Chương 74: Quân Trịnh vượt đèo, chúa Nguyễn lâm nguy

Trong cơn mơ màng, Huy Đống nghe được tiếng người nói chuyện
""Mọi người đều tỉnh cả rồi…cha…đại ca…thầy lang tới rồi…""


Huy Đống giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy tất cả các huynh đệ thợ mộc đều đã tỉnh, có thể xuống giường đi lại. Riêng Thành thì vẫn còn nằm trên giường, nhưng sắc mặt đã tươi tỉnh hơn. Thầy lang đang bắt mạch cho từng người và kê đơn thuốc.


""Mọi người chỉ bị suy nhược thôi, uống thuốc vài hôm là khỏe lại"" thầy lang nói
Lân chắp tay:
""Cảm tạ tiên sinh, chút tiền này mong tiên sinh nhận lấy""
Nói rồi Lân đưa cho thầy lang một túi tiền, sau đó cử người theo ông ấy đi lấy thuốc.


Nhìn thấy Huy Đống đã tỉnh dậy, Lân bước tới vỗ vai, nhẹ giọng nói:
""Lần này cực khổ cho đệ quá rồi, đệ cứ nghỉ ngơi cho khỏe, việc tuy gấp nhưng sức khỏe mới là quan trọng""
""Đệ không sao, ngủ một giấc là có thể quật ngã được con trâu, không cần phải nghỉ ngơi gì đâu""


Lân lắc đầu, mỉm cười nói: ""Không cần gắng sức quá đâu, cố quá thì thành quá cố luôn đó, nghe lời ta tịnh dưỡng cho khỏe trước đã. Ta đã căn dặn nhà bếp nấu vài món tẩm bổ cho đệ và mọi người ở đây, chắc cũng sắp mang lên rồi đó. Giờ ta sang phía trại chủ để bàn một số việc""


Huy Đống quay sang nhìn Tú hỏi:
""Vết thương trên vai của ngươi sao rồi""
Tú vỗ ngực nói: ""Chỉ là một vết muỗi đốt thì làm gì được ta, hahaha""


available on google playdownload on app store


Lân nhìn vẻ mặt đắc ý của Tú thì thầm nghĩ [tối qua nếu như Huy Đống không kịp thời cứu chữa thì coi như ngươi toi đời rồi, giờ không việc gì lại vênh mặt lên]


""Nhưng quả thực tối qua cũng phải cảm tạ ngươi, lúc đó thần trí ta dường như bị mất kiểm soát một lúc, nhắc tới ta lại muốn ăn thịt gà, con bà nó""
Lân cười nói: ""Hahaha vậy thì đệ được như ý nguyện rồi, ta có dặn nhà bếp làm món gà ác hầm thuốc bắc để bồi bổ cho mọi người""


Tú hưng phấn vỗ tay: ""Hay lắm, đệ phải ăn ba con mới hả được cơn giận này""
""Uh muốn ăn bao nhiêu cũng được, hai đệ cứ nghỉ ngơi đi, ta đi thu xếp vài việc""


Lân qua chỗ của Nhạc để bàn về việc cắt cử người đi xây dựng các tường chắn dọc đường lớn đế ngăn cản bước tiến quân của quân Trịnh.


Đi tới doanh trại của Nhạc thì thấy một số tướng lĩnh của Nhạc cũng đã có mặt. Lân cũng được mời vào để tham gia nghị sự, [trùng hợp thật, mình qua đây tìm trại chủ thì lại vừa lúc trại chủ đang có việc cần nghị sự]
Đợi cho mọi người đến đông đủ Nhạc lên tiếng nói:


""Ta vừa nhận được tin từ thám tử báo về, quân Trịnh đã bắt đầu xuất quân, trong vòng một tháng chúng sẽ tiến thẳng vào đây, tàn dư của chúa Nguyễn đang đóng quân ở Trà Sơn ắt hẳn sẽ có động tĩnh. Ta đang định tiến quân xuống đập tan đám tàn quân này, sau đó trở lại nghênh chiến quân Trịnh, các vị thấy thế nào""


Lý Tài lên tiếng nói: ""Mạt tướng nhận thấy lời của trại chủ rất phải, đám tàn quân kia bây giờ như cừu non co cụm lại, chúng ta chỉ cần tiến quân là có thể phá tan ngay được. Nếu như bắt được chúa Nguyễn cùng hoàng tôn Dương thì có thể lấy đó mà uy hϊế͙p͙ được cánh quân phía nam của Tống Phúc Hiệp""


""Đại ca nói hay lắm, xin trại chủ cho mạc tướng làm quân tiên phong đi đánh trận này"" Tập Đình hùng hồn nói


