Chương 114 : Hiếu Kinh.

Trần Minh cảm thấy mình gặp may mắn, từ khi đến núi Hương này vận may của Minh rất tốt.
Không biết có phải là hắn đến thắp hương bái Bát Nàn Công Chúa, được Bát Nàn Công Chúa phù hộ hay không.


Trần Minh cảm thấy có thể dù sao . . . anh linh tiên hiền đất Việt phù hộ con cháu nhà mình một chút sức lực thì sao ?.
Thứ mà Trương Thuỵ một tháng tìm không được, Trần Minh cùng dân chúng các thôn xung quanh cũng chỉ mất hơn 1 ngày.


Cụ thể đến buổi trưa hôm sau tính từ ngày Trương Thuỵ bị bắt, Lý Cầm cẩn thận mang theo một rương gỗ đi đến trước mặt Trần Minh.
“Bẩm tướng quân, đây chính là thứ tướng quân cần”.
Lý Cầm nâng lên rương gỗ, chính hắn cũng tò mò.


Vật này được chôn cất dưới núi Hương nhiều năm, khi đào lên thì đầy bụi đất.
Rương gỗ này không lớn, là một rương kích cỡ 60x40x30.
Bên ngoài rương còn có một chiếc khoá đồng đã có phần rỉ sét nhưng không biết tại sao rương gỗ lại còn rất tốt.


Trần Minh đứng lên tiếp nhân rương gỗ từ trong tay Lý Cầm, bàn tay hắn miết nhẹ lên rương gỗ sau đó không khỏi cảm thán.
“Gỗ tốt, đây là gỗ trầm hương”


Thật ra Trần Minh cũng không chắc chắn lắm nhưng hắn vẫn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ loại gỗ này lại thêm đây là núi Hương, không khiến Trần Minh liên tưởng mới lạ.
“Lý Cầm, ngươi mở ra đi”.
Trần Minh sau một lát tiếp nhận rương gỗ từ trong tay đối phương, hắn thản nhiên đưa cho Lý Cầm.


Lý Cầm nghe vậy, ánh mắt đầy bất ngờ nhìn về phía Trần Minh, hắn thật sự không nghĩ Trần tướng quân lại . . . để hắn mở thứ này, lại tin tưởng hắn như thế.
“Tướng quân .. . vật này thuộc hạ không dám, vẫn là xin tướng quân chủ trì”.
Tuy Lý Cầm không rõ vật này là gì nhưng hắn không ngu.


Bọn họ có thể sớm đào được vật này là bởi Trương Thuỵ đã đào bới trước cả tháng, chỉ cần tránh những chỗ Trương Thuỵ từng đào bới ra hiển nhiên có thể tìm thấy dễ dàng.


Trương Thuỵ chiếm nơi này cả tháng để đào rương báu, Trần Minh cũng huy động rất nhiều người đi tìm thứ này, dùng đầu gối cũng biết thứ này quan trọng ra sao.
Hoặc có đại bí mật hoặc cực kỳ đáng giá nhưng bất kể thế nào . . . Lý Cầm cũng không dám mở.


“Có gì cần sợ hãi ? cứ mở đi thôi”.
Trần Minh chỉ cười nhẹ, tiếp đó ung dung ngồi xuống ghế mà ra hiệu cho Lý Cầm hành động.
Thú thật, Trần Minh . .. sợ ch.ết.
Bên trong có cơ quan hay độc dược gì thì sao ? thời cổ đại đúng là hay chơi cái trò này, ít nhất . . trên phim ảnh hay có.


Trần Minh cũng không muốn ch.ết oan ch.ết uổng, tiện có Lý Cầm nơi đây hiển nhiên để đối phương mở.


Mà Lý Cầm nào đoán được ý của Trần Minh, hắn thấy ánh mắt của Trần Minh ra hiệu cho mình thì càng thêm cảm động, hắn cảm thấy . . . mình đi theo Trần Minh muộn vậy mà lại được trọng dụng như vậy, được tin tưởng như vậy.


