Chương 121 : Sáng Sớm.

Trần Minh đứng lặng người trước cái xác của Trương Thuỵ, cơ thể Trần Minh hơi run lên một chút.
Giết người cũng không phải chỉ là đầu rơi xuống đất, giết người là một việc rất ám ảnh.


Trần Minh cũng không phải chưa từng làm việc này ở kiếp trước, cho dù kiếp này hắn cũng mới bắn ch.ết mấy tên sơn tặc đấy thôi ?.
Tuy nhiên giết người cũng chia làm nhiều loại trong đó . . . dùng vũ khí lạnh giết người vẫn là ám ảnh nhất.


Dùng súng hay cung tiễn giết người nó . .. nhẹ nhàng hơn nhiều so với cầm đao chặt đầu người.
Cũng may cây đao trong tay Trần Minh cũng coi là thần binh lợi khí, chém đầu cũng không có nửa phần ‘khó khăn’ gì.


Thú thật bất kể kiếp trước hay kiếp này, đây là lần đầu tiên Trần Minh giải quyết một ai đó bằng vũ khí cận chiến.
Hắn có cảm giác không quá thoải mái nhất là cái mùi máu tươi nồng nặc bắn lên cơ thể hắn.


Dĩ nhiên cho dù không thoải mái thì Trần Minh cũng không đến mức tim đập chân run hay nôn oẹ gì đó, với một người như Trần Minh thì điều này là không thể.


Hắn không thích mùi máu bám trên cơ thể mình nhưng mà đi đến cái thời đại này hắn cũng nhất định phải quen thuộc, ở thời đại vũ khí lạnh này làm sao có thể không sử dụng vũ khí cận chiến ?.


Ngoài ra một nguyên nhân nữa khiến Trần Minh đứng lặng ở nơi này là bởi những lời nói cuối cùng của Trương Thuỵ.
Đối phương nhắc tới bán tiên – Vu Cát.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa hay các tiểu thuyết Tam Quốc diễn sinh sau này có hai nhân vật có màu sắc tương đối thần thoại.


Một người là Vu Cát, người còn lại là Tả Từ.
Vu Cát cùng Tả Từ có liên quan gì không ? Trần Minh không rõ lắm, hắn chỉ biết cả hai người này hoạt động mạnh ở khu vực Kinh Châu cùng Dương Châu.


Hai nhân vật này rất có xác định thật giả, mỗi người mỗi ý, xoay quanh hai người cũng không thiếu mấy câu truyện mang tính thần thoại, truyền kỳ . . .
Chỉ là Trần Minh cũng không nghĩ tới Vu Cát lại từng làm môn khách ở Đậu phủ.


Môn khách ở thời cổ đại không hề thiếu, nó bắt nguồn từ thời Chiến Quốc, kéo dài xuyên suốt mấy ngàn năm phong kiến vương triều.
“Vu Cát từ hơn chục năm trước đã là môn khách của Đậu gia ?”


“Vu Cát là một nhân vật có sắc thái truyền kỳ nhưng mà Đậu gia có thể coi là đệ nhất thế gia tại triều đại nhà Hán, hai bên có móc nối với nhau không tính là bất hợp lý”
“Cho nên . . . Đậu gia năm đó đúng là đáng ch.ết ? Đậu Vũ cũng chưa hẳn là nhân vật tốt đẹp gì”.


“Đương nhiên đây chỉ là ta ngộ nhận, thực tế ra sao đã rất khó tr.a được thậm chí đây cũng chưa hẳn là lịch sử chân chính bởi thế giới này hơi hướng Tam Quốc Diễn Nghĩa”.


“Vu Cát có thể coi là đạo sĩ đại diện cho Thái Bình Đạo, Đậu thị khi ch.ết thậm chí còn có Thái Bình Đạo Kinh chôn cùng, Thái Bình Đạo Kinh được chôn cùng với Hiếu Kinh đủ để thấy Đậu thị coi trọng sách này ra sao”


“Cho nên Đậu thị nói riêng và Đậu gia nói chung rất có thể . . . đều theo Thái Bình Đạo, cũng đều tin tưởng vào . . . số mệnh, vào thời thế”


“Tính ra thì năm đó nếu Đậu Vũ cùng Trần Phồn thật sự có thể đẩy ngã Thập Thường Thị, Hán Linh Đế khi đó lại còn lại cái gì ? cái gì cũng không còn”


