Chương 116 : Chuyện Năm Xưa.

Trần Minh đối với tấm lệnh bài của Đậu thị cúi đầu sau đó hắn bắt đầu nghĩ đến Trương Thuỵ.
“Việc này có vấn đề”.
“Trương Thuỵ rốt cuộc có phải người Đậu gia hay không ? ngoài ra đất Giao Chỉ này còn có hậu nhân Đậu gia hay không ?”


“Đảng Cố đã xảy ra vào khoảng hơn 10 năm trước, Đậu thị cũng được chôn cất phải gần 10 năm”
“Năm đó chẳng nhẽ không ai biết Đậu gia còn hàng ? để Đậu thị có thể mang 3 quyển sách này về tới tận Giao Chỉ ? càng đáng nói là còn mang 3 quyển sách này đem chôn cùng ?”.


Trần Minh đối với việc này cảm thấy hoài nghi.
Chu Dịch cùng Thái Bình Kinh thì cũng thôi đi dù sao hai quyển sách này tuy quý giá nhưng còn chưa đến mức.


Hiếu Kinh thì khác, một quyển Hiến Kinh do Đậu Thái Hậu đời trước đích thân viết truyền lưu hậu thế, quyển sách này thật sự không cách nào ước lượng giá trị.
Như Trần Minh đã nói, có đem cả nhà Giả Tông đi bán cũng không đủ chạm tay đến quyển Hiếu Kinh này chứ đừng nói là sở hữu.


Trần Minh cũng không hiểu rõ lịch sử Trung Quốc cho lắm, ít nhất không dám nói thuộc làu làu.
Hắn chỉ biết Đậu gia là một trong những đại sĩ tộc của Hán triều, phóng mắt khắp lịch sử nhà Hán thì Đậu thị cũng chỉ thua . . . Lưu thị.


Cái gì mà tứ thế tam công, cái gì mà Hoằng Nông Dương Thị, Dĩnh Xuyên Tuân Thị, Phù Phong Mã Thị đặt trước mặt Phù Phong Đậu thị đều thua xa.
Trần Minh không rõ ràng lịch sử của Đậu thị nhưng hắn biết gia tộc này ít nhất đi ra 3 vị hoàng hậu nhà Hán, thậm chí đi ra 2 vị hoàng thái hậu nhà Hán.


Một gia tộc cỡ này nói diệt là diệt, sau sự kiện Đảng Cố liền phủ bụi trong dòng chảy thời gian, âu cũng là . . . thế sự vô thường.
“Vẫn là phải đi gặp mặt Trương Thuỵ”.
Trần Minh nghĩ nghĩ sau đó lại đưa mắt nhìn về phía hòm gỗ kia.


Bên trong hòm ngoại trừ chút ngọc bội cùng vàng bạc ra thì không còn gì cả nhưng cũng bởi có vàng bạc cùng ngọc bội lại khiến Trần Minh thêm phần khó hiểu.


“Đám quan sai áp tải Đậu thị coi như ngu dốt, coi như không biết chữ, không hiểu giá trị của sách quý thì chẳng nhẽ cũng không hiểu giá trị của vàng bạc ? vậy mà vẫn để Đậu gia mang vàng bạc bồi táng Đậu thị, quả thật khó hiểu”
“Chẳng nhẽ binh sĩ nhà Hán phát thiện tâm ?”.


Đối với vấn đề này Trần Minh chỉ có thể lắc đầu, tố chất binh sĩ Hán mạt bản thân Trần Minh hiểu rõ nhất là binh sĩ tại Giao Chỉ thì càng không có gì để nói.
_ _ _ _ _ _
Trương Thuỵ vẫn bị nhốt dưới tầng hầm có điều so với lúc trước thì tốt một chút, một bên tay hắn được nẹp lại.


Ở thời cổ đại tuy y thuật thua xa thời hiện đại nhưng nẹp phần xương gãy thì cổ nhân vẫn biết, vẫn làm được hơn nữa cũng tương đối ra dáng.


