Chương 87: Vạch trần

Mặt Lăng Ngọc không nén nổi thấy vọng, đây chính là minh quân được mọi người khen ngợi ở kiếp trước sao? Tại sao cùng một người ở hai kiếp lại có sự khác biệt lớn như vậy? Hay người này ở kiếp này mới thật sự là hắn?


Nàng lại nghe Tề vương trầm giọng nói: “Bản vương không có ý định làm hại hai vị, chỉ vì chuyện quá mức cấp bách nên bất đắc dĩ mới phải làm vậy.”


Nếu  không phải chuyện cấp bách, hắn cũng sẽ không đưa ra hạ sách này. Tuy nhiên, trước đó hắn đã phái người đến nhà họ Dương ở huyện Thanh Hà, nhà họ Lăng ở kinh thành tìm kiếm, nhưng đều không thể tìm được cuốn sổ tay kia.


Sau đó hắn lại nghĩ, lúc Dương Tố Vấn lên kinh thành vẫn luôn sống ở Trình phủ, biết đâu cuốn sổ tay kia cũng để ở Trình phủ, nhưng mà đã không còn dư thời gian để hắn đủng đỉnh phái người đi tìm nữa, cho nên hắn mới làm đến cùng, ‘mời’ thẳng người về đây để tiết kiệm thời gian không cần thiết.


Lăng Ngọc trầm mặc, Dương Tố Vấn thì muốn châm chọc hắn vài câu, nhưng tình thế ép người phải cúi đầu, suy đi nghĩ lại nàng vẫn không dám nhiều lời.


Tề vương nhìn về phía Dương Tố Vấn lại hỏi tiếp: “Lăng phu nhân, thứ bản vương cần là cuốn sổ tay của lệnh tôn lúc còn sống, nếu phu nhân giao đồ ra, bản vương bảo đảm các ngươi bình an vô sự.”


available on google playdownload on app store


“Ta chẳng biết cuốn sổ tay gì ở đây cả, cũng chưa từng nghe nói cha ta có thứ này, ngươi bảo ta giao ra kiểu gì?” Dương Tố Vấn tức giận nói.
Chép tay cái gì chớ, nàng chưa bao giờ thấy thứ đó thì phải đi đâu tìm nó cho hắn đây, đúng là tức ch.ết đi được!


“Nếu bản vương đã dám hỏi như thế, ắt phải có được tin tức vô cùng chính xác để khẳng định sự tồn tại của cuốn sổ tay đó. Tốt nhất là phu nhân nên hợp tác, dầu sao tình mạng của Lăng phu nhân đang nằm trên tay của ngươi.”


“Tiện thể nhắc nhở phu nhân một chút, bản vương không có nhiều thời gian dây dưa với các người. Vì thế trước khi trời tối bản vương phải nhìn thấy cuốn sổ tay kia, nếu không…”


Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn đều nghe ra sự đe dọa trong lời nói của hắn, một khắc sau, họ thấy Tề vương giơ tay lên, lập tức có một nữ thị vệ từ ngoài cửa vào đi vào cởi chói chân tay cho Dương Tố Vấn.


Sau khi chân tay vừa được cởi chói, nàng lập tức định cởi chói cho Lăng Ngọc, nào ngờ nữ tử kia lại chắn trước người nàng, ánh mắt tràn đầy uy hϊế͙p͙.
Dương Tố Vấn trợn trừng mắt lên nhìn nàng ta, sau đó nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tề vương truyền tới.


“Lăng phu nhân, nhớ kĩ lời bản vương nói, ngươi chỉ còn nửa ngày, nếu trước khi trời tối  ta không thấy được cuốn sổ tay kia, thì đừng trách bản vương không nể tình.”


“Đương nhiên, để bảo đảm an toàn của Lăng phu nhân, bản vương sẽ để nàng ta đi về với phu nhân. Song, ta tin rằng với sự sáng suất của phu nhân, nhất định có thể nghĩ ra một lí do hoàn hảo để giải thích tung tích của Trình phu nhân cho người nhà.”


