Chương 118 : Chuyện Năm Xưa (3)

Loan Phượng Bội.
Trần Minh suy nghĩ một chút sau đó cảm thấy có thể tin dù sao gia tộc này có chút đặc thù.
Địa vị của nữ nhân tại thời đại này không cao, trong sĩ tộc cũng không mấy gia tộc cho phép nữ nhân ‘xen mồm’ vào việc đại sự trong tộc nhưng Đậu gia không đúng.


Đậu gia là một gia tộc đi ra 3 vị hoàng hậu cùng ít nhất 2 vị thái hậu.
Đây chỉ là hiểu biết nông cạn của Trần Minh về gia tộc này, thực tế ra sao thì Trần Minh còn phải tìm hiểu thêm nhưng thế cũng quá đủ để chứng minh địa vị của nữ nhân trong Đậu gia.


Không đến mức đây là một gia tộc ‘mẫu hệ’ nhưng quả thật địa vị nữ giới trong gia tộc này sẽ cao hơn các gia tộc khác tại thời đại này.
Mà Loan Phượng trong văn hoá dân gian Trung Quốc thường thường cũng đại biểu cho nữ giới, cho phái đẹp.


“Cho nên ngươi tin tưởng chỉ bằng Phượng Bội là có thể để Chu đại nhân cứu ngươi ?”.
Trương Thuỵ nghe Trần Minh hỏi, hắn yên lặng mấy giây sau đó gật đầu.
“Chu đại nhân nhất định sẽ không để Đậu mỗ ch.ết”.


Thấy Trương Thuỵ chắc chắn như vậy, Trần Minh cũng chỉ nhè nhẹ lắc đầu sau đó lại hỏi.
“Chu đại nhân quả thật phái vài người Chu gia đến đây trong đó có một vị tướng quân gọi Chu Thái”


“Chu tướng quân cũng có trao đổi qua với ta, hắn nói rằng bọn hắn đến Giao Chỉ chuyến này là muốn tìm tung tích hậu nhân Đậu gia”
“Chu tướng quân nói thời điểm Chu đại nhân mang quân tới đánh dẹp Lương Long cũng là thời điểm Chu đại nhân phát hiện được dấu vết của hậu nhân Đậu gia”


“Đây là ngươi thả ra ?”
Nghe Trần Minh nói, Trương Thuỵ hơi giật mình, hắn quả thật không biết việc này nhưng rất nhanh cười nói.
“Cái này không liên quan gì đến Đậu mỗ, Đậu mỗ cũng không biết Chu đại nhân vì sao lại biết được thông tin này”.


“Đã như vậy, Đậu gia hiện tại thế nào ? ngươi nói ngươi là thành viên Đậu gia hơn nữa còn là cháu ngoại của Hoài Lý Hầu, thân phận này tất nhiên đã là dòng chính Đậu gia, Đậu gia giờ ra sao ?”.
Câu hỏi của Trần Minh liền làm khó Trương Thuỵ, hắn . . . làm sao biết Đậu gia như thế nào ?.


Nếu hắn thật sự gặp hậu nhân Đậu gia, khả năng cao . .. hắn sẽ giết ch.ết đối phương.
“Việc này thì Trần tướng quân hỏi nhầm người rồi, cái này Đậu mỗ không biết”


“Năm đó đi tới Giao Chỉ đâu phải chỉ có mình Đậu gia, thực tế sau loạn Đảng Cố rất nhiều người bị đầy đến đất này, chúng ta còn chia thành từng đoàn từng đoàn người di chuyển, thời gian đến có sớm có muộn”


“Tới Giao Chỉ vậy thì đã xác định đời này không có cách nào quay về Trung Nguyên, người ch.ết thì ch.ết, kẻ tán thì tán, mỗi người mỗi ngả, lại còn bao nhiêu người nhớ mình là hậu nhân Đậu thị ?”


