 loạn Khăn Vàng bùng nổ nhưng để tạo điều kiện cho nó bùng nổ thì Thái Bình Đạo đã sớm tạo ảnh hưởng trong lòng dân.
Rất khó tin tưởng năm 180 bản thân Trương Thuỵ còn ở Giao Chỉ mà 4 năm sau hắn đã có thể dựng lên cơ ngơi Thái Bình Đạo.
Rất khó để tin tưởng Trương Thuỵ là Trương Giác trừ khi . . . Thái Bình Yêu Thư là thật, bên trong ghi lại tiên thuật.
Có lẽ người khác có mộng tu tiên, nghe đến tiên thuật thì có hứng thú nhưng Trần Minh rất phản cảm với mấy cái này.
Thế giới này nếu mà có tiên thuật thì Trần Minh phấn đấu luyện võ để làm cái gì ? đại nghiệp sau này của hắn lại tính thế nào ?.
Cho dù lên ngôi cửu ngũ chí tôn, ở trước mặt cái đám người tự xưng ‘tiên nhân’ kia lại tính là gì ?.
_ _ _ _ _ _