Chương 88: Băng hà

Súc sinh? Tề vương đẫn đờ.
Câu súc sinh này là mắng ai?
Thế nhưng, chỉ một lát sau hắn đã bị một lực mạnh đẩy ra, nghe Triệu Uân tức giận gọi ‘thái y’, chẳng mấy chốc, những tiếng bước chân dồn dập vang lên, các thái y đang đợi ở ngoài sải bước tiến vào.


“Nhanh nhanh nhanh, mau xem bệ hạ thế nào!!” Thái giám tổng quản Lương công công túm lấy thái y viện chính đi đầu và kéo ông ta đến trước giường Thiên Hi đế.


Các triều thần, phi tần, cung nữ và thái giám nghe thấy tiếng động bất thường thì lao tới, nhưng vẫn kiêng dè Triệu Uân ở trong phòng nên chỉ dám đứng vây ngoài cửa, sốt ruột thò cổ vào nhìn.
“Tránh ra!!” Thục phi quát lên một tiếng, nối gót là Lệ phi đang rảo bước theo xong.


Trong phòng, các thái y luống cuống tay chân tiến hành cấp cứu cho Thiên Hi đế lại rơi vào hôn mê lần nữa, Lương công công đứng ở đầu giường nhìn sắc mặt của Thiên Hi đế trắng như tờ giấy, hai mắt nhắm nghiền, dường như chỉ có thể hít vào nhưng không thể thở ra.


Triệu Uân đứng ở giữa phòng, đôi mắt phừng phừng lửa giận nhìn chằm chặp Tề vương mặt mày tái mét, nếu không phải bây giờ hắn đang lo lắng cho Thiên Hi đế nằm trên long sàng, e rằng hắn đã ra lệnh lôi Tề vương xuống rồi.


“Bệ hạ, bệ hạ!!” Tiếng kêu khóc của hai nữ tử đột nhiên vang lên trong phòng, sắc mặt Triệu Uân đen xì khi trông thấy Lệ phi và Thục phi không biết đã nhào tới tự khi nào, hắn gắt gỏng quát: “Im mồm cho Cô!!”


available on google playdownload on app store


Tiếng kêu khóc của hai vị phi tần chợt tắt lịm, Thục phi vô thức lùi về phía sau Lệ phi vài bước, cầm khăn lau nước mắt đứng sang một bên,  không dám nói thêm gì nữa.
Một lát sau, các thái y từ từ dừng cấp cứu, lần lượt rời khỏi, nhường lại vị trí trước giường.


“Sao rồi? Phụ hoàng thế nào rồi?!” Triệu Uân là người đầu tiên hỏi.
“Xin điện hạ thứ tội!” Thái y viện chính quỳ xuống tạ tội, các thái y khác cũng đồng loạt quỳ xuống.


Tề vương lảo đảo rồi lui liền mấy bước, phải bám vào Cao Kỷ Tài đứng bên cạnh mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng.
“Bệ hạ ơi!!” Lệ phi chợt khóc rống, bổ nhào về phía Thiên Hi đế đang cố gắng mở mắt trên long sàng, tiếng khóc này của bà ta lập tức khiến Tề vương hoàn hồn.


Đúng, việc quan trọng nhất hiện giờ là phải giữ được giang sơn của Triệu Thị, không thể để nó rơi vào tay của ngoại tộc!


Nghĩ như vậy, hắn cũng muốn nhào tới, song không ngờ hắn mới bước được một bước, Triệu Uân đột nhiên đấm mạnh vào ngực hắn, may mà hắn vận công ổn định thân thể, nhưng khóe miệng đã rớm máu.


Mặt Triệu Uân đằng đằng sát khí, phất y bào rồi bước nhanh về phía long sàng, đi được mấy bước thì lại bị Tề vương kéo lấy cổ tay áo: “Ngươi không thể, ngươi không phải, ngươi không có tư cách!!”


