Chương 119: Ban Sách.

Trần Minh đối với những lời Trương Thuỵ nói mang theo hoài nghi rất lớn nhưng chính Trần Minh lại không có cách nào xác minh chuyện này.
Nói gì thì nói, Trần Minh tuy biết trước việt tương lai nhưng lại làm sao hiểu tường tận mọi việc ? nguyên chủ Trần Minh thì càng không cần phải nói, hiểu biết so với hắn còn kém xa.


Từ chỗ biệt giam Trương Thuỵ trở về, Trần Minh nằm nhoài người trên ghế gỗ, một tay đặt lên trán, ánh mắt hơi lim dim.
Hắn trong đầu đang phân vân việc Trương Thuỵ.
Là giết đối phương ngay bây giờ hay là . . . mang theo đối phương rời đi sau đó tính sau ?.


Kẻ gọi là Trương Thuỵ này còn rất nhiều ẩn số, xác thực làm Trần Minh tò mò nhưng Trần Minh cũng hiểu đạo lý . . . hiếu kỳ hại ch.ết voi.
Quá tò mò thường thường sẽ mang đến kết quả không tốt.


Trần Minh hiện tại không có tâm phúc, bất kể Lý Cầm hay tiểu Lâm Vĩnh cũng khó mà coi là tâm phúc của Trần Minh được, Trần Minh không yên tâm giao trọng trách lớn cho bọn họ.
Hắn có thể yên tâm để bọn họ canh giữ Trương Thuỵ sao ? đáp án đại khái là không.


Thân phận của Trương Thuỵ rất nhạy cảm, nếu mang hắn theo quân đi thì ai biết Trương Thuỵ sẽ nói gì ? kể cả bịt mồm đối phương lại nhưng chỉ cần không giết ch.ết đối phương thì làm sao giữ bí mật mãi được ?.
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, nhất là khi Trần Minh còn cần hội quân cùng Chu Thái.


Chu Thái hỏi về Trương Thuỵ thì Trần Minh trả lời ra sao ? nếu Chu Thái gặp Trương Thuỵ thì lại thế nào ?
Chu Thái tuy nhận Trần Minh là sư huynh, quan hệ của hai người cũng rất tốt nhưng mà còn xa lắm.


Làm sao để Trần Minh bắt Chu Thái chọn giữa gia tộc cùng hắn được ? liệu Chu Thái sẽ chọn bên nào ? đáp án sẽ là gia tộc.
Quan hệ của Chu Thái cùng Trần Minh hiện tại còn thua xa quan hệ của Trương Phi – Quan Vũ với Lưu Bị.


Thậm chí Chu Thái cùng Trần Minh còn thua xa quan hệ của Hầu Thành – Tống Hiến với Lữ Bố, phải biết Hầu Thành cùng Tống Hiến đi theo Lữ Bố cả nửa đời người.
Hầu Thành – Tống Hiến còn có thể phản Lữ Bố, Trần Minh cùng Chu Thái lại tính là gì ?.


Sự việc Đậu gia này quá lớn, nó đủ lớn để Chu Thái cùng Trần Minh đứng về hai chiên tuyến khác nhau.
“Giết”.
Trần Minh sau một hồi suy nghĩ, hắn bỗng chốc ngồi thẳng dậy, ánh mắt trở nên cực kỳ lạnh lẽo.


“Cho dù trong việc này còn bao nhiêu bí mật, bao nhiêu điều chưa sáng tỏ thì cũng không quan trọng”
“Trương Thuỵ cũng được, Đậu Thuỵ cũng thế, ch.ết”.
Trần Minh hít vào một hơi thật sâu tiếp đó hắn chậm rãi đứng lên đi phòng trong.


Ở đây là nơi sinh hoạt của đại đương gia – Trương Thuỵ.
Dĩ nhiên nơi này cũng không có gì dù sao Trương Thuỵ đã sớm dọn sạch hang ổ, Trần Minh chỉ tạm chiếm chỗ này ném chút đồ dùng cá nhân thôi.


Hắn đã quyết định giết người, nội tâm của Trần Minh cũng không có hưng phấn hay lo lắng mà trở nên bình tĩnh vô cùng.
Trần Minh cứ như vậy ngồi xuống ghế, từ trong hộc bàn lấy ra một quyển sách.


Quyển sách này là Trần Minh ‘xin’ được từ Lý gia, trong sách ban đầu cũng không có chữ, thuần một quyển sách trắng.
Lại từ trong hộc bàn lấy ra văn phòng tứ bảo, Trần Minh bắt đầu tự mình mài mực.
Có người thắc mắc Trần Minh đi đánh trận vì sao lại mang theo mấy thứ này ?.


