Chương 115 : Ba Quyển Sách.
Trần Minh ở trong mắt rất nhiều người chính là đại lão dù sao đối với đại đa số người bình thường thì người như Trần Minh hiển nhiên thuộc thành phần cực kỳ nguy hiểm.
Hắn là lính đánh thuê, đi theo phiến quân Thái Lan lại là hải tặc lênh đênh trên biển, đời này hắn đã trải qua quá nhiều.
Chỉ có Trần Minh tự mình biết mình, hắn chỉ là phàm phu tục tử, là máu thịt bình thường, cũng có ‘hỉ nộ ái ố’ có vui buồn lẫn lộn.
Cũng tham, cũng sân si, cũng có dục vọng thậm chí có ai nói Trần Minh là tham tài háo sắc thì hắn cũng nhận.
Trần Minh chưa bao giờ tự nhận mình là đại lão, hắn chỉ là . . . lưu manh có học thức thôi.
Chỉ từ khi đi đến thời đại này, Trần Minh mới đang dần dần thay đổi, một phần là vì thời đại này, một phần là bởi Trần Minh cảm thấy trên người hắn có sứ mạng cao cả, một phần là bởi sự ảnh hưởng từ hai vị đại tướng đất Nam là Lê Văn Hưng cùng Nguyễn Xí.
Hắn trở nên trầm ổn hơn, động não nhiều hơn, cẩn thận hơn đồng thời cũng cố gắng khống chế biểu lộ của bản thân hơn nhưng ngày hôm nay khi cầm quyển Hiếu Kinh này trên tay, Minh cảm thấy hắn có phần đánh giá cao định lực của bản thân.
Trần Minh chỉ đọc đoạn mở đầu đã cảm thấy quyển sách này nóng phỏng cả tay.
Để hình dung, Trương Thuỵ cấu dấu một khối tài sản mà hắn tự coi là 2 năm bổng lộc của Giả Tông, vậy quyển sách này trị giá bao nhiêu năm bổng lộc của Giả Tông ?.
Với người không biết hàng, có lẽ sách này đáng giá trăm vạn tiền, coi như nửa năm bổng lộc của Giả Tông dù sao sách này cũng là Hiếu Kinh đã thế còn là bản thẻ tre.
Với người biết hàng . . . mang cả nhà Giả Tông đem đi bán cũng mua không được.
_ _ _ _ _ __
,,,,。
(Tiền Nguyên thập nhất niên, Thái hậu ngự bút, thuật Thánh nhân chi đạo, dĩ khuyến hiếu hạnh, thùy huấn vạn thế.)
👉 (Năm Tiền Nguyên thứ 11, Thái hậu ngự bút, thuật lại đạo lý của bậc thánh nhân, để khuyên răn về hạnh hiếu, lưu truyền lời dạy cho muôn đời.)
,,,。
(Hiếu giả, bách hạnh chi bản, quốc chi căn cơ, nhân luân chi thủy dã.)
👉 (Hiếu là gốc của trăm hạnh, là nền tảng của quốc gia, là khởi đầu của nhân luân.)
,,,。
(Thánh vương dĩ hiếu trị thiên hạ, thân nhân ái dân, tắc tứ hải an định, bang gia vĩnh cố.)
👉 (Bậc thánh vương dùng đạo hiếu để trị thiên hạ, thân cận bậc nhân từ, yêu thương dân chúng, thì bốn bể yên ổn, quốc gia bền vững.)
:「,,,。」
(Thái hậu viết: "Nhân năng hiếu ư thân, tắc khả trung ư quốc, trung hiếu kiêm bị, phương vi chính đạo.")
👉 (Thái hậu nói: "Người có thể hiếu với cha mẹ, thì có thể trung với nước. Vẹn toàn cả trung lẫn hiếu, đó mới là chính đạo.")
_ _ _ __ _ _
Đây không phải Hiếu Kinh mà là lời bình của . .. tác giả quyển sách.
Hiếu Kinh chỉ có một bản nhưng lại không thiếu tác giả dù sao thời đại này không có luật bản quyền, ai thích chép thì chép, chép xong cũng có thể ngự bút ghi lại kỳ danh.
