Chương 110 : Cược.

Trần Minh đối với thân phận của Trương Thuỵ cùng thứ được chôn ở núi Hương kia cực kỳ tò mò.
Mà cũng đúng vào lúc này ở bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, người đến là Lâm Vĩnh.
Lâm Vĩnh thấy Trần Minh, vội quỳ một chân xuống sau đó cung kính nói.


“Bẩm tướng quân, tên đầu lĩnh đã tỉnh lại, hắn liên tục làm ồn đòi muốn gặp tướng quân”.
Trần Minh nghe vậy cũng không vội đáp mà là đứng dậy sau đó bước xuống dưới, dùng tay hơi nâng Lâm Vĩnh lên.
“Chỉ có ta cùng ngươi, bình thường cũng không cần làm ra vẻ như vậy”.


Trần Minh cũng không thích người khác quỳ trước mặt mình, chủ yếu là hắn vẫn chưa quen thuộc.
“Bẩm tướng quân, tiểu nhân không dám”.
Lâm Vĩnh nghe Trần Minh nói vậy thì nội tâm ấm áp vô cùng nhưng ngoài miệng vẫn cúi đầu lên tiếng.


Tôn ti trật tự là thứ không thể vượt qua trong lòng Lâm Vĩnh huống hồ hình tượng của Trần Minh trong mắt Lâm Vĩnh nói riêng và đám đội trưởng nói chung . . . thực sự quá mức to lớn.
Trần Minh là người hiện đại, cho dù hắn kế thừa ký ức nguyên chủ thì có một số việc hắn vẫn sẽ không hiểu được.


Để mà nói giữa một Chu Thái hay chửi mắng thậm chí dùng quân pháp với binh lính cùng một Trần Minh hoà nhã thì binh lĩnh sẽ thân với ai hơn ? rất nhiều người nghĩ đáp án là Trần Minh nhưng thực tế lại là Chu Thái.


Binh sĩ của Trần Minh khi ở bên Chu Thái cảm thấy quen thuộc cùng có phần tự nhiên hơn nhiều bởi vì hình tượng của Chu Thái trong mắt bọn họ quả thật giống thượng cấp hơn nữa là một thượng cấp tốt, rất tốt.


Chu Thái chưa từng chủ động phạt binh tốt, chưa từng tìm cớ hành hạ binh tốt, binh tốt nếu bị phạt vậy tất nhiên là đối phương làm sai.
Chu Thái cũng chưa từng bòn rút hay ăn chặn của binh sĩ, hắn cùng binh sĩ cùng ăn thậm chí cùng nhau tập luyện.


Tất cả những cái này là Trần Minh dạy Chu Thái thậm chí Trần Minh nếu rảnh cũng sẽ cùng binh sĩ cùng ăn cùng uống, cùng nhau nói chuyện.
Vậy vì cái gì binh sĩ lại cảm thấy thoải mái với Chu Thái hơn Trần Minh ?.
Đối với các đội trưởng như Lâm Vĩnh mà nói, Trần Minh có phần . . . quá vô thực.


Bọn họ chưa từng tưởng tượng ra được có một vị tướng quân nào như Trần Minh.
Một vị tướng quân chưa từng trọng phạt binh sĩ, chưa từng nặng lời cùng binh sĩ thậm chí còn chịu truyền thụ đại bản lĩnh cho binh sĩ.


Một thức mũi thương đâm thẳng sau đó thu vào thôi trong mắt rất nhiều người đã là đại bản lĩnh, đã là thứ bất truyền ra ngoài.


Bọn họ mới đi theo tướng quân có hơn một tháng, chỉ học đúng một chiêu đâm thương cho bài bản mà đã cảm nhận được thoát thai hoàn cốt, đây không phải đại bản lĩnh thì là gì ?.


Đã thế Trần Minh còn dạy chữ cho đám đội trưởng, lại không thèm giữ lại chút nào mà cho phép các đội trưởng về dạy chữ cho đội viên.
Cái này nếu người khác nghe thấy . . . quả thật khó mà tưởng tượng nổi.


