Chương 113 : Kho Báu Của Lương Long.
Trần Minh không có nỗi lo như Trương Thuỵ, Trần Minh sau khi biết thứ ở trên núi Hương đại khái là gì hắn rất nhanh cho người đi xuống chân núi mộ tập dân làng lên núi Hương ‘đào bảo’.
Ngoài ra đợi Lý Cầm dẫn 50 binh lính trở lại núi Hương, Trần Minh ngay lập tức lại phái đối phương cùng già làng đi tới các thôn làng xung quanh mộ tập hương dũng, quyết tâm đào bằng được thứ Trương Thuỵ muốn tìm.
Thật ra Trần Minh cũng không hiểu lắm Trương Thuỵ lo sợ cái gì, rõ ràng đối phương có thời gian cả tháng ở trên núi Hương, núi Hương cũng chẳng lớn vậy mà cái gì cũng không đào được.
Nếu thật sự sợ quân triều đình phát hiện thì cần gì lên núi làm tặc ? cần gì đóng vai ác tặc trộm cướp, cứ bỏ tiền ra thuê thôn dân là được, cứ nói thẳng trên núi có đồ của gia tộc nhà mình chôn bên dưới, tại cái nơi khỉ ho cò gáy này quan phủ sao lại quản Trương Thuỵ ?.
Về phần sợ bị chiếm đoạt càng không khả thi dù sao Trương Thuỵ không phải kẻ mềm yếu, bên cạnh hắn còn có nguyên một đám ‘đầu trâu mặt ngựa’ cho dù dân chúng thật sự đào được cái gì cũng phải ngoan ngoan trả lại cho Trương Thuỵ mà thôi.
Chung quy cũng bởi . . . Trương Thuỵ nghĩ nhiều lắm.
Về phần Trần Minh, hắn đơn giản hơn nhiều.
Trần Minh ở ngoài công bố núi Hương có cất chứa một phần tài sản của phản tặc Lương Long lưu lại.
Chỉ bằng một điểm này cũng đủ danh chính ngôn thuận.
Về phần phía dưới núi Hương là gì . . . Trần Minh xác thật không biết.
Nếu vật bên dưới hắn có thể xử lý thì Trần Minh đương nhiên sẽ xử lý, nếu vật bên dưới hắn không thể xử lý thì lập tức mang về ném cho Giả Tông, coi như bản thân Trần Minh không liên quan.
Ngoài việc cho người đào bới ở núi Hương ra, Trần Minh cũng cho binh sĩ ‘hỏi han’ đám thuộc hạ của Trương Thuỵ về nơi hắn cất chứa tài sản của Lương Long.
Kết quả cũng không tệ lắm, ít nhất đám thuộc hạ của Trương Thuỵ rất nhanh khai ra cái tên ‘Trương Tín’.
Thời điểm đó Trần Minh mới biết Trương Tín là cánh tay phải của Trương Thuỵ thậm chí còn được ban cho họ Trương.
Trong thời gian thôn dân cùng binh sĩ đang đào bới núi Hương, khí thế ngất trời thì Trần Minh đang nhàn nhã ngồi xuống trò chuyện cùng Trương Tín.
“Ngươi biết bản tướng cho gọi ngươi đến để làm gì chứ ?”.
Khác với Trương Thuỵ còn bị xích dưới tầng hầm, Trương Tín không hề bị trói, còn được Trần Minh ban cho ghế ngồi.
Trần Minh ngồi trên cao, ngồi đúng cái ghế ‘đầu mục’ mà Trương Thuỵ hay ngồi.
Nhìn thân ảnh ngồi trên cao kia, Trương Tín có phần sợ hãi, rất nhanh cúi đầu xuống.
Đời này Trương Tín vốn nghĩ Trương Thuỵ đã là vô địch thiên hạ nhưng hình tượng của Trương Thuỵ hoàn toàn bị Trần Minh đập nát.
Đại ca của hắn ở trước mặt Trần Minh chỉ chịu được 3 chiêu, vèn vẹn 3 chiêu.
Càng là như thế, Trương Tín càng không có gan nhìn thẳng Trần Minh.