Giá trị của Hiếu Kinh thường thường nằm ở xuất xứ của nó, ví như theo hiểu biết của Trần Minh thì Hiếu Kinh tồn tại từ thời Xuân Thu – Chiến Quốc nhưng lại không in ấn thành sách, không có chính bản rõ ràng.
Tục truyền đây là sản phẩm của Khổng Tử.
Phải đến thời Tây Hán, Hiếu Kinh mới được biên tập lại sau đó phổ cập cho toàn thiên hạ.
Dĩ nhiên ‘toàn thiên hạ’ ở đây chỉ dừng ở giới sĩ tộc.
Đến thời đại nào của nhà Tây Hán bắt đầu phổ cập Hiếu Kinh ?.
Vấn đề này Trần Minh không biết, hắn thậm chí cũng không biết . . . vị thái hậu viết lời bình cho Hiếu Kinh là ai nhưng hắn vẫn biết quyển sách này là ‘vô giới chí bảo’.
Một vị thái hậu nhà Hán tự mình chép Hiếu Kinh để lại cho hậu thế, sách này truyền ra giới sĩ tộc ai chịu được ?.
Một sách này đủ chấn kinh toàn bộ thiên hạ sĩ tộc.
Một sách này lộ ra . . . Trần Minh chỉ sợ sống không quá 3 ngày dù sao hắn tự mình hiểu mình, hắn có tư cách gì đi giữ ‘chí bảo’ cỡ này ?.
“Năm Tiền Nguyên thứ 11 là năm nào ?”.
“Hơn nữa đây là vị thái hậu nào nhà họ Đậu ?”.
Trần Minh cuối cùng cũng gập sách này lại, hắn đưa tay di di hai vầng thái dương.
Chung quy cũng tại Trần Minh ít hiểu biết, ngoài ra đọc sách khiến Trần Minh cảm thấy tương đối đau mắt.
Chữ trên quyển Hiếu Kinh này là thể chữ Triện trong khi nhà Hán hiện tại dùng thể chữ Lệ.
Nguyên chủ chỉ biết chữ Lệ, nào biết chữ Triện ?.
Trần Minh đọc được mấy dòng mở đầu của quyển sách này nhưng cũng không phải ‘đọc’ mà là ‘mò nghĩa’ nhiều hơn, đọc được mấy chữ mà Trần Minh đã thấy hoa mắt chóng mặt.
Đáng nói là Trần Minh cũng không thể nhờ người khác đến giúp hắn phiên dịch hay đọc hiểu.
Tại Giao Chỉ, có lẽ Giả Tông thật sự đọc được sách này nhưng Trần Minh nào dám đưa nó cho Giả Tông xem ?.
“Quyển sách này cũng chỉ có thể cuộn lại, cùng lắm sau này chịu khổ một chút, cắn răng ngồi học chữ Triện, tự mình phiên dịch”.
Trần Minh nói xong cẩn thận cuộn quyển thẻ tre lại.
Cuộn xong hắn còn thấy không yên tâm thế là lại từ trong ngực lấy một tấm da thú sau đó bọc thẻ tre lại, cẩn thận . . . nhét vào trong ngực.
Trang phục của thười Hán vẫn tương đối rộng lớn, xem phim thường thường thấy nhân vật lấy đồ ra từ trong tay áo hoặc ngực áo như ‘túi thần kỳ’ cũng không phải giả.
Ít nhất Trần Minh xác nhận trang phục của hắn có chỗ chứa đồ ở trong ngực áo cùng tay áo.
Cẩn thận cất Hiếu Kinh đi, Trần Minh mới lại nhìn đến các quyển thẻ tre khác.
“Đừng nói quyển nào cũng có thể so với Hiếu Kinh đấy”.
Trần Minh cảm thấy việc này là không thực tế nhưng hắn vẫn ‘rào trước’ một câu để bản thân mình bình ổn lại một chút.
Tiếp đó hắn dùng tay nâng quyển thẻ tre thứ hai.
Lật quyển thẻ tre ra, Trần Minh rất nhanh thở ra một hơi.