Một viên đô đốc của Nhạc tên là Đoàn Văn Cát lên tiếng: ""Bẩm trại chủ, lần này tiến đánh chúng ta phải bao vây thật chặt, không để cho chúng lọt lưới lần nữa, mạc tướng có một đề nghị nhỏ là chúng ta nên bao vây thành hai lớp, vừa công đánh hai mặt, vừa cho quân phục sẵn các đường rút lui của chúng""


Nhạc suy nghĩ một lúc thì nói:


""Lần này ta cũng có ý định vây bắt chúa Nguyễn để trấn áp cánh quân của triều đình ở mặt Nam. Nếu như chia mỏng quân ra thì ta lại không an tâm, ta dự định chia quân làm ba mũi tấn công. Ta sẽ xuất lãnh một đạo quân thẳng tiến tới Trà Sơn, giao phong chính diện, Lân đô đốc sẽ từ Duy Xuyên đánh xuống ở mặt Đông Bắc, hai vị phó tướng Tài, Đình sẽ vòng qua phủ Thăng Bình mà đánh lên mặt Đông Nam, ép cho chúng chạy về hướng Hội An""


Vừa nói, Nhạc vừa chỉ lên bản đồ tuyến đường hành quân. Mọi người đều gật gù tán đồng ý kiến của Nhạc.
Sau khi thống nhất thời gian xuất quân cũng như lộ tuyến xong thì Lân mới lên tiếng:


""Bẩm trại chủ, sau khi chúng ta đối phó xong với triều đình nhà Nguyễn thì quân Trịnh cũng sẽ tiến đến nơi này. Chỉ đánh nhau một trận mà triều đình đã bỏ cả kinh thành mà tháo chạy, đủ thấy quân Trịnh rất mạnh, chúng ta cần phải chuẩn bị kỹ càng công tác phòng ngự thì mới mong giữ lại được thành trì. Mạc tướng đã cho mấy đội thợ chuẩn bị vật liệu, thiết bị đến các đường chính để xây dựng tường chắn. Đồng thời cho bộ binh đào công sự để tiến hành chiến thuật du kích, bắn tỉa"".


Nhạc hỏi: ""Các tuyến đường chính cho xây dựng lên thì tự mình giam mình luôn à, nếu như quân ta muốn tiến công hay rút đi cũng bị ngăn cản lại. Còn về chiến thuật bắn tỉa, du kích thì ta cũng đã thấy đô đốc sử dụng qua, nhưng nó đòi hỏi phải trang bị đầy đủ súng, tuy rằng chúng ta có cướp được một lượng lớn súng của quân triều đình nhưng vẫn chưa đủ dùng""


Hổ cũng đứng lên nói: ""Chúng ta chủ trương lấy tiến công để phòng thủ, không cố thủ trong thành chờ giặc đến, thì việc tạo chướng ngại vật sẽ làm cản trở đường hành quân của quân ta. Ta thấy điều này không khả thi""


Lân thầm nghĩ [Sao không nói cái gì nó khó khó hơn chút đi, cái này thì cần phải nói sao]


""Bẩm trại chủ, tường chắn chỉ ngăn cản ở mặt Bắc nên việc rút lui sẽ không có gì ảnh hưởng, còn về việc tiến quân ngăn chặn quận Trịnh thì các tường chắn này có chừa lối đi, nếu như quân ta có thể đánh bại được quân Trịnh thì việc sau không cần bàn đến, còn nếu như không ngăn được thì khi rút quân về, chúng ta sẽ cho người lắp lại các cửa đi đó, sắt chờ, vật liệu chuẩn bị sẵn, trong vòng 1 ngày là có thể lắp xong toàn bộ, còn giả như quân Trịnh đuổi quá nhanh thì chúng ta có thể tạm thời dùng cây gỗ lớn để chặn lại""


Nhạc gật gù: ""Vậy còn chiến thuật kia thì sao""


Lân đáp: ""Thời gian trước mạc tướng có giao cho tham tán đi thu gom cây gỗ lớn về, chính là để dùng vào việc này. Hiện tại việc chế tạo súng bằng gang, sắt với số lượng lớn thì không kịp nên mạc tướng đề xuất việc chế tạo súng gỗ, có thể nhanh chóng chế tạo ra một lượng lớn phục vụ cho quân ta. Hiện tại bên khu chế tạo đang cần thêm người, mong trại chủ có thể điều thêm người để đẩy nhanh sản xuất súng gỗ""


