Chương 120 : Giết.
Trần Minh nhìn theo bóng lưng Lâm Vĩnh rời đi, trong mắt hắn mang theo sự chờ mong.
Hắn cũng không chờ mong Lâm Vĩnh khai khiếu, không chờ mong Lâm Vĩnh trong chục ngày có thể nhớ hơn trăm con chữ nhưng Trần Minh quả thật muốn biết . . . giới hạn của cổ nhân ở đâu.
Trong đám đội trưởng trong quân đội của Trần Minh thì Lâm Vĩnh tuổi nhỏ nhất, tuổi nhỏ đồng nghĩa với dễ học cái mới nhất.
Khi không có Trần Minh đốc thúc, không ai kèm cặp, không ai hướng dẫn, chỉ bằng một quyển sách thì Lâm Vĩnh có thể đi xa đến đâu ? có thể học được bao nhiêu chữ ?.
Trước cơ hội thay đổi cuộc đời, Lâm Vĩnh . . . có thể bắt được không ? lại dùng cái gì đến bắt ?.
Lâm Vĩnh đã như vậy, nhưng binh sĩ được lệnh ở lại cùng Lâm Vĩnh lại có thể học được bao nhiêu chữ ? liệu có biết viết tên mình, tên cha mẹ mình, biết đếm mấy con số đơn giản không ?.
Trần Minh từng nói, người cổ đại có sức chịu đựng vượt xa người hiện đại, hắn cũng nói . . . chỉ cần cho người cổ đại một cơ hội leo lên, cho dù đưa cho bọn họ một sợi dây toàn gai nhọn thì bọn họ vẫn sẽ dùng toàn lực nắm vào.
Cho dù bàn tay kia đầm đìa máu, cho dù da thịt rách toác nhưng chỉ cần có thể leo lên . . . bọn họ sẽ liều mạng leo lên.
Vấn đề là . . . có thể leo lên bao xa ?.
Trần Minh sau sự kiện Trương Thuỵ này chính hắn cũng biết hắn cần nhanh chóng đào tạo thân tín của mình.
Nghĩ đến đào tạo thân tín, Lâm Vĩnh tất nhiên là nhân tuyển tốt nhất dù sao Trần Minh đã đầu tư trên người Lâm Vĩnh không ít.
Tuy nhiên . . . Lâm Vĩnh cũng phải thể hiện hắn có xứng đáng với giá trị đầu tư của Trần Minh hay không.
Đây là thử thách cho Lâm Vĩnh, tuỳ vào kết quả sẽ định hình tương lai của Lâm Vĩnh trong mắt Trần Minh.
Trần Minh thậm chí cũng sẽ không tiếc dùng một tấm thẻ ‘triệu hoán’ lên người Lâm Vĩnh, chỉ cần tiểu Lâm Vĩnh thể hiện được giá trị bản thân.
Đợi Lâm Vĩnh hoàn toàn rời đi, Trần Minh bắt đầu ngồi xuống ăn tối.
Bữa tối cũng chẳng có gì để nói, đáng khen nhất có lẽ cũng chỉ có trứng gà luộc, cũng không biết là ai luộc trứng, có thể luộc ra . . . lòng đào ?.
Ăn xong bữa tối, Trần Minh cũng không cần tự mình thu dọn, hắn gọi binh lính vào giúp hắn thu dọn sau đó lại cho người gọi Lý Cầm.
Cùng với Lý Cầm an bài chút việc liên quan đến hành quân ngày mai, Lý Cầm cũng rất nhanh ‘vâng dạ’ rời đi.
Đến khi Lý Cầm rời đi, lúc này cũng đã là giờ hợi.
Nói dễ hình dung hơn, lúc này là nửa đêm.
“Trăng thanh gió mát, đêm nay đúng là đẹp”.
Trần Minh bước ra khỏi phòng, hắn ngửa đầu lên nhìn trăng sau đó hít một hơi thật sâu để cho không khí thanh mát của màn đêm chạy dọc khoang phổi hắn.
Cuối cùng, Trần Minh đi thẳng tới nơi biệt giam Trương Thuỵ.
“Tướng quân”.
Tuy hiện tại đã là nửa đêm, trước cửa biệt giam hiển nhiên vẫn còn lính canh, hai người lính canh vừa thấy Trần Minh lập tức cúi đầu hành lễ.