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân hiểu”
“Chỉ là . . . không biết đại nhân có thể tha cho đại ca của tiểu nhân một mạng ?”.
Trương Tín rời khỏi ghế ngồi, cứ như vậy quỳ xuống trước mặt Trần Minh, đầu cúi rạp xuống đất, cũng không dám ngẩng lên.
Nhìn Trương Tín như vậy, trong lòng Trần Minh cũng thở dài.
Tạm không bàn tới tài năng của đối phương nhưng Trương Tín âu cũng là người trung thành.
Xuất thân kiếp trước của Minh đã chú định, Minh luôn có thiện cảm với những người trung thành.
“Không thể”
“Nếu bản tướng không biết đối phương là Thuỵ Long có lẽ chỉ bắt đối phương đi khổ sai vài năm nhưng đối phương là Thuỵ Long vậy hắn nhất định phải ch.ết”.
“Khác biệt chỉ là ch.ết dễ chịu hay khó coi một chút mà thôi”.
Trần Minh quả thật muốn Trương Thuỵ ch.ết, không vì quân công mà cũng chẳng vì tiền tài hay thứ dưới chân núi Hương kia.
Nợ máu thì trả máu, giết người thì đền mạng, đạo lý này đi ra giang hồ ai không hiểu ?.
Trong mắt Trần Minh, từng người con dân đất Giao Chỉ đều là tài nguyên quý giá của hắn, bất kể là người Việt, người Choang, người Hán hay Nam Man, Tây Di . . . chỉ cần sống ở trên đất Giao Chỉ bản thân Trần Minh đều coi trọng.
Đừng nói Trương Thuỵ xuất thân từ Phù Phong, cho dù hắn là người Bách Việt chính gốc thì đồ mấy ngôi làng vẫn sẽ là tội ch.ết.
Trương Tín ở một bên nghe Trần Minh nói, đầu hắn vẫn cúi rạp xuống, cả người run lên nhưng Trương Tín không phải kẻ ngu ngốc, hắn cũng biết tội lỗi của đại ca khó mà sống được.
Như lời Trần Minh nói, hắn cùng lắm chỉ có thể giúp đại ca giảm nổi đau xác thịt thôi.
Ngoài ra . .. Trương Tín cũng từng nghĩ nếu hắn không khai ra ‘kho báu’ thì sao, đáp án khiến Trương Tín cảm thấy tuyệt vọng.
Trương Tín tự mình hiểu mình, ngoài miệng có thể nói không sợ nhưng nếu bị dùng hình . . . hắn có thể thật sự kiên trì xuống không ?.
Mà cho dù hắn thật sự có thể kiên trì xuống vậy đại ca Trương Thuỵ của hắn có kiên trì được không ?.
Thế là Trương Tín hơi ngẩng đầu lên, nhưng vẫn không có gan nhìn thẳng Trần Minh, hắn chỉ run giọng nói.
“Không biết tướng quân có thể cho tiểu nhân gặp mặt đại ca lần cuối cùng ?”.
Có thể không ? đáp án dĩ nhiên là không thể.
“Không thể, nhưng sau khi chặt đầu Trương Thuỵ ta có thể cho ngươi mang xác đại ca của ngươi về chôn cất, coi như ngươi đối với hắn cũng tận tâm”.
Trương Tín nghe đến đây, thân hình một lần nữa run lên nhưng cuối cùng vẫn run giọng nói.
“Tiểu nhân đa tạ đại nhân thành toàn”.
“Về phần kho báu của Lương . . . Lương Long, tiểu nhân chỉ biết vị trí đại khái chứ cũng không biết vị trí cụ thể”.
“Đại ca khi đó tự mình chôn giấu kho báu, tiểu nhân chỉ đi canh trừng vòng ngoài, cũng không thật sự có thể xác định vị trí, mong tướng quân thứ tội”.
Trương Tín nói vậy, Trần Minh lại đối với Trương Thuỵ ‘giảm thiện cảm’.
“Kẻ này yêu thích đào đất sao ? cái gì cũng đem đi chôn, cái gì cũng chỉ có vị trí đại khái ?”.