Hổ lại lên tiếng: ""Nực cười, súng chế tạo bằng gang sắt cứng như vậy đôi khi còn bị thuốc súng nổ cho hỏng, gỗ thì làm sao có thể chịu được sức công phá của thuốc súng""
Nhạc không nói thêm nhưng vẻ mặt có chút hoài nghi nhìn Lân


Lân chắp tay: ""Súng gỗ tuy rằng độ bền không bằng như các loại súng chúng ta đang dùng, nhưng nó vẫn có thể bắn được, thời gian hư hao cũng không quá ngắn, đủ cho quân ta chống chọi lại quân Trịnh. Nếu như trại chủ và mọi người ở đây không đủ tin tưởng thì ngày mai tôi sẽ làm ngay một vài cây, thử nghiệm cho mọi người được nhìn rõ""


""Uhm tốt lắm, ta cũng rất mong chờ, mong rằng kết quả thử nghiệm sẽ thành công tốt đẹp""
Sau buổi nghị sự, Lân trở về doanh trại của mình, leo lên giường ngủ ngay. Tối qua thức cả đêm, tiêu hao không ít sức lực nên bây giờ cần phải ngủ một giấc thật sâu để hồi phục lại tinh thần và sức lực.


Về phía triều đình nhà Nguyễn đang đóng quân ở Trà Sơn, sau khi nhận được tin quân Trịnh xuất quân tiếp tục đánh xuống thì vô cùng hoang mang. Định Vương ngày đêm lo lắng nên đã tiến hành họp các tướng lĩnh lại


""Nay quân Trịnh đã xuất quân, chuẩn bị vượt đèo Hải Vân, tình thế của chúng ta vô cùng nguy cấp, theo các vị thì ta nên làm gì đây"" Định Vương nét mặt buồn rầu nói


Hoàng tôn Dương đứng ra nói: ""Với tình hình binh lực hiện tại e là khó ngăn được quân Trịnh, xin bệ hạ mau mau lên đường vào Nam, nơi đây cứ giao lại cho thần""


Chưởng cơ Tôn Thất Chí cũng đứng ra chắp tay bẩm: ""Xin bệ hạ nhanh chóng rời đi, hạ thần sẽ ở lại cùng Thái Tử chống giặc đến cùng để tỏ rõ tấm lòng trung trinh""
Định Vương cảm động rơi lệ nói: ""Ngày trước là ta trách nhầm ái khanh của ta rồi""


""Bệ hạ, tình hình lúc này như lửa cháy lông mày, xin người nhanh chóng rời đi thôi, mạc tướng kiến nghị chúng ta nên lui vào Gia Định, nơi ấy cách xa chiến trường ở mặt nam, lại là nơi kinh tế phát triển, lòng dân vẫn hướng về triều đình, muốn gầy dựng lực lượng cũng sẽ dễ dàng hơn"" Nguyễn Cửu Dật đứng ra bẩm


Mọi người đều cho là phải, bèn ra sức khuyên Định Vương nhanh chóng rời đi. Định Vương lệnh cho Hoàng tôn Dương và Nội đội trưởng Nguyễn Cửu Thận, Ngoại tả Tôn Thất Tĩnh, Chưởng cơ Tôn Thất Chí ở lại Quảng Nam chống Tây Sơn. Định Vương cùng Nguyễn Cửu Dật, Chưởng dinh Tôn Thất Kính, Nguyễn Phúc Ánh vượt biển vào Gia Định (Sài Gòn).


Đoàn thuyền của chúa Nguyễn đi được hai ngày thì gặp phải bão lớn. Đoàn thuyền bị gió to, sóng lớn đánh cho tan tác. Trên thuyền của chúa Nguyễn lúc này các quan viên, binh lính đang ra sức bảo vệ chúa Nguyễn và những người trong hoàng tộc. Một cậu bé tuổi chừng 13 ra trước đầu thuyền, ngẩn mặt lên trời mà hét lớn


""Ông trời muốn diệt triều Nguyễn ta sao, nếu mệnh ta chưa tận xin hãy đưa thuyền ra khỏi cơn giông tố này…""


Tuy còn nhỏ tuổi nhưng tiếng hét vang vọng cả một vùng, bất ngờ có một con sóng lớn đẩy thuyền của chúa Nguyễn chạy băng băng đi, chẳng mấy chốc đã rời xa vùng gió lớn. Câu bé kia không ai khác, chính là vương tử Nguyễn Phúc Ánh. Tất cả thuyền đi theo bảo hộ chúa Nguyễn đều bị đắm, không ai thoát được. Nguyễn Cửu Dật cũng nằm trong số đó, kết thúc cuộc đời của một vị tướng tài ba.


!






Truyện liên quan