“Miễn lễ”
“Một trong hai người giúp ta tìm một cái hộp gỗ, người còn lại đi nói với quân nhu mang tới cho ta một túi muối”.
Nghe Trần Minh giao phó, hai người lính tuy không hiểu gì nhưng lập tức vâng lời rời đi.
Trần Minh thấy hai người rời đi thì chủ động mở cửa nhà giam sau đó cầm theo một ngọn đuốc mà đi xuống bậc thang.
Như đã nói, bọn hắn tận dụng tầng hầm để nhốt Trương Thuỵ mà tầng hầm này được Trương Thuỵ xây tương đối thấp.
Bước chân của Trần Minh rất chậm nhưng hắn cũng không tận lực che đậy bước chân của mình thế cho nên theo Trần Minh mang ngọn đuốc đi xuống, Trương Thuỵ như phát giác ra được gì đó, hắn bừng tỉnh mắt.
Trương Thuỵ dù sao cũng là võ tướng tính cảnh giác vốn cao lại thêm thân ở trong ngục tù muốn ngủ say giấc . . . cũng thật khó.
Theo ánh lửa bập bùng, Trương Thuỵ nheo mắt sau đó nói.
“Trần tướng quân ?”.
Trần Minh gật đầu với Trương Thuỵ sau đó mang đuốc thắp lửa trong phòng biệt giam.
Theo ngọn đuốc trong phòng biệt giam được thắp lên, căn phòng lập tức sáng hơn nhiều.
“Trần tướng quân, không biết hiện tại là sáng rồi sao ?”.
“Lại không biết tướng quân tìm Đậu mỗ làm gì ?”
Nhìn động tác của Trần Minh, Trương Thuỵ không hiểu gì cả, hắn ngập ngừng hỏi.
Trần Minh không đáp Trương Thuỵ, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Trương Thuỵ cả phút đồng hồ.
Trương Thuỵ bị nhìn mất tự nhiên dù sao tại Hán mạt hay bất cứ thời đại nào thì bị nhìn chằm chằm cảm giác cũng không tốt lắm.
“Trần tướng quân . . . đây là ?”
Trần Minh lại hít một hơi thật sâu sau đó thản nhiên nói.
“Ta không họ Trần, ta vốn họ Đậu, tên Minh, chữ An Sinh”
Trương Thuỵ nghe đến câu này, ánh mắt trợn lớn, miệng có phần há ra nhưng nhất thời lại không nói được câu gì, âm thanh như nghẹn ở họng của hắn.
“Tên chữ của ta là trưởng bối hy vọng ta có thể sống một đời an nhàn, trưởng bối trong tộc cũng không muốn ta nhận lại họ Đậu”
“Cái dòng họ này là vinh dự nhưng cũng là trách nhiệm, ta vốn không muốn nhận trách nhiệm này nhưng dưới chốn âm tào địa phủ có linh, tiên hiền Đậu gia phù hộ cho ta một thân bản lĩnh”
“Ta có thể lãnh binh, có thể một lần nữa trở lại núi Hương, một lần nữa tế bái tổ mẫu”
“Cho nên, ngươi lại là ai ?”.
Trần Minh cứ đứng đó nhìn Trương Thuỵ, không có đánh đập, không có uy hϊế͙p͙.
Sống lưng thẳng tắp, ánh mắt băng lãnh, ngực hơi nhô lên.
Dưới ánh đuốc, thân hình cao lớn của Trần Minh cứ như vậy hiện rõ mồn một trước mặt Trương Thuỵ.
Trương Thuỵ há miệng. . hắn phát hiện ra hắn lúc này như bị câm vậy, nửa chữ cũng không nói ra được.
Mãi đến khi, Trương Thuỵ thấy Trần Minh mang theo một cây đao sau lưng.
Đây là lần đầu tiên Trần Minh mang theo đao đến ‘thăm’ Trương Thuỵ.
Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng Trương Thuỵ, mà cái cảm giác này như làm Trương Thuỵ thanh tỉnh hơn, để công năng ngôn ngữ của hắn trở lại bình thường.
“Trời cũng muốn vong ta, trời muốn vong ta”
“Ha ha ha, ha ha ha”
Trương Thuỵ cười lớn, lưng dựa vào tường gỗ lạnh lẽo, ánh mắt của hắn thậm chí có phần điên cuồng, khuôn mặt vặn vẽo dữ tợn.