Thật ra thì cũng bình thường thôi, ai quy định đi đánh trận không được mang theo sách bút ? chưa kể Trần Minh còn phải viết ‘chiến báo’ gửi về cho Giả Tông.
Ngồi trên bàn, tự mình mài mực sau đó Trần Minh chậm rãi cầm bút lông, viết xuống từng chữ.


Hắn viết gì ? cũng không có gì, Trần Minh viết một bản sách hướng dẫn học tiếng Trung, được hắn gọi là ‘Hán Ngữ Giản Thể 1’.
Sách này là Trần Minh dựa vào kiến thức kiếp trước của bản thân.


Kiếp trước hắn học chữ Hán từ quyển Giáo Trình Hán Ngữ do đại học Nam Kinh xuất bản, tất nhiên Trần Minh đã không nhớ sách cụ thể viết gì chỉ có thể nhớ đại khái nhưng hắn biết cách giảng dạy của hậu thế . . . dễ tiếp thu hơn xa cái thời đại này.


Sách của thời đại này phi thường khó hiểu, cho dù là sách vỡ lòng.
Thời này người ta thích dùng văn ngôn, nó ngắn gọn cô đọng, ít dùng từ nối, nhiều điển cố điển tích.


Nếu đây là tiếng Anh có lẽ còn có thể nhưng với tiếng Trung thì cực kỳ khổ cho người đọc dù sao một chữ có rất nhiều nghĩ, đã thế người học còn phải nhớ mặt chữ, còn phải tự định nghĩa lại câu, tự xem lại cách ngắt nhịp, đếm chữ thành câu.


Về cơ bản . . . đây là cực hình, ít nhất là so với hậu thế.
Trần Minh cũng không muốn học theo cổ ngân, viết cái gì ‘chi hồ dã dã’ viết ‘điển cố điển tích’ hắn viết sách chỉ có hai mục.
Đầu tiên là chữ, tiếp đó ghép chữ thành câu thông dụng.


Trần Minh dự định viết 6 bản, mỗi bản viết 100 chữ, lại từ 100 chữ này viết thành nhiều câu thông dụng trong sinh hoạt.
Về phần chữ, Trần Minh chia làm hai phần, một phần là chữ Hán thời đại này hay nói đúng hơn là chữ Hán theo thể chữ lệ, một phần là chữ giản thể.


Quyển sách này Trần Minh cũng không phải viết trong ngày một ngày hai, hắn viết sách này đã gần nửa tháng trời, hiện tại coi như hoàn thành những câu thông tục cuối cùng.
Đợi Trần Minh dừng bút, ngoài trời cũng đã nhá nhem tối.
Trần Minh đưa tay di di đôi mắt của mình đồng thời vặn vẹo cổ tay.


“Viết chữ so với múa đao lộng kiếm còn mệt hơn nhiều, chẳng trách cổ nhân đại đa số người đều là mù chữ hoặc chỉ nhận biết một số chữ thông dụng”


Trần Minh nhìn ra ngoài cửa sổ tiếp đó lại tự mình thắp đèn dầu, hắn bắt đầu đọc lại một lần sách mình viết, tất nhiên việc này cũng tốn thời gian hơn nữa tương đối hành hạ người.
Trần Minh thích đọc sách nhưng không phải là . . . sách hắn viết.


Cũng chẳng biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Người đến đi lại tương đối gấp nhưng khi đến trước cửa thì thả chậm tốc độ lại sau đó cứ như vậy đứng trước cửa, hắn không dám đi vào phòng.


“Đại nhân, đã là giờ Tuất, ngài từ trưa đến giờ vẫn còn chưa ăn gì”.
Đây là giọng của Lý Cầm.
Lý Cầm trước đó cũng đã đi đến nhưng thấy Trần Minh đang viết lách, khi đó hắn cũng không dám làm phiền.


Phải đến giờ Tuất (19h-21h) khi thời gian quá muộn Lý Cầm mới cả gan ‘làm phiền’ Minh.
Nghe Lý Cầm nói, Trần Minh mới nghỉ tay.
“Đã muộn thế này rồi sao ?”.
“Hương dân xung quanh tối nay ăn gì ?”.
Trần Minh cầm theo quyển sách nhẹ nhàng nhét vào trong ngực áo sau đó nói vọng ra ngoài.


Lý Cầm nghe Trần Minh hỏi thì không khỏi tấm tắc.
“Bẩm đại nhân, tối nay hương dân ăn cháo yến mạch, thịt băm cùng củ cải muối”.
Lý Cầm nói đến đây chính hắn cũng không khỏi nhớ lại vẻ mặt hạnh phúc của thôn dân.


Từ xưa đến nay đi theo quân đội đều là việc khổ sai, chỉ cầu không mất mạng là được lại làm sao dám cầu ăn no, ăn ngon ?.
Rất nhiều người khi bị ‘chinh ích’ thậm chí còn tự chuẩn bị đồ ăn nhưng ai mà đoán được quân triều đình ngày hôm nay lại phát thiện tâm.