“Đậu Vũ hoàn toàn có thể học Hoắc Quang, giá không quyền lực của hoàng đế, để Đậu gia chân chính bước lên vũ đài lịch sử”
“Đậu Vũ cũng không phải Hoắc Quang, sau này có trả lại ngôi cho Linh Đế hay không ? . .. chỉ sợ là không”


“Cho nên nếu ta đoán không lầm, Đậu Vũ năm đó mà thành công thì thiên hạ này không phải họ Lưu mà là họ Đậu”
“Chẳng trách họ Đậu bị chém tuyệt như vậy, cũng không biết đây là bản ý của Hán Linh Đế hay Thập Thường Thị thù dai ?”


“Chỉ bằng Thái Bình Đạo Kinh cùng Vu Cát, đổ cho Đậu gia có ý tạo phản thì cũng khó cho Đậu gia dù sao đây là ta suy diễn nhưng mà việc này có khả năng xảy ra”.
Trần Minh đưa tay mân mê cằm, hắn bỗng chốc lại nghĩ đến một việc khác.


“Phải chăng . . . Trương Thuỵ không ngã tại cửa Chu Tuấn mà là cửa Vu Cát ?”.
“Nếu không có ta, Trương Thuỵ rất nhanh có thể tìm được Phượng Bội, bằng kế hoạch hắn vạch ra ta vốn nghĩ hắn sẽ đi tìm Chu Tuấn nhưng nghĩ lại . . . chưa hẳn”


“Năm đó Trương Thuỵ đi theo Lương Long, Lương Long ở trước mặt Chu Tuấn thảm bại, Chu Tuấn bắt được không thiếu tù binh”
“Tuy rất nhiều tù binh bị bắt đi làm tù khổ sai nhưng cũng không ít người gia nhập quân đội Chu Tuấn dù sao đánh nhau là có thương vong, có thương vong tất nhiên cần bổ sung máu mới”


“Chiêu hàng phản tặc sau đó thôn tính, tiêu hoá, nhét vào trong quân đội nhà mình ở Hán triều vốn là bình thường không thể bình thường hơn được”


“Trương Thuỵ năm đó rất nổi tiếng trong quân Lương Long, hắn dám đi gặp Chu Tuấn sao ? khả năng có người nhận ra thân phận Thuỵ Long Tướng Quân của hắn là có thậm chí không nhỏ”


“Cho nên ta phán đoán sai, trong điều kiện Trương Thuỵ nhận biết sự tồn tại của Vu Cát, rất có khả năng hắn đi gặp Vu Cát sau đó . . . ngã trong tay Vu Cát”
“Thậm chí sau khi Trương Thuỵ đào được 3 quyển sách quý, thứ này rất có thể cũng rơi vào tay Vu Cát”


“Có thuyết nói Trương Giác nhận được Thái Bình Yêu Thư từ trong tay bán tiên Vu Cát, chẳng nhẽ là quyển Thái Bình Đạo Kinh của ta ?”.
Mọi việc dần dần móc nối lại, Trần Minh cảm thấy hợp tình hợp lý hơn nhiều lắm.
Mà sau khi nghĩ đến điểm này, Trần Minh rất nhanh khoá chặt Vu Cát.


“Kẻ này chỉ sợ là nhân tố bất ổn tiếp theo, giống . . . là địch hơn là bạn”.
Ánh mắt Trần Minh chớp động, tiếp đó hắn hít một hơi thật sâu, cơ thể hơi nghiêng mà nắm lấy đầu Trương Thuỵ dưới đất, cứ thế xoay người đi ra ngoài.
Vu Cát thì thế nào ? Trần Minh cũng không sợ hắn.


So với việc sợ hãi lo lắng một kẻ địch còn chưa hiện thân, Trần Minh vẫn thích trở về phòng ngâm mình trong chậu nước nóng tẩy đi mùi máu trên người.
_ _ _ _ __ _
Một ngày mới lại lên trên đất Giao Chỉ, Trần Minh vẫn giữ thói quen dậy sớm vào buổi sáng.


Đứng trên đỉnh núi Hương, Trần Minh lại bắt đầu luyện côn thuật dù sao luyện võ có thể coi là hoạt động giải trí duy nhất của Trần Minh tại thời cổ đại, không chăm chỉ sao được ?.