Hắn không chút do dự vung nắm đầm về phía đối phương, nhưng lần này Tề vương đã sớm có phòng bị, dùng sức đón lấy nắm đấm của hắn nhưng không mảy may lùi bước, hắn quấn lấy Triệu Uân không để hắn ta tới gần Thiên Hi đế.


Triệu Uân sốt ruột, nhất là khi trông thấy Thiên Hi đế đang khó nhọc mở mắt ra, đôi môi mấp máy, còn Lệ phi thì nhân cơ hội ghé lại gần như muốn nói gì đó với ông, Triệu Uân càng khẩn trương hơn.


“Bệ hạ có chỉ, Lệ phi tuẫn táng! Bệ hạ có chỉ, Lệ phi tuẫn táng!” Bống nhiên, tiếng kêu sắc bén của Lương công công vang lên, không chỉ khiến hai huynh đệ Triệu Thị đang đánh nhau phải dừng lại, mà khiến cả các thái y và Thục phi ở trong phòng, cùng các triều thần, phi tầm và đám thái giam cung nữ ở ngoài phòng phải sững sờ.


Ngay sau đó, Lương công công đột nhiên quỳ xuống, tiếng nói nghẹn ngào lần nữa vang lên: “Bệ hạ băng hà!!”
Mọi người trong phòng chấn động, lập tức quỳ xuống kêu lên: “Bệ hạ….”


Triệu Uân là người đầu tiên lấy lại phản ứng, hắn bước vội về phía long sàng, đẩy LỆ phi dang thừ người trước giường ra, dùng đôi tay run rẩy thăm dò hơi thở của Thiên Hi đế, ngay sau đó hắn siết chặt nắm đấm.
Phụ hoàng, đi thật rồi!


Chỉ trong chốc lát, hắn nhìn về phía Lương công công với ánh mắt sắc bén, Lương công công rùng mình một cái, lập tức kêu lên the thé: “Di chỉ của bệ hạ là Lệ phi tuẫn táng! Di chỉ của bệ hạ là Lệ phi tuẫn táng!!”


“Ngươi nói bậy!! Ngươi giả truyền thánh chỉ!! Phụ hoàng không bao giờ hạ chỉ như vậy!” Tề vương nghe thấy ông ta nói ‘Lệ phi tuẫn táng’ thì giận tím cả mặt, căm phẫn chỉ trích.


“Lương công công hầu hạ phụ hoàng nhiều năm, chưa từng làm trái ý của phụ hoàng, nay phụ hoàng vừa qua đời ngươi đã muốn kháng chỉ rồi sao?” Triệu Uân quát.


“Ý chỉ là giả, phụ hoàng không thể hạ ý chỉ như vậy được, đây nhất định là âm mưu của các ngươi!!” Mọi chuyện trước mắt thay đổi quá nhanh, Tề vương bị đánh không kịp trở tay, hắn nhìn các quần thần và phi tần đều đổ dồn ánh mắt về phía Lệ phi đang quỳ ngây như phỗng trên đất thì càng thêm khẩn trương.


“Mẫu phi, người vẫn luôn ở cạnh phụ hoàng, nhất định sẽ nghe được những lời phụ hoàng nói trước lúc lâm chung. chuyện tuẫn táng là Lương công công nói bậy phải không?”


Lệ phi cuối cùng cũng quay đầu lại, miệng mấp máy toan nói gì đó, nhưng Lương công công lại quỳ xuống kêu oan: “Nô tài dẫu có vạn lá gan cũng không dám giả truyền ý chỉ của bệ hạ. Trước lúc lâm chung, bệ hạ quả thực nói rằng để Lệ phi nương nương tuẫn táng, nếu nô tài có nửa câu nói dối thì sẽ bị chém ngàn vạn đao, ch.ết không yên lành!”


“Lão hoạn quan nhà ngươi nghĩ rằng bản vương không biết ngươi vụng trộm làm những trò gì sao, hôm nay bản vương sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác bị chém ngàn vạn đao là như thế nào!!” Tề vương cả giận rống lên, siết chặt nắm tay định xông lên đấm Lương công công.


