Chương 112 : Danh Tiếng.

Trần Minh không nói những điều gì nằm ngoài khả năng nhận biết của Trương Thuỵ, những gì hắn nói cũng không quá cao siêu nhưng lại khiến Trương Thuỵ nhìn Trần Minh như nhìn thấy quỷ vậy.


Nguyên do bởi những lời Trần Minh nói cứ như Trần Minh thật sự có mặt vào sự kiện Đảng Cố hơn chục năm trước vậy, nếu không có mặt trong sự kiện này lại làm sao rõ ràng đến thế ?.
Trương Thuỵ đã lên kế hoạch nhiều năm nhưng chính hắn thậm chí còn không rõ ràng toàn bộ sự kiện như Trần Minh.


Ngoài ra còn một thứ khiến Trương Thuỵ cảm thấy rất khó tưởng tưởng đấy là ngữ khí của Trần Minh.
Cách Trần Minh mở miệng nói về ‘Thập Thường Thị’ nói về ‘Đậu gia’ ‘Chu gia’ hay chính bản thân Chu Tuấn thật sự rất khác biệt.


Trương Thuỵ không cách nào miêu tả rõ loại cảm giác này ra nhưng . .. ngươi bình thường sao lại dám bàn luận những thế lực này như vậy ? trong giọng nói cũng không có nửa phần cung kính hay sợ hãi.


Trương Thuỵ dĩ nhiên không tưởng tượng ra được Trần Minh là người đến từ tương lai, dùng cái nhìn từ tương lai để nhận xét một sự việc xảy ra trong quá khứ hơn nữa nếu bàn về ‘đại nghịch bất đạo’ thì Trần Minh còn gấp Trương Thuỵ mấy lần.


Trong mắt Trần Minh cho dù là Hán Linh Đế cũng chẳng tính là gì huống hồ là Thập Thường Thị hay Đậu gia, Chu gia ?.
“Ngươi . . . ngươi rốt cuộc là ai ?”.
Trương Thuỵ cố gắng đè nén sự sợ hãi trong nội tâm, hướng về Trần Minh chất vấn.


Trần Minh thì lại không quá để ý đến Trương Thuỵ, hắn lúc này thật ra đang tự hỏi tự trả lời.
Hắn cảm thấy hắn bắt được cái gì đó ở trong đầu.
“Kẻ trước mặt ta rốt cuộc là Trương Thuỵ hay Đậu Thuỵ ? cái này ai có thể nói rõ ?”


“Cho nên bất kể họ Trương hay họ Đậu, quan trọng là cái thứ ở dưới núi Hương kia có thể chứng minh thân phận của hắn hay không”
“Như ta đã nói, thứ dưới núi Hương kia khả năng cao có thể cho đối phương đảm bảo thân phận Đậu gia, mà cái thân phận này . . . không tầm thường”.


Trần Minh càng nghĩ, càng cảm thấy nao nao, trong lòng hắn bất giác cũng sinh ra một kế hoạch lớn mật.
Trương Thuỵ có phải là Đậu Thuỵ hay không ?.
Nếu Trương Thuỵ có thể là Đậu Thuỵ vậy vì sao Trần Minh không thể thành Đậu Minh ?.


Đậu gia hiện tại thật ra không có thế lực gì, sau loạn Đảng Cố thì từ một trong những gia tộc mạnh nhất thời kỳ hậu Hán vậy mà gần như hoàn toàn biến mất.
Có lẽ thành viên Đậu gia vẫn còn nhưng trong Tam Quốc Chí hay Tam Quốc Diễn Nghĩa đều đã không có chỗ cho Đậu gia.


Tuy nhiên Đậu gia y nguyên vẫn không thể coi thường bởi cái ‘danh’ của gia tộc này.
Tại thời phong kiến danh tiếng rất quan trọng đặc biệt là Hán mạt.
Phải biết Hán mạt đẻ ra cái trò ‘Hiếu Liêm’ cùng ‘dẫn tiến’ đây không phải càng coi trọng chữ ‘danh’ sao ?.


Mà nói về danh, khắp sĩ tộc trong thiên hạ cũng khó mà so sánh được với Đậu gia bởi vì Thiên Hạ Tam Quân lấy Đậu Vũ đứng đầu.
Tam Quân – Bát Tuấn – Bát Cố - Bát Cập – Bát Trù.
Đây chính là những danh xưng mà mọi kẻ sĩ trong thời đại này đều tôn sùng.