Ở cái thời đại này, ơn dạy con chữ chính là ơn lớn bằng trời, có thể thay đổi vận mệnh của cả một kiếp người thậm chí ảnh hưởng tới tương lai của cả một gia tộc.


Trần Minh cũng không biết những việc hắn tưởng như hết sức bình thường lại khiến hình ảnh của hắn trong mắt binh sĩ càng ngày càng trở nên to lớn, đồng nghĩa với các binh sĩ càng ngày càng cung kính hắn thậm chí bắt đầu sùng bái, cuồng nhiệt với Trần Minh.


Để mà so sánh, Trần Minh trong mắt đám binh sĩ hay đám đội trưởng cứ như phụ mẫu tái sinh vậy còn Chu Thái thì lại giống đại ca trong nhà.
Trong một gia đình, con cái quả thật gần gũi với đại ca của mình hơn là cha mẹ.


Cũng không phải con cái không yêu cha mẹ mà chủ yếu nằm ở khoảng cách thế hệ, cái này cũng tương tự với cái khoảng cách mà hình tượng của Trần Minh tạo ra đối với các binh sĩ.
Vậy làm sao để rút ngắn khoảng cách này ?.
Đáp án không nằm ở phía Trần Minh mà là nằm ở phía binh sĩ.


Đến một ngày nào đó khi bọn họ đủ trưởng thành, đủ tỉnh táo.
Một ngày nào đó khi những binh lĩnh này đi qua chiến trường, trải qua chiến trường tẩy lễ sau đó bắt đầu tự mình tìm kiếm công danh, sự nghiệp, tự mình tìm kiếm thành tựu cho mình thì cái khoảng cách kia mới có thể rút ngắn.


Nói đơn giản lại, rất nhiều người cảm thấy bọn họ nợ Trần Minh quá nhiều, nợ ân tình lớn bằng trời, không thể làm gì báo đáp cho Trần Minh vậy sao có mặt mũi mà nhìn thẳng hắn ?.
_ _ _ _ _ _ _
Trần Minh nhìn thấy Lâm Vĩnh vẫn cứ cung kính như vậy thì không khỏi lắc đầu, hắn chuyển chủ đề.


“Họ Trương đã tỉnh lại ?”.
“Dạ vâng thưa tướng quân, hắn đã tỉnh sau đó nằng nặc đòi gặp tướng quân”.
Trần Minh gật gù, hắn thậm chí cảm thấy Trương Thuỵ vốn nên sớm tỉnh lại.


Trương Thuỵ bị Trần Minh đánh gãy xương vai, gãy xương đương nhiên là đau đớn nhưng với dạng người ɭϊếʍƈ máu trên lưỡi đao như Trương Thuỵ thì khó mà có chuyện hắn sẽ bị đánh ngất xỉu sau một đòn như vậy.


Cho dù thật sự đau đến ngất đi thì cũng nên sớm tỉnh mới phải bởi hiện tại cũng đã là giữa trưa.
“A Vĩnh, đi theo ta xem đối phương một chút”
“Tuân lệnh tướng quân”.
Trần Minh để Lâm Vĩnh dẫn đường đi đến chỗ giam giữ Trương Thuỵ.


Hiện tại Trần Minh đang đóng quân trên sơn trại của Trương Thuỵ, nói thật trại này không lớn lắm, bản thân Trương Thuỵ bị nhốt riêng dưới tầng hầm nhưng đi vài phút thì đến nơi.
Ở ngoài cửa lúc này có hai binh sĩ đang canh giữ, hai người vừa nhìn thấy Trần Minh cũng vội cung kính cúi đầu.


“Tướng quân”.
Trần Minh gật đầu đáp lại sau đó ánh mắt nhìn về phía hai người mà hỏi.
“Họ Trương tỉnh lại, trừ muốn gặp ta ra còn có biểu hiện gì khác không ?”.
Hai người lính canh nhìn nhau sau đó một người trong đó lên tướng.