Nhưng mà bất kể hắn dữ tợn ra sao, Trần Minh cũng chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt không có nửa phần tình cảm.
Trương Thuỵ lúc này như một con lợn sắp bị chọc tiết, đang cố gắng làm ra những phản kháng cuối cùng mà Trần Minh . . . chính là đồ tể.
Sự im lặng đôi khi còn nặng hơn cả ngàn lời nói.
“Đậu . . . Đậu thiếu gia, ngươi đêm nay là tới giết Trương mỗ sao ?”.
Trần Minh nhẹ gật đầu, cũng không nói nửa tiếng.
Trương Thuỵ cắn chặt hai hàm răng, hắn muốn phản kháng nhưng hai chân hắn bị xích, một tay bị gãy lại thêm . . . hắn phản kháng được sao ?.
“Thiếu gia, vậy . .. vậy ngài ra tay nhanh một chút”
“Họ Trương ta tính toán mấy năm trời, ngàn tính vạn tính cũng tính không được có ngày thật sự gặp hậu nhân Đậu gia”.
Trương Thuỵ lúc này liền hiểu, cái gì cũng hiểu.
Hiểu vì sao Trần Minh có bản lãnh cao như vậy, hiểu vì sao Trần Minh tới núi Hương sau đó khoá ch.ết hắn, trăm phương ngàn kế bắt hắn.
Hiểu vì sao Trần Minh có thể rất nhanh đào được vật kia, cũng hiểu vì sao Trần Minh hiểu rõ sự việc Đảng Cố như vậy, ngôn ngữ khinh cuồng như vậy.
Trần Minh là ai ? Trương Thuỵ đếch biết, trong mắt Trương Thuỵ một kẻ vô danh có đại bản lĩnh là rất khó xảy ra, bị một kẻ như vậy đánh bại . . Trương Thuỵ có phần không cam tâm.
Nhưng Đậu Minh thì khác, bị hậu nhân Đậu gia đánh bại có gì mất mặt ?.
Hậu nhân của khai quốc công thần nhà Đông Hán – An Phong Hầu – Đậu Dung lại làm sao không thông võ nghệ ?.
Đậu gia cho dù sụp đổ nhưng con cháu Đậu gia chỉ cần giữ được truyền thừa của gia tộc vậy y nguyên vẫn là rồng phượng trong loài người, ít nhất đây là suy nghĩ của Trương Thuỵ.
Thời đại này là như thế hay mở rộng ra thời đại phong kiến chính là như vậy, quan trọng nhất chính là truyền thừa.
“Đậu thiếu gia . . . nếu sau này thiếu gia có thể trở về Phù Phong, có thể một lần nữa dựng lại cơ đồ Đậu, xin thiếu gia chiếu cố một chút Phù Phong Trương thị”
“Trương thị mấy đời đi theo Đậu thị, trung thành nhất nhất, năm đó Đậu thị bị lưu đày ở Giao Chỉ, 3 đời nhà họ Trương cũng bị lưu đày theo họ Đậu tới đất này”
“Là Thuỵ không hiểu chuyện, là Thuỵ muốn rắn nuốt voi mạo nhận hậu nhân Đậu thị, cũng không liên quan gì họ Trương . . nếu sau này thiếu gia . . . nhìn thấy con cháu Trương thị đất Phù Phong, nể tình Trương thị không có công lao cũng có khổ lao, lại xin thiếu gia niệm chút tình xưa”.
Trương Thuỵ lúc này nghĩ thông rất nhiều thứ, hắn từ bỏ chống cự thậm chí nói càng ngày càng lưu loát.
Trương Thuỵ cứ như vậy quỳ trước mặt Trần Minh, đầu chạm đất, cái cổ nhô ra như đợi Trần Minh chém vậy.
Mà Trần Minh rất nhanh cũng hiểu đại khái mọi việc, hiểu thân phận Trương Thuỵ, cũng biết hắn vì sao nắm giữ một số bí mật.
Phù Phong Trương thị lại theo hầu Phù Phong Đậu thị nhiều năm ?.