Những động tác côn của Trần Minh vô cùng đơn giản, chỉ là đâm thẳng cùng bạt ngang những mỗi đòn Trần Minh đều dùng toàn lực.
Bắp tay của hắn căng phồng, từng đường gân nổi lên, theo mỗi chiêu hắn đánh ra đều mang theo tiếng gió rít ghê người.


Dĩ nhiên luyện côn pháp cũng không đơn thuần chỉ là toàn lực vung ra.
Côn pháp của Trần Minh được truyền thừa từ Lê Văn Hưng tướng quân, côn pháp này là côn pháp dùng trong quân đội được Hưng tướng đúc kết từ sau không biết bao nhiêu trận chiến.


Nó không hề hoa mỹ, nó thậm chí còn chẳng có tên chiêu thức như mấy bộ phim kiếm hiệp, côn pháp của Lê Văn Hưng chỉ chú trọng nhanh – mạnh – trực diện mà không phải thứ côn pháp để biểu diễn.
Mà côn pháp dùng trong thực chiến thì còn cần chú trọng bộ pháp, chú trọng bước chân.


Không phải ngẫu nhiên từ xưa đến nay phàm là luyện võ thì đều phải luyện hạ bộ, phải luyện trung bình tấn.
Đứng còn không vững sao lại đòi luyện võ ?
Nhẹ như gió lướt, vững như đá tạc, mỗi bước tiến, lùi, xoay chuyển đều hòa nhịp với côn ảnh vũ lộng giữa không gian.


Gót chân chạm đất như lá rơi, mũi chân đẩy đi như thuyền nước.
Khi chậm, như trăng rọi trên sông, khi nhanh, tựa mãnh hổ vồ mồi.
Một vòng quét ngang, côn xoáy thành luồng gió mạnh.
Động tĩnh giao hòa, bước chân dừng, hơi thở lặng lăng.


Thân thể của Trần Minh bắt đầu lấm tấm mồ hôi hoà với ánh sương buổi sớm ban mai nơi đất Giao Chỉ, như tán dương một vũ khúc vừa kết thúc.
Hoàn thành một bài côn, hắn mới thu tay lại, mà lúc này hắn mới cười nói với một người khác.
“A Sử, muốn học không ?”.


Thì ra sáng sớm nay cũng không chỉ có Trần Minh ở đây, còn có A Sử.
A Sử đến cùng lúc với Trần Minh đang luyện côn cho nên cũng không lựa chọn làm phiền hắn mà chỉ đứng một bên quan sát.
A Sử nghe Trần Minh nhắc đến mình thì khẽ lắc đầu nói.


“A Minh, ngươi khoẻ như con trâu vậy, ngươi có thể dùng côn đánh ch.ết người nhưng ta không làm được”.
A Sử hướng về Trần Minh từ chối, hắn không thích dùng côn, so với côn A Sử càng thích dùng đao, dùng cung tiễn hoặc là đặt bẫy, côn pháp không hợp với hắn.


Chỉ là A Sử mấy ngày hôm nay cũng đang không ngừng nhớ lại trận chiến với Trương Thuỵ.
Hai người tuy chỉ giao thủ mấy chiêu nhưng A Sử lúc này nghĩ lại vẫn thấy máu huyết trong người mình sôi lên, cảm giác còn hưng phấn hơn nhiều so với đám dã thú trên núi.


Nhưng mà một đối thủ mạnh như Trương Thuỵ ở trước mặt Trần Minh lại không hề có lực phản kháng, như vậy khoảng cách của hắn cùng Trần Minh rốt cuộc lớn đến đâu ?.


Kể từ thời điểm Trần Minh đánh bại Trương Thuỵ, A Sử nhìn Trần Minh luôn có cái gì đó không đúng, ít nhất ánh mắt hắn nhìn Trần Minh không giống ngày xưa.
“A Sử, ngươi sáng sớm đến tìm ta như vậy không biết có chuyện gì ?”.
A Sử nghe Trần Minh hỏi, chủ động lấy từ trong ngực một tấm da bò.


