Chương 111 : Đậu.
Trương Thuỵ quyết định cược.
Vấn đề là thứ ở núi Hương kia hiện tại đã được tìm thấy chưa ?.
Quân triều đình thật sự mang nó đi hay nó vẫn ở lại núi Hương sau đó chỉ là kế nghi binh của người gọi là Trần Minh trước mặt ?.
Trương Thuỵ thật sự không đoán được nhưng hắn cũng không có thời gian để chờ đợi đáp án dù sao . . . nếu Trần Minh nổi hứng chặt đầu hắn đi lấy quân công thì sao ?.
“Trần tướng quân, không biết có thể thả một bên xích tay cho tại hạ được không ?”.
Trương Thuỵ hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh giọng nói.
Thần kỳ là theo hắn cố gắng điều chỉnh lại khiến Trần Minh cảm thấy kẻ này có vài phần . . . văn nhã.
“Đúng là kỳ lạ”.
Trần Minh ở trong lòng tấm tắc, mặt ngoài thản nhiên nói.
“Bản tướng quân không có thời gian với ngươi”
Trần Minh nói xong, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trương Thuỵ.
Cảm nhận được ánh mắt rét lạnh của Trần Minh, trái tim của Trương Thuỵ cũng nhảy lên một nhịp nhưng Trương Thuỵ cũng không tỏ ra quá sợ hãi.
Không hẳn vì hắn có đại bản lĩnh mà là cái hình ảnh này . . . Trương Thuỵ tập đi tập lại nhiều lần, kịch bản này hắn đã tự mình suy diễn không ít lần.
“Trần tướng quân, ta cảm thấy chúng ta có thể có rất nhiều chuyện có thể nói thậm chí ta có thể cho Trần tướng quân một hồi phú quý”.
Nghe Trương Thuỵ nói câu này, Trần Minh hơi nhếch miệng nhưng mà con mắt hắn lại thật sự toả sáng.
Đây không phải Trần Minh diễn, hắn . . . thiếu tiền thật.
“Cũng là thú vị”
Trần Minh thản nhiên khoanh chân ngồi xuống trước mặt Trương Thuỵ, cười nói.
“Trương Thuỵ, ta nghe đám thuộc hạ của ngươi nói ngươi nắm giữ một phần tài sản của Lương Long, ngươi tính mang tài sản đó giữ mạng ?”
“Cái này làm khó bản tướng quân rồi, phải xem ngươi từ chỗ Lương Long kiếm được bao nhiêu”.
Với việc Trần Minh biết hắn nắm giữ tài sản của Lương Long, Trương Thuỵ cũng không thấy lạ dù sao như đã nói, hắn không tin tưởng đám thuộc hạ đi theo mình có thể giữ miệng.
Thậm chí Trương Thuỵ còn không phải người duy nhất biết vị trí ‘kho báu’ thuộc hạ thân tín của hắn là Trương Tín cũng biết.
Không biết chính xác chỗ Trương Thuỵ cất tiền nhưng vẫn có thể nắm được đại khái.
“Ta thật hận, nếu giết Trương Tín vậy có lẽ vẫn có thể cò kè với kẻ trước mặt một phen mà không cần bị dồn đến mức này, cũng không cần cược”
Trương Thuỵ trong lòng đối với Trương Tín nổi lên sát tâm nhưng mặt ngoài của hắn rất bình thản, hắn hướng về Trần Minh cố đưa ra một nụ cười.
“Lương Long chỉ là tên giặc cỏ, sao có thể cho tướng quân đại phú đại quý ?”.
“Nếu tướng quân cần tài sản Lương Long, tại hạ có thể thoải mái dâng lên, chỉ cầu tướng quân đưa tại hạ đến gặp mặt Giả đại nhân hoặc Chu đại nhân”.
Bộ dạng văn nhã của Trương Thuỵ đúng là làm Trần Minh có vài phần không quen nhưng mà Trần Minh biết . . . văn nhân thời này thật ra không giống thời sau.
Người Việt Nam vẫn hay nhầm tưởng hình ảnh văn nhân trong văn hoá Trung Quốc là loại thư sinh yếu đuối, cái này thật ra không phải.
Văn nhân đến thời Tống mới thật sự phế, trước đó văn nhân vẫn tương đối trâu bò đặc biệt là thời Hán.