Nghe đến đây, cuối cùng Lăng Ngọc cũng hiểu ra ý đồ của hắn, trong buổi ‘thưởng hoa’ lần trước có lẽ Tề vương phi đã tin lời của Dương Tố Vấn, nhưng Tề vương lại một mực không tin trên tay Dương Tố Vấn không có cuốn sổ tay kia!


“Ngài!” Dương Tố Vấn hiểu tại sao hắn dùng Lăng Ngọc làm con tin, đồng thời phái người cùng  mình về phủ tìm cuốn sổ tay, nàng căm tức vô cùng.


“Tố Vấn, tẩu về cùng nàng ta đi! Đừng lo cho ta. Nay xem ra Tề vương đã quyết tâm lấy được cuốn sổ tay kia cho bằng được, tẩu về tìm cho thật kĩ, xem có thể tìm được không hay không.” Lăng Ngọc bỗng cất tiếng nói.
Dương Tố Vấn khó hiểu nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.


Có cuốn sổ tay hay không ư, chẳng phải nàng ấy đã biết rồi sao?
Nhưng khi trông thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lăng Ngọc, nàng nhanh chóng nắm bắt được suy nghĩ của nàng ấy, cuối cùng đã mơ hồ hiểu được.


“Vẫn là Trình phu nhân thức thời, Lăng phu nhân, mời! Nhớ cho rõ, bản vương muốn nhìn thấy thứ đó trước khi trời tối.” Tề vương phất tay, nữ thị vệ ép Tố Vấn rời đi bất chấp sự vùng vẫy của Dương Tố Vấn.


“Tề vương điện hạ sẽ không để thiếp thân đợi đến khi trời tối trong tư thế này chứ?” Lăng Ngọc vùng vài cái, thấy Tề vương cau mày như muốn rời đi, cuối cùng nàng cũng không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.


Tề vương dừng bước, nhìn nàng bị chói gô rồi phân phó vài tiếng, lập tức có một nam thị vệ đi vào cởi chói cho nàng.


Lăng Ngọc xoa cổ tay đã lằn đỏ một vòng, nhìn về phía cửa vừa bị khóa lại, lòng thầm mong Dương Tố Vấn có thể nghe hiểu ý của mình, tìm được vượt qua trước rồi tính tiếp.


Trong lòng nàng có một suy đoán, Tề vương dám xuất hiện trước mắt mặt nàng, ngoại trừ việc hắn không hề sợ Trình Thiệu Đường ra, nhất định còn có một lý do khiến hắn có thể bất chấp tất cả.


Hoặc có thể nói là, cuốn sổ tay trong lời đồn kia có thể tiếp cho hắn sự tự tin không chút kiêng dè, nên hắn mới không quan tâm đ ến việc nếu xảy ra chuyện vạn nhất thì hắn sẽ phải gánh tội danh bắt cóc mệnh phụ triều đình.


Nay triều đình đã nằm trong tay của thái tử, chẳng lẽ cuốn sổ tay kia có thể khiến hắn không cần kiêng dè thái tử nữa sao? Nói theo cách khác, lẽ nào cuốn sổ tay kia sẽ gây bất lợi cho thái tử?


Nàng đoán mãi nhưng vẫn không thể đoán được thâm ý bên trong. Nàng chỉ biết rằng Tề vương không hề kiêng nể phủ Định Viễn tướng quân nên mới dám sai người đi theo Dương Tố Vấn về.


Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dầu sao hắn có thể bắt cóc phu nhân tướng quân như nàng một cách thần không biết quỷ không hay, ra vào phủ nàng như chốn không người, thì làm sao có thể sợ một phủ đệ không thủ vệ canh gác chứ.


Nàng thở dài, đủ thấy những hộ viện mà mình mời về chỉ đối phó được với đám trộm lắt nhắt, nếu gặp phải cao thủ thực sự thì e rằng chẳng có sức mà đánh trả!