“A Minh, ngươi bảo ta hướng thôn dân đi hỏi xung quanh vùng này có miếu hoang không, ta đi dò hỏi xong, cũng tự mình qua xem”
“Đây là bản đồ ta vẽ lại cho ngươi, nếu A Minh ngươi cần ta có thể tự mình dẫn đường”.


Thôn dân dưới núi đều là người bản địa, A Sử đương nhiên có thể trò chuyện với mọi người.
Ngày hôm qua A Sử cũng không có việc gì cho nên Trần Minh để A Sử đi giúp hắn thám thính một chút dù sao . . . Trần Minh rất quan tâm tới miếu thờ.


Tiếp nhận cuộn da bò trong tay A Sử, Trần Minh quan sát một chút sau đó ánh mắt hơi sáng lên.
A Sử . . . không biết chữ, bất kể là chữ Việt cổ hay chữ Hán bản thân A Sử đều không biết.


Thời đại này người Việt cổ vẫn yêu thích văn nói hơn là văn viết, rất ít văn tự được ghi lại, có phải sử dụng tới văn tự cũng sẽ là tế ti cùng già làng mà không phải thợ săn như A Sử.


Tuy nhiên ‘hoạ thuật’ của A Sử lại rất tốt, ít nhất nhìn tranh chỉ đường của A Sử khiến Trần Minh rất dễ hình dung.
Đối phương là đội trưởng đội săn bắn của buôn làng mà săn bắn nhiều khi không phải việc ngày một ngày hai, có khi cần ở bên ngoài cả tuần đội săn mới quay lại bản làng.


Không chỉ cần A Sử nhớ đường, nhận biết phương hướng mà còn cần A Sử phải biết ‘vẽ’ nữa dù sao trí nhớ không phải thứ một mực có thể dùng.


“Vậy tốt quá rồi, chút nữa chúng ta hành quân rời đi khi đi đến gần miếu thờ thì A Sử ngươi nói với ta một câu, hai chúng ta tách đoàn đi một chút”.
A Sử nghe vậy gật đầu, việc này với hắn không khó.


“Vậy được A Minh, ta đi triệu tập anh em huynh đệ, khi nào quân đội xuất hành ngươi cho người gọi chúng ta là được”.
A Sử nói xong nhanh chóng rời đi, nhìn theo bóng lưng A Sử rời đi, Trần Minh cũng có phần nghiền ngẫm.
Trận chiến giữa A Sử cùng Trương Thuỵ bản thân Trần Minh cũng quan sát kỹ lưỡng.


Công tâm thì Trương Thuỵ thắng A Sử, trừ khi cho A Sử đặt bẫy, chuẩn bị trước rất lâu nếu không A Sử không phải đối thủ của Trương Thuỵ.
A Chính cùng Trần Minh không sai biệt mấy, đều là tuổi Nhược Quan nhưng A Sử thì khác, năm nay A Sử cũng phải 26-27 tuổi.


Tuổi như A Sử muốn học cái mới khó vô cùng bao quát cả võ nghệ.
Cho dù Trần Minh dốc sức dạy bảo A Sử côn pháp, hắn cũng không học được nhiều, học được cũng khó mà tiến bộ.
Cho nên nếu lấy Trương Thuỵ làm mốc thì võ lực của A Sử cả đời cũng không sánh bằng Trương Thuỵ.


“Muốn A Sử mạnh lên cũng chỉ có hệ thống, nhưng mà hệ thống . .. cũng không có nhân vật nào thích hợp với A Sử”.
“Thôi, đợi ta đi tế bái điện thờ tiên hiền sau đó lại tính tiếp, nếu vẫn không đủ Nguyện Lực thì cuối năm rút thăm, xem có thể giúp A Sử không”.


Trần Minh đối với A Sử hiển nhiên là có mục đích nhưng trên hết hắn vẫn thích tính cách cùng cách làm việc của A Sử.
Trong lúc Trần Minh đang thiếu nhân tài, người như A Sử nếu có thể ‘đào tạo’ Trần Minh đương nhiên không tiếc.
_ _ _ __ _
P/s : Tạm thiết lập lại, Trần Minh đang tuổi Nhược Quan (19-20) tuổi.


Hiện tại là năm 180-181 cho nên Nguyên Chủ sinh vào khoảng năm 160
Nguyên Chủ hơn Chu Thái – 3 tuổi, Chu Thái năm nay 17.






Truyện liên quan