Chỉ làm chút việc linh tinh, đến tối dĩ nhiên được phát cháo ăn hơn nữa còn là cháo thịt băm, cháo trắng không thêm bất cứ loạt hạt gì, mùi yến mạch thơm phức.


Có rất nhiều thôn dân cảm thấy mình như nằm mơ, có người nhịn không được khóc lên, cũng có người nhịn không được trực tiếp hướng về binh sĩ quỳ bái.
Những cảnh này Trần Minh không biết nhưng Lý Cầm nhìn rõ ràng.


Hắn xuất thân từ Lý gia, Lý gia là hào cường địa phương của quận Long Biên, bình thường cũng không ít lần phát cháo cứu tế cho người dân xung quanh nhưng cũng tuyệt không xa xỉ như Trần Minh.


Phần ăn của dân chúng ngày hôm nay chính là phần ăn của quân đội Trần Minh, quân đội ăn gì thì dân chúng ăn cái đó.
Việc này tưởng như bình thường nhưng tại thời cổ đại nói ra . . . ai tin được ? ít nhất trước ngày hôm nay Lý Cầm không tin.


“Vậy a, vậy mang cho ta một bát cháo trắng thịt băm đến đây là được, lại bảo tiểu Vĩnh tiến vào ta có chút việc căn dặn tiểu Vĩnh”.
Lý Cầm nghe vậy thì cúi đầu bảo ‘vâng’ sau đó rất nhanh rời đi.
Cũng không để Trần Minh đợi lâu lắm, tiếng bước chân lại vang lên.


Theo tiếng bước chân, Trần Minh thậm chí còn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của cháo yến mạch.
“Đại nhân, đại nhân cho gọi tiểu nhân “
Tiểu Vĩnh tay cầm theo một khay gỗ, hắn bước vào phòng sau đó lập tức cúi đầu cung kính với Trần Minh.
“Tiểu Vĩnh, ăn tối chưa ?”.


Trần Minh vươn tay ra, cầm lấy khay gỗ trong tay Lâm Vĩnh đặt lên bàn, hắn lúc này mới nhìn rõ phần ăn của mình.
Một bát cháo thịt băm, một đĩa củ cải muối cùng . . .một quả trứng gà luộc.
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân đã ăn tối ạ”.
Lâm Vĩnh rất cẩn thận mà trả lời Trần Minh.


Trần Minh gật gù sau đó ngồi xuống, từ trong ngực lấy ra quyển sách ‘Hán Ngữ Giản Thể”.
“Tiểu Vĩnh, nghe lệnh”.
Lâm Vĩnh đột nhiên nghe Trần Minh gọi, hắn vội quỳ xuống ôm quyền cúi đầu.
“Tiểu nhân Lâm Vĩnh, có mặt”.


Trần Minh quét mắt nhìn Lâm Vĩnh đang quỳ dưới đất sau đó thản nhiên nói.
“Ngày mai quân đội sẽ nhổ trại rời khỏi núi Hương mà hội quân với đại quân”


“Tuy nhiên bản tướng có chút không yên tâm với thôn dân dưới chân núi, chủ yếu là lo lắng sơn tặc còn có hậu chiêu, cá chưa lọt lưới hết”


“Sau khi chúng ta nhổ trại rời đi, ngươi dẫn theo 10 huynh đệ ở lại bảo vệ thôn dân, chuyển vào trong thôn sinh hoạt, một mặt bảo vệ thôn dân một mặt cho người quan sát núi Hương xem có kẻ lạ mặt nào xuất hiện không”
“Đợi quân ta tới An Định, ta sẽ để kỵ mã trở về báo mệnh lệnh mới cho ngươi”.


Lâm Vĩnh nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, vội nói.
“Tiêu nhân lĩnh mệnh”.
Trần Minh nhìn Lâm Vĩnh, hắn tất nhiên biết Lâm Vĩnh không phải nhân tuyển tốt nhất, tiểu Lâm Vĩnh còn quá non.
Đáng lẽ ra nhân tuyển tốt nhất là Lý Cầm nhưng Lý Cầm không thể ở lại núi Hương dù sao đây là . . . thói đời.


Lý gia ủng hộ Trần Minh không ít, gia chủ Lý Tiến thậm chí còn phái Lý Cầm theo hắn, tuy Lý Tiến không nói gì nhưng Trần Minh sao có thể không hiểu ?.
Lý Cầm đi theo Trần Minh là để mạ vàng, là để ra trận giết tặc, là để Trần Minh ở trước mặt Giả Tông nhắc đến Lý Cầm mấy câu.