“May mắn, sách này là chữ Lệ, có thể đọc hiểu”
Trần Minh nhận ra kiểu chữ tiếp đó rất nhanh đọc lướt qua, càng đọc càng có phần cảm giác hắn như đang nằm mơ.
“Một quyển Hiếu Kinh, một quyển lại là Chu Dịch ?”.
“Chu Dịch không so được với Hiếu Kinh nhưng cũng là kinh điển, quan trọng là . . .quyển Chu Dịch này lại do ai biên soạn ?”.
Chu Dịch dĩ nhiên cũng là sách quý đã thế còn là bản thẻ tre.
Tuy nhiên Chu Dịch cũng như Hiếu Kinh, quý phải xem thời đại, phải xem người viết.
Quyển sách trong tay Trần Minh tuy là Chu Dịch nhưng cũng không đơn thuần là Chu Dịch, nó như một bản bổ nghĩa của Chu Dịch, do tác giả vừa đọc vừa tự mình giải nghĩa.
_ _ _ __ _
「,,。,,,,。」
「,。,,,。,,。」
________________________________________
"Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái.
Càn là Trời, Khôn là Đất, âm dương tương thành, cương nhu tương tế, vạn vật từ đó mà có đạo."
"Chú giải: Thái Cực là nguyên khí khi trời đất chưa phân. Cương là dương, nhu là âm, âm dương giao cảm mà sinh ra biến hóa.
Càn Khôn là gốc của trời đất, là khởi nguồn của vạn vật."
________________________________________
Trần Minh không có hứng thú với nội dung trong Chu Dịch cho nên hắn nhanh chóng lật đến cuối thẻ tre, đập vào trong mắt hắn là một dòng chữ
「 」
🔹 "Vĩnh Hòa lục niên, Cơ Trường chú."
“Cơ Trường ? đây lại là nhân vật nào ?.”
“Vĩnh Hoà năm thứ 6 ? đại khái là . .. 40 năm trước đi ? “.
Trần Minh không tính được năm Tiền Nguyên là năm nào nhưng năm Vĩnh Hoà thì hắn vẫn biết.
Không tính rõ được năm cụ thể nhưng sách này được viết cùng chú giải cũng phải hơn 40 năm trước, thời đại Hán Thuận Đế.
“Cũng phải dành thời gian hỏi một chút, Cơ Trường là ai”.
Trần Minh bản năng cảm thấy nhân vật này không tầm thường dù sao không phải ai trong thiên hạ cũng có gan . .. viết ‘giải’ của Chu Dịch.
Chép lại Chu Dịch thì nhiều người dám làm, ngay như Tào Tháo, Viên Thiệu hồi nhỏ cũng bị bắt chép lại Chu Dịch coi như luyện chữ, chỉ cần là nhà giàu có thì việc này vẫn thường xuất hiện nhưng có gan đề giải của Chu Dịch thì không nhiều người đã thế sách này còn được Đậu thị lưu giữ thì còn thế nào ?.
Không so được với Hiếu Kinh nhưng đây chắc chắn cũng là sách quý.
_ _ __ _ _
Thu lại tầm mắt, Trần Minh đặt nhẹ quyển sách xuống bàn sau đó nhìn về phía quyển sách cuối cùng.
Cũng không chịu ‘thua chị kém em’ sách này Trần Minh vừa đọc tên cũng thấy bất ngờ.
“Thái Bình Kinh ?”.
“Cũng may đây không phải là Thái Bình Yêu Thuật nếu không có chuyện hay”.
Trần Minh không quá quan tâm Hiếu Kinh hay Chu Dịch nhưng mà khi cầm Thái Bình Kinh, hắn đọc khá kỹ lưỡng.
Một hơi ngồi đọc từ chiều đến lúc hoàng hôn buông xuống Trần Minh mới dừng tay, mới đưa tay dụi mắt.
“Sách này. . . không tệ”
“Thái Bình Kinh là sách đạo giáo, bên trong có tư tưởng về âm dương, mệnh số, phong thuỷ, dưỡng sinh, nội dung tương đối . . .loạn”
“Vấn đề là sách này có đề cập tới thiên mệnh, đề cập tới số trời, trong sách nhấn mạnh vua chúa vô đạo chính là điềm báo của thiên tai”.