Văn nhân nhà Hán dù sao cũng kế thừa ‘quân tử lục nghệ’ từ thời Chiến Quốc cùng thời Tần, trong miệng có thể niệm văn thơ nhưng lên ngựa cũng có thể chém giết địch.
Minh chứng nổi tiếng nhất có thể kể đến một trong những mưu sĩ giỏi nhất của Tào Tháo – Trình Dục.
Trình Dục đối với Tào Tháo có thể so với Tiêu Hà trong mắt Lưu Bang, không có Trình Dục cố thủ đồng thời dùng hết biện pháp tranh thủ lương thực cho Tào Tháo thì Tào Tháo đã sớm bị liên minh Trương Mạc – Lã Bố giết ch.ết tại Duyện Châu.
Mà Trình Dục làm sao quay vòng lương thảo cho Tào Tháo ? đáp án tất nhiên là . . . thịt người.
Trình Dục tự mình đến chặt, tuyệt không có nửa điểm nhíu mày.
Năm đó tại Duyện Châu, binh lính của Tào Tháo đại bại, cả Duyện Châu đều phản Tào Tháo, chỉ có Quyên Thành một mực có thể giữ lại.
Là Trình Dục liều sống liều ch.ết lên đầu tường thành cùng binh sĩ của Lã Bố chém giết, là hắn dùng mạng giữ cho Tào Tháo một phần sinh cơ cuối cùng.
Nói về hung ác, Trình Dục ác gấp mấy lần Trương Thuỵ, hai bên không cùng một đẳng cấp.
Trình Dục có thể là văn nhân thậm chí là tiêu chuẩn trong giới văn nhân nhà Hán vậy . .. Trương Thuỵ vì sao không thể ?.
Nghĩ đến điểm này, Trần Minh lại đối với Trương Thuỵ hứng thú hơn một chút.
“Họ Trương, bản tướng quân tuy tham tài nhưng cũng không ngu ngốc”
“Ngươi một bên giao nộp tài sản của Lương Long cho ta, một bên lại muốn đến gặp Giả đại nhân hoặc Chu đại nhân vậy hoá ra bản tướng quân tự lấy đa đập chân mình ?”.
Đạo lý rất đơn giản, chỉ cần Trương Thuỵ mang việc này nói với Giả Tông hay Chu Tuấn vậy trên lý thuyết Trần Minh kiểu gì cũng bị lột một lớp da.
Dĩ nhiên đây chỉ là lý thuyết, thực tế ra sao cũng khó mà nói.
Đến nước này, Trương Thuỵ lại có thể nói gì ?.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, lại hoà nhã mở miệng.
“Trần tướng quân, tại hạ biết Trần tướng quân không tin nhân phẩm của tại hạ nhưng mà Trần tướng quân chẳng nhẽ không biết thứ các ngươi đào được trên núi Hương là gì sao ?”.
Trương Thuỵ rốt cuộc không còn đường lui.
Cái này chỉ có thể 50/50, hắn lựa chọn quân triều đình đào được vật kia.
Trần Minh nghe Trương Thuỵ nói đến ‘vật kia’ hắn hơi híp mắt lại nhìn đối phương sau đó thản nhiên nói.
“Chúng ta đúng là đào được thứ gì đó trên núi Hương nhưng bản tướng quân nào biết đấy là cái gì ?”
“Chuyến này dẫn đội là Chu Ấu Bình – Chu tướng quân, Chu tướng quân họ Chu, ngươi hiểu ?”.
“Chu tướng quân đào được gì đó sau đó nhanh chóng hạ lệnh cho toàn quân nhổ trại, bản tướng được giao nhiệm vụ ở lại câu cá, cuối cùng câu ra được ngươi”
“Ngươi nói ngươi biết thứ được đào lên kia là gì ?”.
Trần Minh trong đầu rất nhanh nghĩ ra một kịch bản, không cần viết nháp hắn trực tiếp mở miệng.
Mà Trương Thuỵ nghe đến đây lập tức liền tin tưởng dù sao hắn chỉ cần nghe Chu tướng quân cũng lờ mờ hiểu được Chu Thái là người dòng chính của Chu Tuấn.
So một Trần Minh vô danh với Chu Thái vậy hiển nhiên Chu Thái là người dẫn binh mới đúng.
Mà Trần Minh võ dũng hơn người, được phái ở lại đây cũng là dễ hiểu.