Triệu Uân túm lất cổ tay của hắn: “Đại sự của phụ hoàng, há có thể để ngươi càn rỡ!!”
Tức thì, hàng loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới, mọi người trong nội điện đều đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình cũng phải quay đầu nhìn, sắc mặt thoắt cái thay đổi.


Hóa ra là cấm vệ quân tới!
Các triều thần đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, mặc dù có người muốn đứng ra chất vấn giúp Tề vương vài câu, cũng lặng lẽ lui về, quỳ xuống càng cung kính hơn.


Triệu Uân cười lạnh, cất cao giọng nói: “Lúc phụ hoàng còn sống được Lệ phi nương nương dốc lòng chăm sóc, nay phụ hoàng không nỡ bỏ bà ấy mà đi nên mới để lại di chỉ cho nương nương tuẫn táng, xin nương nương tuân theo ý chỉ, đừng để phụ hoàng đợi lâu!”


“Xin Lệ phi nương nương tuân theo ý chỉ!!”
“Xin Lệ phi nương nương tuân theo ý chỉ!”
……
Ngoài điện, tiếng kêu lúc trầm lúc bổng vang vọng giữa không trung, đám triều thầm bấy giờ mới cảm thấy kinh hoàng, thì ra không biết vào lúc nào, thái tử đã nắm trong tay toàn bộ hoàng cung.


“Các ngươi làm gì? Thả mẫu phi ra! Thả mẫu phi ra!!” Tề vương gầm lên giận dữ, hắn lao lên định cứu Lệ phi đang bị ép đưa xuống, nhưng Triệu Uân nào cho phép hắn ta làm loạn, hắn lập tức ra lệnh cho thị vệ ngăn hắn ta lại.


Một lát sau, điện bên cạnh truyền ra tiếng vái chào của thái giám: “Lệ phi nương nương hoăng! Lệ phi nương nương hoăng!”
(*) Hoăng: ch.ết.
***


Lăng Ngọc dằn lòng chờ đợi, nàng nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ đã đóng kín chỉ thấy sắc trời đã nhá nhem, nhưng dù là Tề vương hay Dương Tố Vấn thì đều chưa hề quay lại.


Xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ Dương Tố Vấn không nắm được cơ hội khống chế nữ thị vệ kia sao? Phủ tướng quân nhiều người như thế, lại là địa bàn của mình, dẫu võ nghệ của đối phương có cao thế nào đi chăng nữa, kiểu gì cũng phải có cơ hội chế ngự đối phương mới đúng chứ!


Đột nhiên, tiếng mở cửa khe khẽ vang lên. trái tim nàng thắt lại, cảnh giác mà hỏi: “Ai?”
“Suỵt, tẩu tử đừng sợ, là ta, Đường Tấn Nguyên đây!” Giọng nói cố ý hạ thấp của nam tử lập tức truyền vào tai nàng, ngay sau đó, nàng nhìn thấy Đường Tấn Nguyên vội vã đi tới.


“Tẩu tử mau theo đệ rời khỏi đây! Lăng tẩu tử và Trình An huynh đệ đều đang ở bên ngoài đợi tẩu!”
Lăng Ngọc mừng rỡ, không thèm nghĩ ngợi mà theo sau hắn ra ngoài: “Chuyện này là thế nào? Sao đệ lại ở đây?”


“Tẩu tử, sau khi trở về tẩu lập tức đóng chặt cổng lớn, cho đám hộ viện tăng cường tuần tra, nay trong kinh đang đại loạn, dù Tề vương điện hạ có biết mọi người chạy trốn e rằng cũng chẳng rảnh quan tâm.” Đường Tấn Nguyên không đáp mà nói.