Thậm chí người nẹp xương cho Trương Thuỵ còn không phải là đại phu nào mà là A Sử, điều này khiến Trần Minh cảm thấy bất ngờ nhưng nghĩ lại thì coi như hợp tình hợp lý.


Tại các bản làng trên núi của người Việt cổ cũng làm gì có đại phu ? có chỉ là có đại tế ti hoặc những chức danh tương đương.
Mà ở trên núi thì sao không xảy ra chuyện ngoài ý muốn ? nhẹ thì cảm sốt, đau bụng gì đó còn nặng thì gãy tay gãy chân thậm chí mất mạng.


Thân là tế ti trong bản làng biết chút y thuật không lạ, A Sử đi gần tế ti như vậy lại thêm đứng đầu đội săn trong bản làng, hắn học được một ít từ tế ti cũng không khó hiểu.
Quay lại vấn đề chính, Trần Minh lại một lần nữa nhìn thấy Trương Thuỵ.


So với hôm qua, khí sắc của Trương Thuỵ tốt hơn một chút.
Hai tay kẻ này đã không còn bị xích lại, dĩ nhiên hai chân vẫn bị xích.
Khi Trương Thuỵ thấy Trần Minh đi tới, trong ánh mắt có phần ảm đạm của hắn không khỏi sáng lên.
Trương Thuỵ cố nặn ra một nụ cười hướng về phía Trần Minh.


“Trần tướng quân, chúng ta lại gặp mặt”.
Trương Thuỵ thấy Trần Minh tới, trong lòng quả thật có chờ mong bởi hắn cảm thấy Trần Minh là tới thả hắn ra.


Nhốt dưới tầng hầm này khiến Trương Thuỵ đối với thời gian bên ngoài có phần mơ hồ nhưng hắn vẫn có thể ước lượng được từ đó đến nay cũng cả ngày trời.
Thời gian tuy hơi ngắn nhưng có lẽ cũng đủ để Chu gia biết chuyện này.


Trương Thuỵ vẫn cực kỳ tự tin chỉ bằng cái danh Đậu thị, Chu thị tất nhiên sẽ quan tâm hắn, sẽ không để hắn mất mạng như vậy.
Tuy nhiên Trương Thuỵ cũng có vài phần sợ hãi với con người trước mặt bởi hắn vẫn nhớ rõ mồn một những lời Trần Minh nói lúc trước.


Không phải lời ‘đại nghịch bất đạo’ gì nhưng Trương Thuỵ cảm giác được Trần Minh còn rõ ràng việc Đậu thị hơn hắn, phân tích đâu ra đấy.


Trong mắt Trương Thuy, Trần Minh thậm chí đã được nâng lên hàng ‘văn võ song toàn’ dù sao những gì Trần Minh phân tích, võ phu bình thường lại làm sao nói ra được ?.
Thời cổ đại này cái gọi là phân tích quả thật tương đối cao cấp, không phải ai cũng có ‘đầu não’ để làm việc này.


Không phải Trần Minh coi thường cổ nhân nhưng đại đa số người cổ đại khá thụ động, đặt đâu ngồi đấy, y mệnh mà làm.
Đây hiển nhiên là từ . . . giáo dục cùng văn hoá ảnh hưởng, là tôn ti trật tự, là gong cùm của xã hội phong kiến.


Đến cả đi học cũng là thứ xa xỉ, đến cả con chữ cũng là thứ nhiều người chỉ có thể nằm mơ, tư duy bị hạn ch.ết như vậy thì làm sao có khả năng ‘suy luận, phân tích, tự hỏi’ ? .
Xã hội phong kiến này, giai cấp thống trị quả thật đã triệt để ‘nô hoá’ giai cấp bị trị.


Tất nhiên vẫn sẽ có trường hợp đặc thù, ở đây là giới sĩ tộc, những người được học tập đàng hoàng, có tư duy hẳn hoi dù sao bọn họ cũng là một phần của tầng lớp thống trị của cái xã hội này.
“Trương Thuỵ, ngươi còn tốt chứ ?”.