Trong phủ Định Viễn tướng quân, bé Đá nhiều đòi tìm mẹ, nhưng không một ai trong phủ biết phu nhân tướng quân đang ở đâu! Ngay cả một người đến làm khách như Dương Tố Vẫn cũng không ai biết nàng đã rời đi từ lúc nào.


Vương Thị vừa dỗ dành cháu trai trong lòng, vừa sai người nhanh chóng đi tìm, nào ngờ một lúc lâu sau, bỗng thấy Thanh Đại tiến vào bẩm báo, nói rằng Lăng phu nhân đã về.
“Thế mẹ cháu đâu?” Bé Đá vừa nghe hai mắt đã sáng lên, vồn vã hỏi.


Thanh Đại cười gượng gạo, bé Đá bấy giờ đã trông thấy bóng dáng của Dương Tố Vấn ở phía sau nàng ấy.
“Cữu mẫu, mẹ cháu đâu ạ?” Nó vùng khỏi tay Vương Thị, chạy tới nắm chặt tà váy của Dương Tố Vấn mà hỏi.


“Phải đấy, hai đứa mới sớm ra đã đi đâu thế? Vợ thằng lớn đâu?” Vương Tị vội hỏi.


“Bé Đá nháo đòi mẹ, mọi người sắp lật tung cả phủ đệ lên rồi, tẩu và đại tẩu đi từ lúc nào vậy? Sao chỉ có một mình tỷ trở về? Đại tẩu đâu?” Trình Thiệu An đang đi qua đây, trông thấy nàng bèn hỏi.


Dương Tố Vấn bị người nọ dùng thứ gì dí vào lưng, nàng biết đây nhất định là cán dao găm của nữ tử bên cạnh, suốt dọc đường đi nàng ta không ngừng dùng chiêu này, chỉ cần nàng ta cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu bỏ chạy hoặc kêu cứu nào của mình là sẽ lập tức làm vậy để uy hϊế͙p͙.


“Hôm qua, lúc ta kể bài thuốc điều phối mới của mình cho Lăng Ngọc, nàng ấy rất hào hứng, sáng sớm đã nóng lòng muốn đi xem, chắc bây giờ đang ở nhà ta, ta quay lại là để lấy sách y khi trước bỏ quên ở đây.” Dương Tố Vấn cố để mình mình tĩnh lại.


Trình Thiệu An nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc, đồng thời cũng chú ý tới gương mặt lạ hoắc đang rủ mắt bên cạnh nàng.
“Đây là nha đầu tẩu mới mua mấy hôm trước sao?”
Dương Tố Vấn đáp qua loa, sau đó dẫn nữ tử đi về phía căn phòng nàng ở trước khi xuất giá.


“Mẹ, con nhớ là Đại Xuân tẩu từng nói muốn tìm một tiểu nha đầu để sau này bồi dưỡng thành trợ thủ mà nhỉ? Người ban nãy trông còn lớn tuổi hơn tẩu ấy.” Sau khi Dương Tố Vấn đi, Trình Thiệu An mới tò mò nói.


Vương Thị đang bận dỗ bé Đá, nghe vậy lắc đầu nói: “Chắc về sau lại quyết mời ma ma về giúp đỡ, cũng có thể là nương tử của người hầu nào đó!”


“Nữ tử kia bước chân vững vàng, ánh mắt sắc bén, nhìn không giống hạ nhân trong phủ mà trông giống người luyện võ hơn.” Khi Trần ma ma tiến vào, nghe bà nói vậy thì không tán thành.


“Cữu phu nhân sai ta tới hỏi, ai đã lấy chìa khóa của hòm thuốc sơn đen có hoa văn tròn mạ vàng của nàng ấy?” Ngay sau đó lại có một tiểu nha đầu tiến vào hỏi.
Trình Thiệu An lấy làm khó hiểu: “Cái hòm kia không phải…”


Hắn vô thức nhìn Vương Thị và Trần ma ma, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ khác thường trên mặt họ.
“Nhị gia, lão phu nhân, e rằng có gì đó bất thường!” Trần ma ma khẽ nói.