Nghĩ mấy giây, Trương Thuỵ cười khổ mà nói.
“Thứ kia đã được đào lên, thiết nghĩ rất nhanh có người hiểu được, tướng quân càng nên đối tốt với tại hạ một chút mới đúng”
“Không bằng tướng quân dẫn tại hạ đi gặp Chu đại nhân ? tại hạ vẫn có thể đảm bảo cho tướng quân một hồi đại phú quý”.
Trương Thuỵ vẫn quyết định không công bố ‘thứ kia’ điều này làm Trần Minh không vui.
“Họ Trương, bản tướng quân không có thời gian ngồi đây với ngươi, nghe ngươi thần thần bí bí”
“Cho ngươi 3 câu nói, không thuyết phục được bản tướng quân vậy bản tướng quân giết ngươi”
Trần Minh nói xong cả thân hình hắn đứng bật dậy, cứ như vậy đứng thẳng trước mặt Trương Thuỵ, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đối phương.
Trần Minh bình thường ‘tâm bình khí hoà’ nhưng nếu hắn muốn thì hắn vẫn cực có sức uy hϊế͙p͙.
Quan trọng nhất là Trương Thuỵ lúc này cũng không muốn chọc Trần Minh, càng không muốn ch.ết.
Thứ kia đã được đào lên, quá nửa sẽ được đưa tới cho Chu Tuấn xem, Chu Tuấn biết chuyện quá nửa . . . cũng sẽ không giết Trương Thuỵ mà sẽ giữ hắn lại tìm hiểu một hai.
Tuy nhiên nếu hiện tại ch.ết trong tay Trần Minh vậy làm sao mà tính xa được như thế ?.
Trương Thuỵ có qua được cửa Chu Tuấn hay không ? cái này Trương Thuỵ không biết nhưng mà hắn lúc này nhất định phải qua được cửa Trần Minh.
Thế là Trương Thuỵ ngẫm nghĩ một chút, rất nhanh trả lời.
“Trần tướng quân, ta cũng không phải họ Trương, họ Trương chẳng qua là do ta thay tên đổi họ mà thôi”
“Tại hạ thật ra họ Đậu, tên một chữ Thuỵ, gặp qua Trần tướng quân”
Trần Minh nghe xong, thản nhiên khoanh tay nhếch miệng.
“Ngươi còn một câu”.
Đậu Thuỵ ?.
Đậu gia ?
Trước đây một khoảng thời gian, Chu Thái cũng nói qua việc này với Trần Minh.
Nhiệm vụ của Chu Thái tới đây là để tr.a một chuyện, tr.a hậu nhân của Đậu gia ở đất Giao Chỉ.
Có tin tức nói đất Giao Chỉ vẫn còn hậu nhân của Đậu gia, thông tin này tương đối có thể tin dù sao đây là Chu Tuấn thu được sau khi giải quyết nạn Lương Long.
Chu Tuấn biết, Chu gia ở Giang Đông cũng biết sau đó Chu gia rất có hứng thú với hậu nhân Đậu gia cho nên mới phái Chu Cảnh cùng Chu Thái tới Giao Chỉ.
Về mặt Logic, Trần Minh cảm thấy kẻ này xác thật có thể là Đậu Thuỵ.
Tuy nhiên . . . ‘thứ kia’ vẫn ở trên núi Hương, Chu Tuấn căn bản không biết gì, như vậy Trần Minh cũng không quan tâm vấn đề này lắm.
Trương Thuỵ cũng được, Đậu Thuỵ cũng được, ai đi quan tâm ?.
ch.ết . . . vẫn là phải ch.ết.
“Trần tướng quân, Hoè Lý Hầu – Đậu Vũ chính là ông nội của ta, Đậu gia tuy gặp tai ương nhưng cũng không phải a miêu a cẩu cũng có thể ngồi trên đầu Đậu gia”
“Trần tướng quân nếu muốn cũng có thể giết ch.ết Đậu mỗ, lại thử xem Chu đại nhân sẽ phản ứng ra sao ?”.
Trương Thuỵ lần này cũng không sợ hãi ngược lại có phần cứng rắn đối đầu với Trần Minh dù sao hắn đã lôi cả Hoè Lý Hầu ra, hắn không tin Trần Minh dám giết hắn.