Trần Minh hướng về Trương Thuỵ khẽ mỉm cười sau đó không đợi Trương Thuỵ đáp lại hắn dơ chân đá thẳng vào ngực Trương Thuỵ.


Một cước đá cơ thể Trương Thuỵ dính vào tường, bị tập kích bất ngờ vẻ mặt của Trương Thuỵ trở nên vặn vẹo, cũng may Trần Minh cũng không dùng hết sức, càng không lấy đà.
Bị đòn, Trương Thuỵ không khỏi trợn mắt lên nhìn Trần Minh.
“Trần tướng quân . .. “.


Trương Thuỵ còn chưa nói xong, Trần Minh lại dơ chân, lần này đạp thẳng vào bụng hắn.
Hiển nhiên so với đòn trước, đòn này đau hơn, cả thân thể Trương Thuỵ con lại như con tôm, một chân của Trần Minh khiến bụng Trương Thuỵ đau đớn co quắp lại, hắn thậm chí cảm thấy hít thở không thông.


“Con mẹ mày, hồ ngôn loạn ngữ khiến lão tử tốn thời gian ở chỗ khỉ ho còn gáy này, lão tử cho người đào cả cái núi Hương này lên kết quả chỉ thu được thứ này ?”.
Trần Minh nói xong, cứ như vậy từ sau lưng ném xuống một tấm mộc bài.
Đây hiển nhiên là bài vị của Đậu Thị.


Nghe được Trần Minh nói ‘đào khắp núi Hương’ Trương Thuỵ không khỏi giật mình, bao nhiêu đau đớn bỗng quên quá nửa, tiếp đó lại nhìn thấy tấm mộc bài.
Tuy đây là tầng hầm nhưng vẫn có ngọn đuốc, đủ ánh sáng để Trương Thuỵ nhìn thấy mấy chữ.
Hiền Mẫu Đậu Thị Chi Thần Vị.


Ánh mắt Trương Thuỵ nhìn chằm chằm vào bài vị này sau đó đồng tử như giãn ra, hắn căn bản không bình tĩnh nổi lập tức gầm lên.
“Ngươi, ngươi lừa ta ? ngươi rõ ràng đã nói các ngươi đào được đồ vật ở núi Hương, ngươi. . . ngươi vậy mà còn chưa đào được ?”.




Trần Minh thấy vẻ hốt hoảng xen lẫn tức giận của Trương Thuỵ, hắn lại dơ chân.
Không phải là một đạp mà là dùng chân ấn thẳng vào ngực Trương Thuỵ, dí sát đối phương vào tường.
“Đào được, đào được một tấm mộc bài, một hũ tro cốt”


“Ngươi đang đùa bỡn lão tử ? lão tử còn tưởng Đậu gia các ngươi có vật gì quý giá, một tấm mộc bài mộc lọ tro cốt cũng muốn gặp Chu tướng quân ?”.
“Lại còn muốn cho lão tử vinh hoa phú quý ? dính vào Đậu thị các ngươi lũ hoạn quan kia tha cho lão tử ? “.


Trần Minh muốn moi thông tin từ Trương Thuỵ thì không thể không dùng chút thủ đoạn.
Tất nhiên hắn cũng có thể chọn một phương thức khác đấy chính là tr.a tấn.
Bàn về tr.a tấn . . . Trần Minh không thiếu ngón đòn dù sao kiếp trước học được nhiều lắm, chính hắn cũng làm qua.


Tuy nhiên thứ này . . . gắn với rất nhiều kỷ niệm không vui vẻ của Trần Minh kiếp trước, tr.a tấn không chỉ hành hạ người bị tr.a tấn mà đối với người tr.a tấn cũng là một loại hành hạ.
Tâm lý không vững, làm không được.


Cũng không phải tâm lý Trần Minh không đủ vững, không phải hắn không đủ ác độc chỉ là . . . hắn cũng không thích dùng đến cái thứ này.
_ _ __ _
p/s : Mấy chương tiếp theo có thể khá ngắn, anh em thông cảm mình đang ‘chạy đua’ từ giờ đến trước 12h đêm cần thêm 2c nữa T_T.






Truyện liên quan