Đúng là có một chiếc hòm sơn đen hoa văn tròn mạ vàng, nhưng cái đó hôm qua cửa tiệm vừa mới đưa đến cho phu nhân tướng quân, sao cái hòm đó lại dùng để đựng thuốc được?


Trái tim Trình Thiệu An giật thót, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi quay lại nói với cữu phu nhân rằng, cái hòm đó bị chuyển đến chái đông bên viện tây rồi.”


(*) Chái: chái nhà là phần “mở rộng” hoặc kéo dài thêm của ngôi nhà chính. Chái nhà mở rộng diện tích của ngôi nhà, tạo thêm không gian sinh hoạt cho các thành viên trong gia đình; hoặc trở thành nơi cất trữ, lưu trữ đồ đạc.


Nha đầu này nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, nhưng cũng không nói nhiều mà lập tức lĩnh lệnh rời đi.
Người trong phủ ai mà không biết chái đông của viện tây là nơi ở của nhị phòng, sao đồ của phu nhân và cữu phu nhân lại chuyển đến chỗ của hắn được chứ, vừa nghe đã biết là đang lừa người!


Không ngờ lúc nha đầu này tới chuyển lời,  cô bé lại thấy Dương Tố Vấn thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe xong, đồng thời còn nở nụ cười và nói: “Hóa ra là thế, để ta đi xem.”


Nếu nàng điềm nhiên đưa nữ tử kia đi về phía viện tây, đi được vài bước, nữa tử kia thấp giọng uy hϊế͙p͙ bên tai nàng: “Đừng có giở trò gì đó với ta, dao găm trong tay ta không nhân từ đâu!”
“Nếu ngươi sợ thì đừng đi theo nữa!” Dương Tố Vấn hừ một tiếng, bước nhanh hơn.


Trong mắt nữ tử kia lóe lên sát khí, nhưng vẫn không thể không sải bước đi theo.


Lại nói, mới sáng sớm Án Ly đã đến thư phòng của Tề vương, khi ông biết tin tối qua Tề vương sai người lẻn vào phủ Định Viễn tướng quân bắt cóc tướng quân phu nhân và vị cữu phu nhân kia về phủ nhằm mục đích là để lấy được cuốn sổ tay của Dương thái y thì không khỏi kinh hãi.


“Hành động lần này của điện hạ thật sự không ổn! Không nói đến việc Dương thái y có thật sự giao cuốn sổ tay đó cho nữ nhi của mình hay không, chỉ nói đến Trình phu nhân, dẫu sao nàng ta cũng là mệnh phụ triều đình, huống chi chúng ta còn chưa biết Định Viễn tướng quân có thật sự ch.ết trong sa mạc hay không, ngộ nhỡ…”


“Bản vương hiểu những băn khoan của tiên sinh, nhưng thời gian dành cho chúng ta đã không còn nhiều, mà…”
“Điện hạ, có mật báo!” Tề vương còn chưa nói xong, ngoài cửa đã có một thị vệ vội vã đi vào, dâng mật báo trong tay cho hắn.
Hắn cầm lấy mở ra xe, sắc mặt đột nhiên đại biến.


“Xảy ra chuyện gì?” Thấy thế, Án Ly lập tức nhận ra đã xảy ra chuyện xấu, sốt ruột hỏi.


“Triệu Uân bí mật ra lệnh cho Chử Lương đến gặp Trấn Quốc tướng quân, hiện tại Chử Lương đang dẫn một số nhân mã của Trấn Quốc tướng quân gấp rút về kinh thành. Đêm qua, các chỉ huy của Ngũ thành binh mã tư, cấm vệ quân, kinh thành hộ vệ tập trung mật đàm tại phủ thái tử, đến tận lúc canh ba mới rời đi. Hiện giờ trong tay của Triệu Uân…” Tề vương càng nói càng hoảng loạn.


Phần lớn binh lực trong kinh đều tập trung trong tay Triệu Uân, cộng thêm binh sĩ đang ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành….
Hắn rùng mình một cái, sắc mặt Án Ly cũng trở nên khá nặng nề.