Nói đơn giản hơn, Lý Cầm đi theo Trần Minh là để kiếm quân công, Trần Minh cũng không thể để hắn cố thủ nơi đây.
Lý Tiến tất nhiên không có gan làm gì Trần Minh nhưng trong lòng tất nhiên cũng có khúc mắc, cái này Trần Minh không muốn.
“Đứng lên đi”
“Dạ thưa tướng quân”.


Lâm Vĩnh vừa đứng lên, Trần Minh ném cho hắn một quyển sách.
“Đây là mệnh lệnh thứ hai của bản tướng quân”
“Nhận sách này, trong khoảng thời gian này bản tướng quân cũng không thể ở đây dậy chữ cho ngươi, thời gian ở trong thôn nếu không có việc gì làm thì đọc sách, nhận mặt chữ”


“Đợi chục ngày sau bản tướng quân lại tự mình kiểm tr.a ngươi”
“Ngoài ra, ngươi ở trong thôn mấy ngày cùng đám huynh đệ, cũng đừng bo bo giữ con chữ cho mình, nếu được thì cũng dạy các huynh đệ mấy con chữ, ít nhất biết tên mình là gì sau này còn không đến mức cái gì cũng không hiểu”.


Trần Minh nói rất chậm nhưng mà mỗi chữ nặng tựa ngàn cân đè lên người Lâm Vĩnh vậy.
Lâm Vĩnh dùng hai tay tiếp nhận quyển sách của Trần Minh, hắn chưa bao giờ cảm nhận được trọng trách nặng nề như thế.
Lâm Vĩnh biết chữ dù nhưng cũng chỉ biết viết tên mình cùng với . . . khoảng chục con chữ.


Ở trong mắt các đội trưởng khác, Lâm Vĩnh đã tính là học nhanh, đã tính là ghê gớm nhưng mà . . . còn xa lắm mới đến cảnh giới có thể tự học chữ.
Cho dù là hậu thế, ném cho ngươi một quyển sách tiếng Trung ngươi chắc gì đã tự học được nữa là thời cổ đại ?.


Lâm Vĩnh run run cầm lấy quyển sách của Trần Minh, giọng nói của Lâm Vĩnh có phần ngắc ngứ.
“Tướng quân . . . tướng quân . . . tiểu nhân . . .”
Lâm Vĩnh muốn từ chối nhưng khi thấy ánh mắt của Trần Minh nhìn chằm chằm vào hắn, Lâm Vĩnh căn bản không nói ra thành câu.
“Ngươi tính chống quân lệnh ?”.


“Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám”
“Tiểu nhân đa tạ tướng quân, cho dù ch.ết tiểu nhân cũng nhất định hoàn thành quân lệnh”.
Lâm Vĩnh không ngu, hắn tất nhiên biết trước mặt mình là ân điển lớn nhường nào, nói là thiên đại tạo hoá cũng không khác.


Lâm Vĩnh không biết sách này là Trần Minh viết nhưng kể cả thế cũng quá đủ rồi, sách thời đại này đối với tiểu dân như Lâm Vĩnh là thứ hắn . . . cả đời không mơ tưởng nổi.


Chỉ là tiểu binh, lại được tướng quân nhà mình tặng sách thậm chí còn muốn để hắn giữ quyển sách này mà tự học, Lâm Vĩnh thật sự . . . cũng không biết báo đáp ân nghĩa này thế nào.




“Cũng đừng nói sống sống ch.ết ch.ết, tuỳ sức mà làm là được, cho dù ngươi nửa chữ cũng không học được bản tướng cũng sẽ không trách ngươi”
“Trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai cũng không cần theo quân rời đi”


“Đúng rồi, trong thôn hiện tại nhiều trẻ em, nếu có đứa bé nào hứng thú học chữ, ngươi tiện tay dậy cũng được”.
Lâm Vĩnh ôm quyền, cắn răng nói.
“Tiểu nhân lĩnh mệnh, tiểu nhân xin phép lui xuống trước”.


Giọng nói của Lâm Vĩnh có phần run rẩy, quyển sách vô tri được hắn ôm trong ngực trở nên nóng hầm hập.


Lâm Vĩnh cũng không hoài nghi lời tướng quân nhà mình nói, đời này Lâm Vĩnh chưa từng tin tưởng có ‘quan tốt’ có vị quan lại nào có thể ‘yêu dân như con’ nhưng khi Lâm Vĩnh tiếp xúc với tướng quân nhà mình hắn lập tức biết . . . trên đời vẫn có người như vậy.


Trong mắt Lâm Vĩnh, đại nhân nhà hắn chính là thiên hạ đệ nhất quan tốt.
Nếu như thiên hạ đều như đại nhân nhà hắn thậm chí chỉ bằng một phần mười đại nhân nhà hắn thôi . . . thiên hạ này cũng bớt khổ, dân chúng cũng không còn đói, không còn oán than như hiện nay nữa.






Truyện liên quan