Cho nên ngày Đậu thị bị lưu đày, 3 đời nhà Trương thị cùng bị đày ải theo, mà Trương Thuỵ chính là một trong số đó.
Cuối cùng sau nhiều năm, đối phương tính thay mận đổi đào, mượn thân phận Đậu thị mà thay vào đó ?.
Kế hoạch không tệ, đáng tiếc gặp Trần Minh.
Dĩ nhiên cho dù không có Trần Minh có lẽ Trương Thuỵ cũng không qua được cửa Chu Tuấn.
“Giao Chỉ còn hậu nhân Trương thị hay không ?”.
Trần Minh không hỏi Đậu thị bởi vì không cần thiết.
Trương Thuỵ ngẩng đầu lên sau đó mờ mịt lắc đầu.
“Thiếu gia, cái này Thuỵ không biết, có một số việc Thuỵ không nói dối, Thuỵ thật sự lạc gia tộc, mà Trương gia ở Giao Chỉ có lẽ cũng đã ch.ết hết”
“Đậu thị dù sao cũng là Đậu thị, tuy năm đó Đậu thị ngã nhưng trên đường lưu đày ít nhất còn được đối xử giống con người, chỉ có Trương thị chúng ta . .. lại không khác heo chó”
Trương Thuỵ nói đến đây không khỏi cười thảm, tiếp đó Trương Thuỵ như nhớ đến cái gì đó, hắn ngập ngừng một chút sau đó nói.
“Thiếu gia, Thuỵ sắp ch.ết cũng không có quyền mặc cả với thiếu gia, Thuỵ biết thiếu gia hiện tại không hẳn muốn nhận lại họ Đậu, càng không cần chiếu cố họ Trương . . .cho nên Thuỵ muốn dùng một việc trao đổi với thiếu gia”
“Chỉ cầu thiếu gia sau này nếu có thể . . . cũng đừng để Phù Phong Trương thị tuyệt tự tuyệt tôn”.
Trương Thuỵ cũng không cần Trần Minh chấp nhận, hắn trực tiếp nói.
“Thuỵ không biết thiếu gia có nhớ năm đó chủ mẫu theo đạo ?”.
Trương Thuỵ hỏi câu này, trong đầu Trần Minh loé lên sau đó nói.
“Thái Bình Đạo”.
Trương Thuỵ nghe ba chữ này thì lập tức không nghi ngờ gì nữa, hắn vội nói.
“Năm đó chủ mẫu cùng rất nhiều người Đậu gia đều theo Thái Bình Đạo . .. năm đó trong phủ chủ mẫu nuôi không ít môn khách nhưng được chủ mẫu coi trọng nhất không ai khác ngoài Vu đạo sĩ”
“Việc đã qua hơn 10 năm, Đậu thị cũng đã không còn nhưng Vu đạo sĩ hiện tại thanh danh rất lớn, hắn hiện tại được người trong thiên hạ xưng hô là Vu bán tiên”
“Kẻ này có phần điên cuồng nhưng . . . nhưng nếu công tử tìm được hắn, trong tay có Phượng Bội của chủ mẫu ắt hẳn có thể khiến Vu bán tiên tin tưởng, không biết chừng kẻ này có thể giúp đỡ thiếu gia”
“Thuỵ không biết Vu bán tiên hiện tại ở đâu . . chỉ biết hắn cực nổi tiếng ở Dương Châu cùng Kinh Châu, thanh danh rất lớn, quan hệ cũng rất lớn”
“Tất nhiên . .. thiếu gia cũng biết Thái Bình Đạo, đám bọn họ đều cực kỳ điên cuồng, nói là đại nghịch bất đạo cũng không quá, thiếu gia nếu tiếp xúc với Vu bán tiên hoặc Thái Bình Đạo thì vẫn cần cẩn thận một chút”.
Trương Thuỵ nói xong, hít một hơi thật sâu sau đó lại quỳ xuống dập đầu với Trần Minh, cứ như vậy yên lặng . . . chờ ch.ết.
Mà Trần Minh lúc này cũng rút đao ra sau đó không lưu tình chút nào chặt đầu Trương Thuỵ.
Theo máu tươi bắn lên mặt Trần Minh, theo mùi máu tanh nông sộc vào mũi hắn, trong lòng Trần Minh cũng âm thầm hiện lên một cái tên.
Bán Tiên – Vu Cát.