“Điện hạ, Lệ phi nương nương cho người  chuyển lời tới, báo rằng bệ hạ tỉnh lại rồi!” Vào đúng lúc này, có cung nhân gấp rút tới báo tin.
‘Roạt’ một tiếng, Tề vương bật dậy khỏi ghế, lao như tên bắ n ra ngoài cửa, Án Ly lo lắng đến nỗi ra lệnh cho đám thị vệ đi theo.


Thấy Tề vương hớt hải vào cung, Án Ly suy nghĩ một lát rồi cho gọi một thị vệ tới phân phó vài câu.
Thị vệ kia nghe xong thoáng chần chừ: “Tiên sinh, điện hạ khó khăn lắm mới cài được ám tử ở thiên lao, nếu như…”
“Cứ nghe theo ta là được, đây là để đề phòng vạn nhất.”


Người nọ thấy ông kiên quyết, lại hiểu rõ phân lượng của ông trước mặt Tề vương, nên hắn không dám phản đối, chỉ đành lui xuống chuẩn bị.
Tề vương lòng như lửa đốt, lại nghe nói thái tử đã vào cung trước mình, hắn gấp đến độ thúc ngựa lao nhanh.


Lúc hắn đến cung thái cực, trong cung ngoài cung đã chật kín người, các quan viên phi tần nghe tin mà tới, mặt ai nấy cũng nơm nớp lo lắng, bị các thị vệ chắn ở ngoài.
Lòng hắn càng cuống hơn, Triệu Uân rốt cuộc muốn làm cái gì mà chặn mọi người ở ngoài?!


Ngay lập tức, ‘roạt’ một cái hắn rút thanh kiếm giắt ở eo thị vệ ra, quát lớn: “Ai dám ngăn trở bản vương, bản vương sẽ chém rớt đầu kẻ đó!!”
Nói xong, hắn không chút sợ hãi cầm kiếm xông vào.


Đến trước cửa tẩm điện, thấy thái y cùng các thái giám và cung nữ đang canh bên ngoài tấm bình phong, bên trong vang lên tiếng nói của Triệu Uân, hắn khẩn trương, vứt trường kiếm đi rồi lao vào trong trước cái nhìn hoảng hốt của mọi người.
“Phụ hoàng!!”


“Phụ hoàng mới tỉnh, ngươi gào thét cái gì?” Triệu Uân sầm mặt quát.
Tề vương không thèm để ý tới hắn, nhưng khi hắn trông thấy ‘thánh chỉ’ trong tay Triệu Uân, sắc mặt tức thì đại biến: “Ngươi ép phụ hoàng làm cái gì rồi?!”


“Cô có thể ép phụ hoàng làm cái gì?” Triệu Uân hỏi vặn lại.


Đầu óc Tề vương trở nên hỗn loạn, trong lòng chấn động, nghĩ đến chuyện Triệu Uân đang ngầm bày binh bố trận, nghĩ đến thân thế hèn hạ của hắn, lại nhìn đôi mắt đang từ từ khép lại giống như sẽ vĩnh viễn đóng chặt của Thiên Hi đế, cuối cùng hắn cũng không thể nhịn nổi nữa mà lao lên, nắm chặt lấy bờ vai gầy yếu của Thiên Hi đế: “Phụ hoàng, người không thể truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn được, hắn không phải nhi tử của người, không phải huyết mạch của hoàng thất Triệu Thị!!”


“Triệu Dịch!!” Triệu Uân không ngờ hắn ta sẽ nói toạc ra vào lúc này, sắc mặt hắn đại biến, lại thấy Thiên Hi đế vốn đã chuẩn bị ngủ đột nhiên mở to hai mắt, song cũng không biết ông lấy sức từ đâu mà trợn tròn hai mắt, mặt rồng vặn vẹo vì cực kỳ phẫn nộ.
“Súc, súc sinh!!”
--------------------


Kiếp trước Tề vương đăng cơ đúng là kì tích á, người gì đâu hấp tấp nóng vội bốc đồng.






Truyện liên quan