Nói một chút về lịch sử, sau khi Đậu Vũ thua Thập Thường Thị, giới sĩ tộc bị hoạn quan cắn rất gắt gao, trong nhiều năm sĩ tộc thậm chí không thể vào triều làm quan, chỉ cần vào triều làm quan lập tức sẽ bị coi là theo phe phái của Thập Thường Thị.


Đây là một trong những nguyên do dẫn tới thời đại này Hán mạt thiếu rất nhiều nhân tài, cho dù kẻ bán thịt heo như Hà Tiến bằng vào thân phận ‘ngoại thích’ cũng có thể lên làm đại tướng quân.
Sĩ tộc cùng Thập Thường Thị đã đến mức nước lửa khó dung.


Thập Thường Thị dùng mọi cách ngăn cấm quan lại xuất thân sĩ tộc vào triều thì giới sĩ tộc cũng tự mình tạo ra quy chuẩn riêng, mà Tam Quân – Bát Tuấn – Bát Cố . . . chính là tiêu chuẩn của sĩ tộc thời đại này.


Trong Tam Quân, đứng đầu là Đậu Vũ cho nên ‘vai vế’ của Đậu Vũ gần như là ‘vô địch’.
Dĩ nhiên sĩ tộc nhà Hán cũng không ngốc, bọn họ chịu nâng Đậu Vũ là bởi Đậu Vũ đã sớm ch.ết nâng một người ch.ết cũng không ảnh hưởng mấy đến bọn họ.


Tương tự như vậy, Bát Tuấn tuy có tám người nhưng trên thực tế Bát Tuấn cũng chỉ có một mình Tuân Sảng.
Nguyên do bởi Bát Tuấn cũng sớm bị Thập Thường Thị giết hết, nếu không phải Dĩnh Xuyên – Tuân thị thực lực đủ cứng, có thể vì Tuân Sảng kéo dài tính mạng thì Tuân Sảng cũng đã sớm ch.ết.


Thời điểm này Tuân Sảng tuy chưa ch.ết nhưng cũng bị giam lỏng tại nhà, căn bản không ra được khỏi Dĩnh Xuyên.
Tuân Sảng tuy bị cầm tù ở Dĩnh Xuyên nhưng hắn dù sao cũng là Bát Tuấn, bàn về danh tiếng hiện tại Tuân Sảng hoàn toàn có thể coi như đứng đầu giới sĩ phu của thời đại này.


Cho nên Tuân Sảng mới có thể đẻ ra cái gọi là Tuân Thị Bát Long, tự mình cho Tuân thị mở lối riêng, tự cho con cháu nhà mình đánh ra danh tiếng.


Dù sao Bát Tuấn – Bát Cố thậm chí Bát Cập – Bát Trù đều đã có định số, sau này muốn ra danh tiếng lại phải làm thế nào ? cho nên Tuân Sảng cùng Tuân Thị mới ‘đi đầu xu hướng’ đẻ ra ‘Tuân Thị Bát Long’.


Lại sau này, sĩ tộc nhao nhao học theo Tuân thị, ví như Tây Lương Tam Kiệt, ví như Tư Mã Bát Đạt hay Kiến Án Thất Tử gì gì đó, nói chung xưng hô loạn cào cào, rất khó nhớ.
Âu cũng chỉ vì . . . ai cũng muốn ra danh tiếng, thời đại này không có danh tiếng sao được ?.


Đến như Lưu Bị xuất thân bán giày cỏ cũng phải cố sống cố ch.ết bám lấy cái danh ‘hoàng thúc’ là đủ hiểu.
Dĩ nhiên Trần Minh cũng không nghi ngờ tính xác thực của cái danh hoàng thúc, theo Trần Minh biết hậu đại nhà Hán ở thời này nhiều như cẩu.


Lưu Bị ở trước mặt người ngoài hay nhận mình là hậu nhân của Trung Sơn Tĩnh Vương nhưng thực tế tại Trung Sơn Quốc thì đến 7 phần người họ Lưu đều là hậu nhân của Trung Sơn Tĩnh Vương.


Hậu nhân của Hán thất ở thời đại này không có giá trị, chẳng qua Lưu Bị đủ tài giỏi mới có thể được hoàng đế sau này gọi hai chữ ‘hoàng thúc’ mà thôi.


Phải như đám người Lưu Ngu, Lưu Biểu được tông thất nhà Hán ghi lại trong gia phản, được hoàng đế đích thân khâm điểm mới coi là ‘Hán thất’.
Cùng là ‘Hán thất’ nhưng khác nhau nhiều lắm, khác biệt còn hơn trời với đất.