Ở trong lòng tấm tắc một câu, dĩ nhiên đây cũng không còn là vấn đề lớn, biết vị trí đại khái là được.
“Trương Thuỵ thu được một phần tài sản của Lương Long để lại, vậy tài sản này có bao nhiêu ?”.
Đây là điểm Trần Minh quan tâm nhất ở tài sản của Lương Long.
Tuy nhiên Trần Minh cũng biết chỗ tài sản này không quá nhiều dù sao . .. phần lớn tài sản của Lương Long rơi vào tay Chu Tuấn, Chu Tuấn mới là người thắng lớn nhất.
Lương Long cướp bóc khắp Giao Chỉ hơn một năm trời, trừ phần chiến phí nuôi quân cùng khao thưởng binh lính ra . . . phần còn lại đa số đều rơi vào túi riêng của Chu Tuấn.
Tiền rơi vào túi Chu Tuấn, ai có thể đòi được ? người ta là Giao Châu Thứ Sử, nói là thổ hoàng đế đất Giao Châu cũng không quá.
Câu hỏi của Trần Minh khiến Trương Tín ngập ngừng, sau đó Trương Tín nghĩ giây lát mới ôm quyền mà thưa.
“Bẩm tướng quân, tiểu nhân thật sự không rõ ràng nhưng tiểu nhân từng nghe đại ca trong lúc lơ đãng nói qua”
“Khoảng hơn 1 tháng trước, đại ca nói với tiểu nhân Giao Chỉ có một đại nhân vật đi đến, người này gọi là Giả Tông, nhậm chức Giao Châu Thích Sứ”
“Đại ca khi đó nói rằng . . . tuy Giả đại nhân là đại nhân vật nhưng tài sản cũng chỉ thế mà thôi, . . . đại ca khi đó nói đại ca còn giàu hơn Giả đại nhân, ít nhất Giả đại nhân không ăn không mặc tích góp 2 năm mới bằng được đại ca”
“Tiểu nhân cảm thấy . . . tài sản mà đại ca thu được của Lương Long . . . ước chừng bằng hai năm thu nhập của Giả đại nhân”.
Trương Tín nói có phần loạn xen lẫn sợ hãi dù sao hắn cũng không rõ ràng Minh là ai, hắn chỉ biết Minh đại diện cho triều đình.
Hắn thân là tặc lại ở trước mặt quan triều đình nhận xét một vị quan triều đình khác . . . hiển nhiên không tốt lắm đúng không ?.
Còn Trần Minh nghe đến đây, trong lòng lập tức nhẩm tính sau đó ánh mắt hơi sáng lên.
“2 năm làm việc của Giả đại nhân ? vậy chẳng nhẽ là 4000 thạch lương thực ?”
Số tiền này cực kỳ lớn, 4000 thạch lương thực quy ra cũng phải 4000 vạn tiền đồng.
Trần Minh cảm thấy con số này có phần khoa trương nhưng theo những gì Trương Thuỵ ‘chém gió’ cùng đàn em thì 2000-3000 vạn tiền đồng vẫn có chứ ?.
Nghiêm túc thì 2000-3000 vạn tiền đồng có thể nuôi 1000 binh sĩ ăn no trong nửa năm, dĩ nhiên cũng phải ‘chắt bóp’ cũng phải ‘thiếu chỗ này bù chỗ nọ’ nhưng đây là 1000 binh sĩ chứ không phải chỉ vài trăm người.
“Mẹ nó, 2000-3000 vạn tiền đồng cũng phải mấy tấn, mình Trương Thuỵ làm sao chôn được chỗ tiền này ?”
“Cho nên đối phương chỉ sợ không phải chôn tiền đồng mà là móng vàng”
“Móng vàng . .. ở đâu cũng là đồng tiền mạnh”
Nghĩ đến móng vàng, cho dù chính Trần Minh cũng không thể không nổi lòng tham.
Hắn kiếp trước là tặc, là tặc có thể không tham sao ? Trần Minh cũng chưa từng nhận hắn là chính nhân quân tử, cùng lắm là . . . tặc có văn hoá mà thôi.