“Bẩm tướng quân, họ Trương ngoại trừ hô hào muốn gặp tướng quân ra còn lại cũng không có biểu hiện gì đáng nghi vấn, đối phương sau một hồi hò hét làm loạn thì trở nên yên lặng hơn rất nhiều”.
“Vậy thì mở cửa đi, để ta xem hắn muốn nói gì”.


Trần Minh ra lệnh, hai người lính nghe vậy liền vội lấy chìa khoá mở cửa cho hắn,
“Tướng quân, hay là để tiểu Vĩnh vào trước ?”.
Nghe được Trần Minh muốn tự mình gặp Trương Thuỵ, Lâm Vĩnh ở đằng sau một lần nữa không nhịn được mà lên tiếng.


Trong mắt Lâm Vĩnh, vũ dũng của tướng quân nhà mình chính là vô địch thiên hạ, một tên giặc cướp thì tính là gì ? tuy nhiên có những việc nhất định phải nói, cũng nhất định phải cẩn thận.


Lâm Vĩnh tự biết hắn chẳng phải cao thủ gì nhưng tiểu Vĩnh cũng rất nguyện ý đi trước tướng quân nhà mình ‘dò mìn’.
“Cũng không cần thiết, cứ để ta cùng hắn nói chuyện riêng”
“Đối phương dù sao nhìn cũng không giống kẻ ngu”.


Nghe được Trần Minh nói đến đây, Lâm Vĩnh cũng hiểu ý mà tự động lùi xuống, tiếp đó chỉ để lại Trần Minh chậm rãi đi xuống dưới tầng hầm.
Tầng hầm bên dưới cũng không tối, chủ yếu là bởi thắp đuốc hai bên tường.


Nơi này trước đây vốn là hầm lương thực của đám sơn tặc nhưng hiện tại đã trống không, vừa vặn tính là nhà giam của Trương Thuỵ.
Khi Trần Minh xuống đến nơi, hắn thấy Trương Thuỵ đang có phần phờ phạc ngồi đó.
Hai chân hắn bị xích lại, hai tay cũng bị xích vào hai bên tường.


Thú thật với một người bị đánh gãy xương bả vai như Trương Thuỵ, loại tư thế này cũng cực kỳ đau đớn.
Về phần xiềng xích ở đâu ra ? cái này cũng chỉ có thể trách Trương Thuỵ ai bảo trong sơn trại của hắn có sẵn.


Trương Thuỵ cùng đám đàn em cũng chỉ có thể mang lương thực cùng tài bảo rời đi, chẳng nhẽ còn có thể mang xiềng xích đi cùng ?.
Trần Minh lúc này trong tay có một cây đuốc, hắn cứ như vậy bước về phía Trương Thuỵ, tương đối nhàn nhã mà cắm cây đuốc lên tường.


Tiếp đó Trần Minh lựa chọn khoanh chân ngồi đối diện với Trương Thuỵ, một lần nữa quan sát khuôn mặt của đối phương.


Có lẽ bị Minh nhìn chăm chú khiến hắn không nhịn được, cũng có thể Trương Thuỵ đã sớm phát hiện có người tới, con mắt của hắn giật giật sau đó chậm rãi mở ra sau đó dưới ánh đuốc bản thân Trương Thuỵ cũng một lần nữa quan sát kỹ Trần Minh.
Lúc này . . . ai lại là người lên tiếng trước ?.


Đáp án dĩ nhiên là Trương Thuỵ.
“Vị tướng quân này, không biết cao tính đại danh ?”.
Trương Thuỵ mở miệng nhưng đau đớn ở bên vai khiến khuôn miệng của hắn có phần quái dị.
“Họ Trần, tên Minh, chữ An Sinh”
Trần Minh – Trần An Sinh.


Trương Thuỵ lẩm bẩm cái tên này trong miệng đồng thời trong đầu hắn cố gắng suy nghĩ, suy nghĩ xem vì sao có một nhân vật như vậy xuất hiện ở đất Giao Chỉ này ?.


