Chương 117 : Chuyện Năm Xưa (2)

Trương Thuỵ bị Trần Minh ép vào tường, một chân của Trần Minh ép thẳng lên lồng ngực hắn.
Trương Thuỵ muốn cựa quậy nhưng hắn làm sao cựa quậy được ?.
Đừng nói Trương Thuỵ lúc này bị gãy tay cộng thêm hai chân bị xích, cho dù trạng thái toàn vẹn của hắn cũng không có khả năng chống lại Trần Minh.


Một tay của Trương Thuỵ bị gãy, tay còn lại đang cầm tấm mộc bài.
Hắn có thể thấy được vẻ mặt dữ tợn của Trần Minh, thậm chí cảm thấy Trần Minh muốn . . . giết hắn.
Tại cái thời cổ đại này, sinh mệnh đôi khi rất rẻ, giết người chỉ cần một ý niệm nhất là khi ngươi đứng trước mặt quan binh.


Trương Thuỵ cảm thấy sống lưng mình có phần lạnh lẽo nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Trần tướng quân, ngươi tính toán thật tốt, tướng quân ban đầu cũng không cho người đào móc núi Hương, chẳng qua là kế dẫn xà xuất động ?”


“Là Đậu mỗ ngu dốt, bị Trần tướng quân nắm chắc trong tay”.
“Đậu mỗ hiện tại ở trong tay Trần tướng quân, muốn chém muốn giết tuỳ tướng quân, lại cân gì phải hành hạ Đậu mỗ như vậy ?”.


“Trần tướng quân đã đào được vật này vậy Đậu mỗ không còn gì để nói nhưng Đậu mỗ cảm thấy bằng vào trí tuệ của Trần tướng quân, cũng không nên coi thường Đậu gia như vậy”.
Trương Thuỵ vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Trần Minh.


Hắn không muốn ch.ết nhưng hắn hiện tại như cá nằm trên thớt cho nên càng như vậy Trương Thuỵ biết hắn càng cần bình tĩnh.
Kế hoạch này hắn đã lên rất nhiều năm, đã tưởng tượng rất nhiều loại kịch bản.
Quả nhiên lúc này Trần Minh thu chân lại, hắn cũng cười nhìn Trương Thuỵ, thản nhiên nói.


“Đây là bài vị của ai ?”.
Trương Thuỵ nhẹ nắm lấy tấm bài vị, hắn cũng không có lý do gì che dấu Trần Minh, rất thành thật nói.
“Đây là bài vị của bà bà Đậu mỗ, là phu nhân của Hoè Lý Hầu, là mẫu thân của Trường Lạc Thái Hậu, cũng là ngoại tổ mẫu của Đậu mỗ”.


Cái này Trần Minh cũng đoán được cho nên hắn lại hỏi.
“Cho nên năm đó vị nữ chủ nhân của Đậu gia được chôn ở núi Hương ?”
Trương Thuỵ gật đầu, làm ra vẻ hoài niệm sau đó mới nói.


“Sức khoẻ của ngoại tổ mẫu năm đó vốn rất tổ nhưng từ khi tổ phụ qua đời, ngoại tổ mẫu lâm trọng bệnh gần như không dậy được, lại chịu đường xá xa xôi, cho dù con cháu Đậu gia không ngừng chiếu cố cuối cùng cũng không qua khỏi, ngoại tổ mẫu đến núi Hương thì mất”


“Trước khi lâm chung, ngoại tổ mẫu đối với mùi gỗ Hương cảm thấy rất yêu thích, mới nói với con cháu hoả táng mình rồi chôn tro cốt tại núi Hương”.
Sự tình đến đây vẫn hợp lý, ít nhất vẫn có tính logic.


“Đậu gia chịu tội, toàn tộc trên dưới không ai thoát tội, thân là trọng phạm của triều đình chịu lưu đày, đám quan binh thời đó quả thật chịu dừng lại cho các ngươi tổ chức hoả táng ?”.
Trương Thuỵ nghe Trần Minh hỏi thì có phần bất ngờ nhưng hắn rất nhanh nói.