Đỉnh điểm cũng là thời Hán Linh Đế, Hán Linh Đế tự mình ra mệnh lệnh ‘lược hoá’ tông thất, khiến cho những người tự nhận là hậu duệ Hán thất nhưng cách đời quá xa không còn là ‘hoàng thân quốc thích’.


Từ mệnh lệnh này của Hán Linh Đế cũng đủ thấy hậu nhân ‘Hán thất’ ngày đó nhiều như thế nào.
Quay lại với vấn đề chính, nếu Trần Minh thật sự muốn ra danh tiếng, hậu nhân của Đậu Vũ quả thật là một cơ hội tuyệt hảo nhất là khi Trần Minh biết giặc khăn vàng sắp nổi lên.


Hiện tại, sự xuất hiện của hậu nhân Đậu gia không tính là việc tốt bởi chỉ cần Thập Thường Thị biết, Thập Thường Thị nhất quyết sẽ giết đối phương.


Thập Thường Thị hận Đậu gia vô cùng, đến cả Đậu thái hậu được Hán Linh Đế gọi là ‘mẫu thân’ còn bị Thập Thường Thị gây khó khăn, không cho phép chôn cùng tiên đế nữa là ?.


Sau này Thập Thường Thị thậm chí còn cho người đào mả Đậu thái hậu lên, sự kiện này khiến toàn bộ giới sĩ phu kinh động, nếu không phải không có bằng chứng cụ thể chỉ sợ thiên hạ sĩ phu đã sớm không nhịn được.
Tuy nhiên vào thời điểm loạn khăn vàng bùng nổ thì lại khác.


Triều đình muốn giết giặc khăn vàng nhưng một mình thế lực của Thập Thường Thị làm sao làm được ? không có sĩ tộc phối hợp vậy Thập Thường Thị hay Hán Linh Đế đều nửa bước khó đi.
Quyền lực của bọn họ . . . ra không được Lạc Dương.


Thế cho nên mượn giặc khăn vàng bùng nổ, sĩ tộc nhà Hán đẩy ra một người, người này gọi là Lưu Thúc – Lưu Tư Đồ.
Như đã nói, Hán mạt danh sĩ lấy Tam Quân đứng đầu.
Tam Quân lại lấy Đậu Vũ đứng đầu nhưng Đậu Vũ đã ch.ết.


Người thứ hai trong Tam Quân gọi là Trần Phồn, Trần Phồn cũng đã ch.ết.
Mà người cuối cùng trong Tam Quân thật ra còn sống, người này gọi là Lưu Thức.


Tạm không bàn đến hắn vì sao còn có thể sống, chỉ biết mượn Lưu Thức đứng ra, liên hệ với sĩ tộc toàn thiên hạ mới khiến Thập Thường Thị chân chính phải nhượng bộ, phải giao ra một phần quyền lực của bản thân.


Thế nên sau này mới có Chu Tuấn vào kinh, mới có đám ‘choai choai’ như Tào Tháo, Viên Thuật, Viên Thiệu, Tuân Úc . . . nhao nhao vào triều làm quan.
Đây là sự thay đổi của thời đại, cũng đại biểu cho hơn 10 năm nằm gai nếm mật, sĩ tộc mới có thể lại cùng Thập Thường Thị vật tay.


Khi đó, thân phận con cháu Đậu gia mới có thể lộ ra không tầm thường, mới thể hiện giá trị lớn nhất của mình.
Những cái khác không nói nhưng chỉ cần Trần Minh giả danh thành công, không cần hắn làm ra công trạng gì cũng chẳng cần hắn đi diệt khăn vàng thì danh tiếng của hắn tuyệt không thua Viên Thiệu- Viên Thuật.


Đương nhiên cái danh tiếng này chỉ tốt lúc đầu, cũng không phải Trần Minh thật sự có thể so với hai Viên.
Người ta là Tứ Thế Tam Công hàng thật giá thật, Đậu gia hiện tại căn bản chẳng còn cái gì, chỉ bằng danh tiếng Đậu Vũ để lại thì lấy cái gì so với Viên thị ?.


“Vấn đề quan trọng nhất lúc này là phải trải chuốt lại suy nghĩ của ta”
“Ngoài ra còn cần xác thực thứ dưới chân núi Hương này thật sự là gì dù sao ta từ đầu đến giờ chỉ là phỏng đoán, nếu không đoán đúng . . . không phải cái gì cũng không có sao ?”
_ _ _ __ _


P/s : Chương này hơi lan man, hôm nay tác ra ngoài cả ngày nên không tập trung viết hẳn hoi được, anh em thông cảm.






Truyện liên quan