Kẻ sĩ ch.ết vì tri kỷ là đây chứ đâu ? tuy rằng Lý Cầm cũng không phải kẻ sĩ.
“Vâng thưa đại nhân, thuộc hạ mạo muội”.
Lý Cầm nói xong liền rút kiếm, cứ như vậy chém vào ổ khoá.
Lý Cầm toàn lực chém xuống 3 lần, ổ khoá đồng liền bị chém đứt.


Tiếp đó Lý Cầm cẩn thận mở rương gỗ ra.
Khi rương gỗ được mở, một mùi . .. không dễ chịu lắm bốc ra, thứ mùi không khí cũ, đất ẩm mốc cùng với mùi trầm hương quyện với nhau.
Tất nhiên mùi này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.


Lý Cầm mở ra rương báu sau đó cũng không dám nhìn nhiều, vội nâng rương gỗ lên cho Trần Minh quan sát.
“Nhìn ngươi kìa, bản tướng quân là hổ không bằng, vậy được rồi ngươi lui đi”
Trần Minh thấy bộ dạng của Lý Cầm thì không khỏi thấy buồn cười sau đó rất nhanh cho đối phương lui xuống.


Lý Cầm nghe được câu này cũng thấy nhẹ cả người dù sao hắn xuất phát từ Lý gia, hắn sớm học được đạo lý . . . biết nhiều quá không tốt.
Trần Minh tin tưởng hắn, điều này khiến Lý Cầm có phần không biết làm sao.


Nếu sau này gia tộc hỏi hắn vật trong rương thì sao ? là phản bội Trần Minh hay phản bội gia tộc ?.
Cho nên tốt nhất là không nhìn nhiều, không hỏi nhiều, cứ như vậy lui ra.
Đợi Lý Cầm hoàn toàn lui ra, Trần Minh mới từ trong ngực áo lấy ra một đôi bao tay.


Đôi bao tay này Trần Minh vẫn thường mang theo người, nó lúc trước là của nguyên chủ, một đôi bao tay làm bằng da trâu.
Dùng cung tên nhiều, không có bao tay sao được ?.
Đeo lên bao tay, Trần Minh mới lấy từng vật trong rương ra dù sao hắn xác thực sợ có người bôi độc lên mấy vật này, như vậy thì quá oan.


Rương gỗ không lớn, vật bên trong không nhiều.
Đầu tiên là một bình gốm, không nặng lắm.
Minh cầm bình gốm này lên, bộ mặt của hắn có phần quái dị.
Hắn không biết bình gốm chứa gì nhưng theo Minh nhấc chiếc bình ra, hắn nhìn thấy một tấm mộc bài hay đúng hơn là bài vị.


Trên bài vị ghi tương đối ngắn gọn nhưng lại làm Trần Minh nhíu mày thậm chí hắn cảm thấy có phần phỏng tay.
“Hiền Mẫu Đậu Thị Chi Thần Vị ?”.
Trần Minh cầm tấm lệnh bài, lật ngang lật dọc, sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc.


Lệnh bài này cũng được làm từ gỗ trầm hương nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là danh xưng ghi lại trên bài vị.


“Nhà họ Đậu bị lưu đày đến Giao Chỉ, trên đường ch.ết vài người hay thậm chí ch.ết hết cũng không lạ nhưng mà . . . có thể lập bài vị lại không nhiều hơn nữa . . . có khả năng còn hoả táng”
Trần Minh một tay cầm bài vị, một tay lại cầm bình sứ lên.


Cái này rất dễ đoán, không cần nói nhiều cũng biết bình sứ đựng cái gì, mà việc này có phần không hợp lý.


Đã lưu đày đến phương xa, ch.ết còn chưa hết tội, kể cả quan binh triều đình nhân nhượng thì cùng lắm lập ngôi mộ tạm bợ, đắp thêm tấm chiếu mà thôi đằng này còn có hẳn bài vị, còn có tro cốt ?.