“Trần tướng quân nói đùa, ngoại tổ mẫu dù sao cũng là phu nhân của Hoè Lý Hầu, là mẫu thân của Trường Lạc Thái Hậu, tổ mẫu mất vốn nên được chôn cất long trọng nhất theo nghi thức của hoàng gia, hiện tại cho dù tổ mẫu thân chịu tội nhưng người đã mất, đám quan binh của triều đình chẳng nhẽ còn muốn ngăn cản di nguyện cuối cùng của tổ mẫu sao ?”.


Lạc đà gầy còn hơi ngựa béo.
Năm đó Đậu gia đổ thật, sĩ tộc thua thảm Thập Thường Thị cũng là thật nhưng Đậu gia nâng cao ngọn cờ sĩ tộc cũng là thật.
Sĩ tộc phong kiến đâu chỉ ở Lạc Dương cùng Trường An ? đi đến Dương Châu cũng không thiếu sĩ tộc.


Vì ngại Thập Thường Thị, sĩ tộc Dương Châu cũng không dám bỏ thành ra đón đoàn ‘tội nhân’ hay tổ chức nghi thức đón đưa long trọng nhưng có nhiều thứ vẫn có thể làm được.
“Hừ, họ Đậu các ngươi hoả táng chủ mẫu nhà mình cũng quá qua loa”


“Ta đào được rương gỗ bên trong trừ một tấm lệnh bài, một lọ tro cốt, cũng chỉ có chút ngọc bội ngoài ra cái gì cũng không có”.
Trần Minh lại hướng về Trương Thuỵ ném ra ‘thông tin’.
Trương Thuỵ nghe Trần Minh nói vậy, cũng không biểu hiện ra cái gì mà nói.


“Trần tướng quân nói đùa, năm đó toàn tộc Đậu gia đều là tội nhân, lại làm sao có thể có quá nhiều vàng bạc châu báu chôn theo ngoại tổ mẫu ?”.


“Vàng bạc châu báu, tài sản quý giá của Đậu gia đã sớm bị Thập Thường Thị chia đều, chúng ta năm đó đều là tội nhân, cái gì cũng không thể mang tới tiễn biệt ngoại tổ mẫu”.
Nói đến đây, Trương Thuỵ hơi ngừng một chút mới nói tiếp.


“Ngọc bội hay châu báu Trần tướng quân nhìn thấy có lẽ đến từ thái thú Giao Chỉ - Cố đại nhân”
“Năm đó Cố đại nhân có đến xem ngoại tổ mẫu, cũng là Cố đại nhân đứng ra vì ngoại tổ mẫu tổ chức tang sự”


“Có Cố đại nhân ra mặt, mọi việc mới có thể thuận lợi như vậy”.
Trương Thuỵ nói đến đây, Trần Minh lập tức nghĩ đến lời A Ông nói.
Hơn 10 năm trước, thái thú Giao Chỉ họ Cố cũng đi qua Nam Định, đi qua núi Hương.
Cho nên, lời nói của Trương Thuỵ có độ tin cậy tương đối cao.


Đây là đất Giao Chỉ, có thái thú Giao Chỉ đứng ra lo liệu tang sự, cho dù người của Thập Thường Thị muốn ngăn cản cũng phải suy nghĩ.
Mãnh long không áp chế được địa đầu xà huống hồ đây chỉ là . . . chó của mãnh long ?.
“Cố đại nhân . .”


“Năm đó thái thú đại nhân gọi là gì ?”.
Trương Thuỵ bị Trần Minh hỏi câu này thì gặp khó, chỉ có thể lắc đầu nói.
“Trần tướng quân, ta năm đó còn nhỏ nào được tiếp xúc với nhân vật bậc này ?”


“Nói câu khó nghe, đồ tôn bất hiếu, đến cả vị trí cụ thể chôn cất ngoại tổ mẫu ta cũng không biết, chỉ biết tổ mẫu được chôn trên núi Hương mà thôi”.
Trương Thuỵ lấy lý do này không có lấy nửa phần không đúng.