“Trần tướng quân có lẽ cũng không biết, chúng ta bị lưu đày tới đất Giao Chỉ cũng không chỉ là xa quê hương, tội phạm lưu đày đồng đẳng với phải thực hiện vô số công việc khổ công thậm chí còn bị khắc dấu lên mặt, cả đời làm nô, cả đời chịu cảnh tù đày”


“Đậu mỗ ngày đó còn nhỏ, may mắn nửa đường trốn ra ngoài được, chạy bán sống bán ch.ết mới có thể sống đến ngày hôm nay”
“Những người khác Đậu mỗ cũng không rõ, nếu bị áp đi khai khoáng, đào đường hoặc là làm việc khổ công thì có lẽ đều đã ch.ết sạch”


“Nếu may mắn trốn được ra ngoài thì lại có ai nhận mình họ Đậu ? đều chăm chăm thay tên đổi họ, chỉ hận cả đời không dính dáng đến Đậu thị dù sao Đậu thị đã không còn”.
Lời Trương Thuỵ nói cực kỳ hợp tình hợp lý, hợp lý đến mức . .. Trần Minh suýt thì tin.


Từ đầu đến cuối trong câu chuyện này có một điểm làm Trần Minh không cách nào hoàn toàn tin lời Trương Thuỵ đấy là bởi. . . Trần Minh đọc qua Tam Quốc Chí, cũng đọc qua Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Nếu Trần Minh không đi đến thế giới này thì sao ? Giả Tông có ch.ết không ?.


Thực tế là không, Giả Tông tuy bị ác hổ tập kích nhưng hôm đó vẫn còn một đám gia đinh của Giả gia, Giả Tông thậm chí còn có ngựa, tỷ lệ hắn sống vẫn rất cao.


Chỉ là sau khi Giả Tông đi đến Giao Chỉ thì Giả Tông rất khó lập tức tổ chức quân đội, mà cho dù vẫn có thể tổ chức quân đội thì quân đội của Giả Tông đại khái sẽ do anh em họ Nghiêm quản lý hoặc người của Chu gia.


Không có Trần Minh . . . cũng không có ai đi ngáng đường Trương Thuỵ, bất kể Nghiêm Bạch Hổ hay Chu Cảnh đều không vì thôn nhỏ ra mặt, vì một đám dân đen chậm trễ hành quân.


Cho dù bọn họ phát thiện tâm, cho dù đổi tính thì cùng lắm cũng chỉ đốt sơn trại của Trương Thuỵ, ai lại kiên trì vì Trương Thuỵ ?.
Không có quan binh ngăn cản, Trương Thuỵ sẽ dễ dàng đào được rương gỗ kia, tiếp đó hắn lại làm gì ?.


Trương Thuỵ đại khái sẽ cầm Phượng Bội đến gặp Chu Tuấn, để xác định hắn là người Đậu gia.
Mà đến đoạn này bắt đầu lộ ra sự vô lý.
Chỉ cần Trương Thuỵ thành công thuyết phục Chu Tuấn, Chu Tuấn không có khả năng giết Trương Thuỵ.


Trương Thuỵ sau đó tất nhiên có thể đi theo Chu Tuấn hoặc ít nhất cũng được Chu Tuấn cùng Chu gia cho vài phần cơm ăn.
Thời điểm này Thập Thường Thị vẫn còn ở đỉnh cao, thân phận ‘Đậu gia’ của Trương Thuỵ tất nhiên sẽ được giữ kín nhưng trong tương lai khi Thập Thường Thị ngã thì sao ?.


Lúc đó Chu gia chỉ cần công bố thân phận của Trương Thuỵ, nói hắn là con cháu trực hệ của Hoè Lý Hầu, của người đứng đầu Tam Quân là Đậu Vũ thì đảm bảo một đám nho sĩ chạy theo như vịt.


Sĩ tộc có lẽ còn bình thường nhưng hàn môn thì sao ? chắc chắn không thiếu hàn môn đổ theo Chu gia, Trương Thuỵ cũng ngay lập tức có thể trở thành nhân vật phong vân.
Đã như thế, Tam Quốc Chí hay Tam Quốc Diễn Nghĩa không thể không có Trương Thuỵ.


Việc một nhân vật quan trọng như Trương Thuỵ chưa từng xuất hiện trong hai quyển sách, việc Đậu gia chưa từng lại bước lên vũ đài chính trị . .. hiển nhiên là vô lý.
Từ đó có thể suy ra Trương Thuỵ thất bại.