“Cho dù là mẫu thân của Đậu Vũ đi chăng nữa chỉ sợ cũng không có đãi ngộ này hơn nữa mẫu thân của Đậu Vũ cũng không sống được đến thời điểm đó”
“Cho nên . . .Hiền Mẫu Đậu Thị Thần Vị lại là bài vị của ai ? đã thế còn là thần vị ?”.


Trần Minh hiếu kỳ nhìn tấm bài vị này, chữ trên bài vị không tính là rồng bay phượng múa nhưng khắc chữ ngay ngắn rõ ràng, đơn giản mà có lực.
Người khắc chữ cũng không qua loa ngược lại cực kỳ cẩn trọng.
Ngoài ra còn có hoả táng lấy tro, đây cũng là một điều không hợp lý.


Tại Hán triều hay thậm chí tại Trung Quốc hiện đại sau này thì người ta vẫn chuộng quan niệm ‘nhập thổ vi an’ lựa chọn phương án hoả táng thật sự rất ít.


Hoả táng so với nhập thổ còn phức tạp hơn nhất là thời cổ đại, đã thế hoả táng chỉ dùng cho một số trường hợp đặc biệt ví dụ như . . . có quá nhiều xác ch.ết chẳng hạn.
Ngoài ra có lẽ còn dùng cho tội nhân, những kẻ bị coi là ‘không xứng nhập thổ’.


Dĩ nhiên từ mặt Logic mà nói, người nhà họ Đậu chọn lựa hoả táng nhân vật trên bài vị cũng không tính sai, bọn họ bị đày đến Giao Chỉ, không thể trở về quê hương thì làm sao dám nói nhập thổ vi an ?.
Bản thân là tội nhân bị lưu đày, làm sao còn đòi chôn cất trang trọng ?.


Vấn đề ở chỗ hoả táng ở thời đại này từ công cuộc chuẩn bị đến đốt xác thì thường tốn từ 8-12 tiếng.
Đã thế địa điểm chôn tro cốt của người này . . cũng tính là không tệ.


Trần Minh không hiểu long mạch nhưng núi này là sơn sơn thuỷ hữu tình, xung quanh còn có không thiếu gỗ trầm thơm dịu nhè nhẹ, coi như . . . an hồn cho người ch.ết đi ? cho dù ch.ết ở nơi đất khách quê người thì cũng coi như có vài phần an ủi vong hồn người đã khuất.


Ngay như Trần Minh, nếu giả sử hắn ch.ết thì hắn cảm thấy chôn xác nơi núi Hương . . . không tệ.


“Đậu thị bị Thập Thường Thị nhắm đến, cho dù đưa người tới Giao Chỉ xa xôi cũng khó có chuyện Thập Thường Thị không phái người tâm phúc theo dõi chặt chẽ, cho nên phải là nhân vật như thế nào mới khiến đoàn người dừng lại ? mới khiến tâm phúc của Thập Thường Thị cho phép bỏ hơn nửa ngày ra chuẩn bị ?”


Trần Minh nghĩ một hồi, trong đầu không khỏi nghĩ tới một người.
Hoàn Tư Đậu Hoàng Hậu hay còn được biết với cái tên Trường Lạc Thái Hậu.


Tro cốt trên tay Trần Minh tất nhiên không phải của Trường Lạc Thái Hậu bởi vì người phụ nữ này không bị lưu đày nhưng rất có thể đây chính là mẹ ruột của Đậu Thái Hậu.


Đậu gia ngã xuống, trên đời lại còn ai có thể vì họ Đậu khiến Thập Thường Thị bán cho vài phần mặt mũi ? đáp án cũng chỉ có Đậu Thái Hậu.


Đậu Thái Hậu tuy bị đưa vào lãnh cung, tuy Đậu gia ngã xuống nhưng Thập Thường Thị cũng phải biết nghĩ dù sao Hán Linh Đế còn gọi Đậu Thái Hậu một tiếng ‘mẹ’ đây này, đến cả ngai vàng của Hán Linh Đế cũng là do Đậu Thái Hậu ‘tặng’.