Tuổi nhỏ không được tham gia tang sự là bình thường dù sao đây cũng là tang sự của ‘tội nhân’.
“Khi ta nói trong hòm gỗ chỉ có chút châu báu, cũng không nhắc đến sách vậy mà Trương Thuỵ cũng không tỏ ra bất ngờ, cho nên hắn xác thực không biết ?”


“Cố đại nhân xử lý tang sự cho Đậu thị, chẳng nhẽ họ Cố để vào ? nhưng cũng không đúng”.
Trần Minh không biết họ Cố là ai nhưng hắn không tin trên đời thật sự có sĩ tộc nào nhìn thấy quyển Hiếu Kinh kia mà không tham.


“Việc này kỳ quái, ta muốn tr.a cũng phải biết Cố đại nhân này là ai, tuy nhiên sau này ta có thể hỏi Giả đại nhân, không có lý do gì Giả đại nhân không biết”.
Trần Minh ghi lại việc này trong lòng, lại hướng về Trương Thuỵ hỏi.


“Vậy ngươi một mực muốn chiếm núi Hương cũng chỉ là vì muốn tìm lại mộ của ngoại tổ mẫu nhà ngươi ? hay là tham mấy miếng ngọc bội ?”.
“Ngươi lại dựa vào đâu tin tưởng chỉ bằng cái hòm gỗ này có thể đánh động Chu đại nhân ?”.


Trương Thuỵ nghe Trần Minh hỏi vậy, hắn rõ ràng do dự một chút dù sao . . .có một số việc khó nói.
Tuy nhiên lúc này Trương Thuỵ biết hòm gỗ kia ở trong tay Trần Minh, hắn cũng chỉ có thể cắn răng, đâm lao thì phải theo lao.


“Trần tướng quân minh xét, năm đó Cố gia đứng ra che chỡ Đậu gia một đoạn thời gian, Chu gia hiển nhiên cũng biết việc này”
“Ngoài ra, tại hạ thân làm cháu ngoại muốn tìm lại tro cốt của ngoại tổ mẫu có gì không được ?”


“Tất nhiên bên trong còn một nguyên nhân nữa, muốn Chu tướng quân nhận ra chỉ bằng một tấm mộc bài của ngoại tổ mẫu hiển nhiên không được”
“Đậu mỗ biết năm đó ngoại tổ mẫu mất, người có mang theo một khối ngọc bội chôn theo mình”


“Đây là một nửa khối bích ngọc màu trắng, bên trên có khắc hình chim phượng . . . không biết Trần tướng quân có thấy ?”
“Đậu gia nhà chúng ta có một khối bích ngọc tổ truyền được gọi là Loan Phượng Bội”


“Ở trên tay ngoại tổ mẫu chính là Phượng Bội, một nửa khác . .. ở trong tay Trường Lạc Thái Hậu, đấy chính là Loan Bội”
“Loan Phượng Bội ghép lại sẽ thành một khối bích ngọc hoàn chỉnh, cũng đại diện cho Đậu gia, thấy .. . thấy ngọc như thấy người”.


Trương Thuỵ cũng không muốn nói bí mật này nhưng không nói lại thế nào ?.
Hắn chẳng nhẽ còn có thể từ trong tay Trần Minh cướp đi khối ngọc kia ?.
Mà Trần Minh nghe đến đây thì âm thầm tặc lưỡi, dù sao .. . hắn chỉ quan tâm đến sách, lại không đi nhìn ngọc.


“Cho nên Phượng Bội rất có thể còn ở trong hòm, mà Loan Bội . . . đại khái bị vị nào đó trong Thập Thường Thị cầm trong tay ? hoặc ném vào trong quốc khố nhà Hán ?”.
Trần Minh ở trong lòng âm thầm nghĩ sau đó cảm thấy khó giải quyết, Loan Phượng đời này . . . khó mà thành đôi lại.






Truyện liên quan