Đây là lần đầu tiên Trương Thuỵ nghe đến cái tên Trần Minh, cũng là lần đầu tiên Trương Thuỵ đối mặt với một người lợi hại như Trần Minh.
Chẳng biết tại sao, trong đầu Trương Thuỵ bất giác nhớ tới một người – Phục Ba Tướng Quân – Mã Viện.


Trương Thuỵ sinh ra ở Phù Phong, hắn lớn lên với những câu chuyện xoay quanh Mã Viện.
Mã Viện có phải đại tướng văn võ song toàn hay không ? cái này ai mà biết được dù sao đấy đã là mấy trăm năm trước, ai mà tr.a ra được ?.


Chiến lực của họ Mã thế nào thú thật không ai biết nhưng với dân Phù Phong như Trương Thuỵ mà nói, chỉ cần nói đến ‘vũ dũng’ vậy lập tức sẽ được liên tưởng tới Mã Viện.


Cái này cũng có phần giống với dân Giang Đông, hễ nói về vũ lực thì nhất định sẽ liên hệ đến Bá Vương – Hạng Vũ.
Suy cho cùng, mỗi vùng đất đều có thần tượng của riêng mình.
“Trần tướng quân, hạnh ngộ hạnh ngộ”.
Trương Thuỵ một lần nữa mở miệng.


Nghe câu này của đối phương, Trần Minh cảm thấy có chút buồn cười.
Một kẻ trộm cướp lại học đòi văn vẻ của văn nhân ?.
Nếu không phải hai tay bị xích lại, đối phương có khi còn ôm quyền thủ thế.
“Nghe nói ngươi có việc muốn gặp ta ?”.


Trần Minh bình tĩnh mà nhìn Trương Thuỵ, cái sự bình tĩnh này của Trần Minh khiến trong lòng Trương Thuỵ khó mà bình ổn được.
Đây không phải là Trương Thuỵ sợ mà là Trương Thuỵ đang đứng trước một ngã rẽ.
Là cược . . . hay không cược ?.


Nếu cược thắng, hắn có thể còn sống thậm chí thu được đại phú đại quý.
Nếu cược thua . . . vậy đồng nghĩa với cái ch.ết.
Vấn đề là tỷ lệ thua cao hơn rất rất nhiều tỷ lệ thắng mà thôi.
Ở trong lòng đấu tranh tư tưởng vài giây, Trương Thuỵ rất nhanh quyết định.
Hắn cược.


Kẻ này vốn là người hung hãn, sợ gì liều một lần ?.
Quan trọng hơn, không bàn tới cược thắng hay cược thua, Trương Thuỵ tin tưởng không cược hắn cũng phải ch.ết.
Trương Thuỵ thì lạ gì đám thuộc hạ của hắn, ngoài mặt trung thành nhưng bản chất thế nào ?.


Không cần quân triều đình dùng hình chỉ sợ đám thuộc hạ cũng sớm khai ra bằng hết.
Ở cái thời đại này, lên núi làm tặc thậm chí giết người đồ làng nhiều khi không đáng ch.ết, có trường hợp còn được chiêu mộ ‘tẩy trắng’.


Tuy nhiên nếu ngươi là phản loạn thì lại khác, ví như trường hợp của Trương Thuỵ.
Cái đầu Trương Thuỵ không đáng bao nhiêu quân công nhưng cái đầu của Thuỵ Long Tướng Quân thì khác.


Ví như Trần Minh hiện tại ở trong quân đội vốn không có chức tước gì, chỉ cần mang đầu của Trương Thuỵ nộp cho Chu Tuấn, ít nhất cũng là giáo uý.
Đừng nghĩ giáo uý chỉ là quan tép riu, cũng đừng nghĩ Chu Thái đạt được chức vị này có nghĩa là nó dễ đạt được.


Vấn đề ở chỗ ‘thể chế’ chỉ cần nộp lên đầu của Trương Thuỵ, Trần Minh chính thức được tính trực thuộc thể chế quân đội nhà Hán, thành công bước ra bước thứ nhất.
Dĩ nhiên Trương Thuỵ cũng không biết chức tước thật sự của Trần Minh còn Trần Minh thì không quan tâm mấy cái chuyện này.






Truyện liên quan