Nói sao đây, Hán Linh Đế hiện tại gọi Đậu thái hậu là mẹ, cho dù Đậu thái hậu đã sớm ch.ết được gần 10 năm nay thì danh nghĩa này vẫn còn.
Cho nên trên danh nghĩa Đậu Thuỵ chính là anh em họ của Hán Linh Đế.
Mối quan hệ này Hán Linh Đế căn bản không muốn thừa nhận, cũng sẽ không thừa nhận nhưng đối phương dù sao cũng là vua một nước, hắn nghĩ gì không ai quản được.
Kẻ dưới lại khác, vuốt mặt cũng phải nể mũi, ai lại thật sự dám chém Đậu Thuỵ ?.
Ngoại trừ. . . Trần Minh.
“Cho nên cái thứ chôn dưới núi Hương kia rất có thể liên quan tới thân phận của ngươi ?”
“Vì vật kia có khả năng đưa đến chỗ Chu đại nhân cho nên Chu đại nhân có thể từ nó nhận ra thân phận của ngươi ?”
“Cái này không đúng lắm, có chỗ bất hợp lý”
“Đậu gia huy hoàng cũng là của mấy chục năm trước, khi đó Chu đại nhân mới bao nhiêu tuổi ?”
“Ngươi tự nhận mình là cháu nội của Hoè Lý Hầu, ngươi năm nay lại bao nhiêu tuổi ?”
“Hoè Lý Hầu ch.ết được 12 năm, 12 năm trước Chu đại nhân vẫn còn ở Dương Châu, vẫn còn đang vì Hiếu Liêm phấn đấu, lại làm sao quen được Đậu gia ở tận Phù Phong ?”
“Nếu có mối quan hệ này, Chu đại nhân cũng không cần vì cái chức Hiếu Liêm bôn ba ngược xuôi như vậy, Đâu gia năm đó chỉ cần động một ngón tay cũng có thể giúp Chu đại nhân”
“Dĩ nhiên nếu Chu đại nhân thăng tiến nhớ Đậu gia vậy hắn cũng đã sớm ch.ết, Thập Thường Thị sẽ không tha cho hắn”
“Trừ khi Đậu gia làm chuẩn bị từ trước, Hoè Lý Hầu biết bản thân có thể bị Thập Thường Thị hại cho nên Chu đại nhân hoặc Chu gia chính là chuẩn bị cuối cùng của Hoè Lý Hầu”
“Vấn đề là nếu có sự chuẩn bị trước, hậu nhân Đậu gia hiện tại nên mai danh ẩn tích ở trong lãnh địa của Chu gia mới đúng”
“Năm đó nhà họ Đậu bị đầy tới Giao Chỉ, nơi này rừng thiêng nước độc, bằng vào Chu gia muốn cứu đi vài người không khó, Thập Thường Thị làm sao có thể quản ?”.
“Chu gia chọn cứu người thì lại làm sao có thể bỏ qua ngươi ? dù sao ngươi là cháu nội của Hoè Lý Hầu cơ mà ?”
“Chậc chậc, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng cho lắm”
“Hay là Chu gia nửa đường phản bội Đậu gia ? nhưng nếu thế thì ngươi cũng không có gan mang Chu đại nhân ra doạ ta ?”
“Bởi vậy . . . Chu gia cùng Đậu gia có lẽ cũng không có giao tình hay giao dịch mờ ám gì mới đúng, Chu đại nhân cũng không nhận ra ngươi nhưng mà có thể nhận ra cái thứ chôn dưới núi Hương kia”
“Thứ kia . . . không hẳn là thân phận bài của ngươi bởi vì Chu đại nhân gần như không có khả năng nhận biết ngươi cho nên thứ chôn ở núi Hương rất có thể là vật gì đó cực nổi tiếng của Đậu gia ?”
“Nó ít nhất đủ sức chứng minh ngươi là hậu nhân Đậu gia ?”.
Trần Minh nói rất chậm, từng từ từng chữ đều rõ ràng rơi vào tai Trương Thuỵ.
Mà Trương Thuỵ càng nghe, trên mặt càng kinh hãi, bộ dạng như gặp quỷ vậy.
“Ngươi. . . ngươi đến cùng là ai ?”
“Ngươi . . . ngươi làm sao có thể . . . làm sao có thể . . .”.
Trương Thuỵ lúc này cũng khó mà nói được thành câu bởi sự kinh hãi đã tràn ngập tâm trí hắn.