Đánh chó phải ngó mặt chủ huống hồ đây là mẹ của Hán Linh Đế ?.
Chỉ có sau này Đậu Thái Hậu quy tiên, Thập Thường Thị mới chính thức ‘cạn tàu ráo máng’.
“Cho nên Hiền Mẫu Đậu Thị Chi Thần Vị rất có thể chính là mẫu thân của Đậu thái hậu ?”


“Nếu là một trong Thập Thường Thị đi đến Giao Chỉ, đối phương quả thật có thể khinh thường quan tâm nhưng nếu chỉ là tâm phúc của Thập Thường Thị đi tới nơi này vậy khả năng kẻ đó cũng không biết giải quyết ra sao”


“Mẫu thân của Đậu thái hậu còn là bà bà của Hán Linh Đế kia kìa ? tay sai của Thập Thường Thị mà thôi làm sao dám quá mức ?”.
“Bởi thế cuối cùng mới có Hiền Mẫu Đậu Thị Chi Thần Vị”
Trần Minh tư duy đến đây, hắn càng ngày càng thông suốt.


Cũng chỉ có tấm bài vị này cùng tro cốt của vị này có lẽ mới đủ làm Chu Tuấn động dung, mới đủ để Chu Tuấn tạm tin Trương Thuỵ xuất thân Đậu gia.
Trần Minh thở dài một hơi, hắn đặt tấm bài vị lên bàn ở một vị trí tương đối trang trọng.
Người ch.ết là lớn, cũng không cần mạo phạm.


Đặt bài vị cùng tro cốt của người đã khuất lên bàn, Trần Minh mới nhìn vào các thứ bên trong.
Bên trong dễ thấy nhất là một số vàng bạc châu báu lẻ tẻ, không nhiều lắm mà cũng không bắt mắt lắm.
Tiếp đó Trần Minh rất nhanh bị vài quyển sách hấp dẫn.


Nói là sách nhưng thực tế là thẻ tre, mà thẻ tre ở thời đại này . . . là hàng hiếm.
Sách giấy tuy cũng quý giá nhưng trẻ tre mới gọi là hàng ‘Limited’.
Nói ra thì cả đời này nguyên chủ còn chưa từng đụng vào một quyển thẻ tre nào.


Nâng lên thẻ tre, chậm rãi mở sách ra sau đó Trần Minh một lần nữa giật mình.
Quyển thẻ tre đầu tiên mà Trần Minh mở ra lại là . . . Hiếu Kinh.
“Hiếu Kinh . . . thật sự là Hiếu Kinh ? đã thế còn là bản thẻ tre chứ không phải là sách giấy ?”.
Trần Minh nhẹ vuốt ve Hiếu Kinh, hắn yêu thích không buông tay.


Thứ này ném về thời hậu thế tuyệt đối là báu vật cấp quốc gia, mà ở thời này . . . cũng là trân bảo thế gian.
Phải biết, Hiếu Kinh chính là gốc của Hán triều thời đại này.


Thời đại này không có thi cử nhưng không có nghĩa là sĩ tộc vào triều làm quan không có học vấn, bọn họ ngoại trừ có Hiếu Liêm ra thì còn phải thuộc làu Hiếu Kinh.
Một quyển Hiếu Kinh đè trên đầu tất cả sĩ phu nhà Hán, thử hỏi quyển sách này có nặng hay không ?.


Trần Minh chậm rãi hít một hơi thật sâu để bình ổn lại nội tâm sau đó bắt đầu đọc từng chữ trong quyển thẻ tre.
Không phải Trần Minh muốn đọc thuộc lòng mà là hắn muốn biết sách này viết vào năm nào.
Rất nhanh nội tâm của Trần Minh một lần nữa trở nên ầm ầm sóng động.


Cái này cũng không thể trách Trần Minh dù sao lai lịch quyển sách này có phần kinh người.






Truyện liên quan