Minh vân vê cằm của bản thân, trong đầu hắn lại có rất nhiều suy nghĩ.
Quyển Thái Bình Kinh này tuyệt đối thuộc hàng sách cấm vào thời nhà Hán dù sao dám quy tội vua chúa cho rằng sự vô đạo của bọn họ là điềm báo của thiên tai, sách này không bị cấm mới lạ.
“Thảo nào sách cũng không đề tác giả, ngươi dám đề triều đình nhà Hán dám chặt ngươi”.
“Sách này thậm chí còn ghi lại thuật trường sinh chỉ là . . . ngu lắm mới tin”.
Mục tiêu tối cao của Đạo gia vẫn luôn là tu tiên trường sinh, phàm là sách Đạo gia đều có hơi hướng ghi lại thuật dưỡng sinh, điều hoà âm dương sau đó mở rộng ra đến . . . tu tiên trường sinh.
Vấn đề là một quyển sách đổ tội thiên tai xuất hiện là do vua chúa vô đạo thì làm sao Trần Minh có thể tin tưởng nó ?.
Thân là người hiện đại, Trần Minh thừa hiểu sách này viết đúng hay viết sai.
Nhưng mà sách này không phải không có giá trị tham khảo, ít nhất . . . nó có giá trị mị dân.
“Theo ta biết, Khăn Vàng ban đầu xuất thân từ Thái Bình Đạo, Ngũ Đấu Mễ Giáo ở Hán Trung của Trương Lỗ cũng từ Thái Bình Đạo”
“Cho nên Thái Bình Kinh thật sự có thể mị dân, kích động lòng người, nhất là thời loạn thế”.
“Tuy nhiên Trương Lỗ cùng Trương Giác cũng có phần khác nhau, Ngũ Đấu Mễ Giáo cùng Hoàng Cân Giáo tuy cùng gốc nhưng lại khác đường”.
Trần Minh lúc này nhớ lại một tình tiết, đại khái kiếp trước hắn đọc được một thông tin, cũng không rõ đúng sai nhưng thoạt nghe rất có lý.
Ngũ Đấu Mễ Giáo tuy xuất ra từ Thái Bình Đạo, cũng từ Thái Bình Kinh ra nhưng bản Thái Bình Kinh của Trương Lỗ là phiên bản thông thường xuất hiện vào thời Đông Hán.
Tuy tư tưởng có phần đại nghịch bất đạo nhưng xa xa không đến mức “Thương Thiên Đã ch.ết – Hoàng Thiên Đương Lập”.
Về phần Trương Giác lại khác, cũng đi lên từ Thái Bình Đạo nhưng sách Trương Giác cầm được lại là Thái Bình Thanh Lĩnh Kinh, một phiên bản . . . cấp tiến hơn đồng thời đại nghịch bất đạo hơn nhiều.
Mà Thái Bình Thanh Lĩnh Kinh nghe nói chính là do ‘bán tiên’ Vu Cát cải tiến từ Thái Bình Kinh, cho nên mới có truyền thuyết Trương Giác học đạo từ Vu Cát.
“Chậc chậc, 3 quyển sách này đều không thể đo lường”.
Trần Minh thu Thái Bình Kinh lại, trong lòng không ngừng tấm tắc sau đó lại nhìn lên bài vị của Đậu thị.
Trần Minh nhìn chằm chằm vào mấy chữ Hiền Mẫu Đậu Thị Chi Thần Vị sau đó hắn nghiêm túc đứng lên, hướng về Đậu thị nhẹ bái.
Bằng vào giá trị ba quyển sách này, bảo Minh nhận người ta làm mẹ nuôi cũng được, mỗi năm đều làm giỗ cũng không có vấn đề.
Dù sao trên lý thuyết, Đậu thị là bà ngoại của Hán Linh Đế không phải sao ?.
Trần Minh nhận mẹ nuôi vậy ít nhất cũng trên Hán Linh Đế một bối, không tính là . . .mất mặt cho lắm.