Chương 5: Bắt Người

Từ Thúy Liên nhảy dựng lên, giật điện thoại từ tay Diệp Thu Thu lại.
Tính tình em chồng rất bướng bỉnh, người lại khỏe như vâm, không ai đánh lại cô, cần phải khuyên nhủ.


Chị ta nhẫn nại, khuyên bảo: "Thu Thu, em bị từ hôn cũng không tìm được gia đình chồng tốt, ông chủ Lưu có nhiều tiền, còn không chê em, đi theo anh ấy, muốn mua quần áo thì mua, muốn ăn tiệm thì ăn, cuộc sống như vậy đến chị còn ao ước đấy."


Ông chủ Lưu ngoại trừ già ra thì không có bệnh tật nào khác, trong lòng Từ Thúy Liên cũng có chút ghen tị, giới thiệu ông chủ nhà giàu này cho Diệp Thu Thu, sau này nó có quay về trả thù mình không?


Chị ta lại có chút hối hận, đều do mẹ chồng đòi những năm nghìn tệ sính lễ, chỉ đành tìm một người có tiền cho Diệp Thu Thu.
Diệp Thu Thu tiếp tục bấm điện thoại báo cảnh sát, châm chọc: "Ồ, chị ước ao như thế? Thì li hôn với anh trai tôi, sau đó tự mình gả sang đó là được."


Từ Thúy Liên đỏ mặt, chị ta muốn gả, nhưng ông chủ Lưu chướng mắt chị ta.
Ông chủ Lưu đã nhiều lần nhấn mạnh là "đẹp!", "phải đẹp!", "thật đẹp!", nếu không sao ông ta nỡ bỏ ra năm nghìn tiền sính lễ chứ?
Mắt thấy Diệp Thu Thu muốn báo cảnh sát, Lưu Vĩnh Vọng không nhìn nổi nữa, tiến lên căn cản.


Nhưng ông ta lập tức cảm thấy cánh tay đau đớn, không biết con nhóc kia dùng động tác gì, dù sao chỉ kéo một cái, gập một phát, thế là cánh tay ông ta đã trật khớp.
Còn biết võ?


available on google playdownload on app store


Ông chủ Lưu ôm lấy cánh tay trật khớp, mặt mày nhăn nhó như khỉ, hét lên với tài xế và bảo vệ ngoài cửa: "Hai người chúng mày ch.ết hết rồi à, trói nó lại ném vào trong xe, đi về nhà ngay bây giờ!"


Dù sao ông ta cũng đã trả tiền rồi, con nhóc kia chính là người của ông ta, ông ta cứ gạo nấu thành cơm trước, sau đó con nhóc ch.ết tiệt kia sẽ phải xin ông ta lấy giấy kết hôn.


Những năm 85, đất nước còn chưa cho sở hữu tài sản cá nhân, tên họ Lưu này có thể lấy được một chiếc xe con, thì chứng tỏ phải có chút thủ đoạn và quan hệ.


Hai gã đàn ông cao lớn có chút do dự, nơi này là Hoa Thành, không thể so với phía nam hỗn loạn loại người nào cũng có, nơi này trị an rất tốt.
Bọn họ không dám làm ra chuyện bắt cóc một cô gái trẻ giữa ban ngày ban mặt ở Hoa Thành.


Trong mắt ông chủ Lưu hiện lên vẻ hung ác, trong lòng ngứa ngáy, ông ta phải bắt bằng được con nhóc kia: "Trói lên, có chuyện tao chịu trách nhiệm, bên trên tao có người!"






Truyện liên quan