Hắn thất bại ở cửa nào ? khả năng cao là thất bại ở cửa Chu Tuấn, hắn vì một lý do nào đó không thể thuyết phục Chu Tuấn, không thể làm Chu Tuấn tin tưởng hắn là truyền nhân Đậu gia.
Cho nên trong mắt Trần Minh, Trương Thuỵ rất có vấn đề.


“Nói chuyện có lý có cứ, đúng là có vài phần phong phạm của con cháu danh môn vọng tộc”.
Trần Minh nghĩ giây lát, hắn hướng về phía Trương Thuỵ nhẹ ôm quyền, mà Trương Thuỵ thấy hành động của Trần Minh, cả người cũng buông lỏng một chút.


“Trần tướng quân quá khen, ta sớm đã làm gia tộc thất vọng, sau này xuống suối vàng cũng không có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông”.
Trương Thuỵ giả bộ cười khổ, mặt mũi tràn đầy đắng chát nhưng mà Trần Minh cũng không để ý biểu cảm của hắn, ngược lại cười nói.


“Đậu công tử, ta có thể đưa Đậu công tử đến gặp Chu đại nhân có điều Trần mỗ tham tài, lại không biết đại phú đại quý trong lời Đậu công tử là gì ?”.
Tin Trương Thuỵ thì đương nhiên không thể tin nhưng chỗ tốt .. . vẫn nên nghe một chút.


Trương Thuỵ nghe thấy Trần Minh hỏi việc này, hắn cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên.
“Trần tướng quân, Đậu gia có môn hạ trải rộng khắp thiên hạ, chỉ cần Chu tướng quân đảm bảo thân phận của Đậu mỗ, Đậu mỗ có thể viết một phong thư tiến cử Trần tướng quân”


“Tuy hiện tại hoạn quan trong triều thế lớn, danh tiếng Đậu gia không có tác dụng thậm chí còn có thể hại Trần tướng quân nhưng nếu không công khai Trần tướng quân có quan hệ với Đậu gia cũng không có vấn đề gì”.




“Bất kể Trần tướng quân muốn theo văn hay theo võ, Đậu mỗ cũng có thể giúp tướng quân”
“Nếu theo văn, mặt mũi Đậu gia vẫn sẽ đủ giúp Trần tướng quân lấy đến một phần Hiếu Liêm”
“Mà theo võ ? không nói cái khác chí ít Chu đại nhân cũng bán cho Đậu mỗ vài phần mặt mũi”


“Đây chính là đại quý trong lời Đậu mỗ”
“Về phần đại phú ? cái này tạm thời Đậu mỗ không thể cho Trần tướng quân nhưng Đậu mỗ là con cháu Đậu gia, tự biết Đậu gia còn có không ít gia sản ngầm, chỉ cần Đậu mỗ có thể trở về Trung Nguyên tất hiến tặng cho tướng quân ngàn vàng”


Ngàn vàng chính là ngàn lượng vàng, tại Hán mạt thì mỗi lượng vàng đại khái hơn 6000 tiền đồng.
Dĩ nhiên không ai nguyện ý đổi vàng thành tiền đồng, chỉ có đổi tiền đồng thành vàng, thường thường 7000 đồng mới có thể được 1 lượng vàng.


Ngàn lượng vàng cũng phải 7 triệu tiền đồng.
Phải biết vốn khởi nghiệp của Tào Tháo cũng chỉ là 5 triệu tiền đồng, đủ để hắn trang bị 5000 binh sĩ.
Đáng tiếc những lời Trương Thuỵ nói . .. Trần Minh nửa chữ cũng không tin.


Đại phú đại quý trong miệng hắn chỉ sợ là bánh vẽ dù sao bàn về ‘vẽ’ thì người hiện đại giỏi hơn người cổ đại nhiều lắm.
Cái ‘bánh vẽ’ này của Trương Thuỵ quả thật quá cấp thấp, còn phải sang Campuchia học nhiều.






Truyện liên quan