“Kinh thành đại loạn? Xảy ra chuyện gì vậy?” Lăng Ngọc bước nhanh theo hắn.
“Bệ hạ băng hà, di chỉ là Lệ phi tuẫn táng!” Đường Tấn Nguyên cắn mạnh cánh môi và nói: “Tẩu tử đi mau!”


Nào ngờ hai người vừa đi đến rừng trúc nhỏ, chợt nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn ở phía trước, ngay sau đó có một nhóm người đang vội vàng đi về phía họ, đúng lúc đối đầu trực diện với hai người họ.


Và lúc này Lăng Ngọc mới nhận ra, trong số những người này thì Tề vương là người đi đầu, Tề vương phi bị Tề vương nắm chặt cổ tay đang vùng vẫy kịch liệt. Còn Ánh Liễu thì đang được hai nữ thị vệ dìu ở hai bên, đi theo sát theo sau Tề vương và Tề vương phi.


Tề vương bỗng trông thấy Lăng Ngọc thì hơi giật mình, sau đó đanh giọng quát: “Dẫn nàng ta theo!!”


Lăng Ngọc vô cùng hoảng sợ, vô thức quay người bỏ chạy, nhưng mới bước được vài bước đã bị thị vệ bắt lại, họ kéo nàng đi bằng đường cửa hông để ra khỏi phủ, sau đó ném nàng vào trong xe ngựa đã đợi sẵn ngoài cửa.


Nàng ngã sõng xoài, tiếp đó nàng nghe thấy một tiếng ngựa hí dài, xe ngựa bỗng lao nhanh khiến nàng chúi mạnh vào thùng xe, đụng mạnh đến nỗi nàng cảm thấy xương cốt của mình sắp bị gãy.


Trong ngự thư phòng, Triệu Uân ngồi trên cao nhìn xuống Lương công công với ánh mắt tán thưởng: “Ngươi làm rất tốt, di chỉ kia đến rất đúng lúc!”
Ban đầu hắn cũng định tìm cơ hội giải quyết Lệ phi kia trước, nhưng bây giờ như vậy cũng tốt, có di chỉ của phụ hoàng thì càng quang minh chính đại.


Lương công công vội nói: “Không dám nhận lời này của điện hạ. Trước lúc băng hà hoàng đế quả thực đã hạ di chỉ này.”


Triệu Uân nghe vậy càng hài lòng hơn: “Tốt lắm, đúng là phải như vậy, dù cho bất kì người nào hỏi tới, bao gồm cả Cô thì ngươi cũng phải kiên quyết nói rằng đó thật sự là di chỉ của phụ hoàng.”
Chỉ khi lừa được chính mình, mới có thể lừa được người trong thiên hạ!


“Điện hạ, điện hạ, không ổn rồi, Hàn vương trong thiên lao chạy rồi!!” Đúng lúc này, thị vệ trong cung hớt hải tới bẩm báo.
Triệu Uân ngạc nhiên: “Chạy rồi?!”


Ngay sau đó, hắn ra lệnh dùng toàn lực truy bắt Hàn vương đang bỏ trốn, nhất định phải bắt được hắn ta. Nhìn thuộc hạ nhận lệnh rời đi, sắc mặt hắn trở nên u ám.


Vây cánh của Tề vương đã bị mình chặt đứt từ lâu, chỉ dựa vào sức của một mình hắn ta  thì làm sao có thể trốn khỏi thiên lao được chứ? Chẳng lẽ phía sau hắn ta còn có thế lực nào đó mà mình không biết ư?
Hắn siết chặt nắm tay, gân xanh trên trán nổi chằng chịt.


Dù là Triệu Ngọc, hay là Triệu Dịch, thậm chí là những con cháu của Triệu Thị ở hậu cung, không ai có thể thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, nếu không đừng trách hắn tàn nhẫn!


Nào ngờ một canh giờ sau, lại có thuộc hạ tới báo, nói rằng Tề vương dẫn thê thiếp xông qua lớp hàng rào canh gác dày đặc ở cổng thành phía tây rồi biến mất trong sương mù trắng xóa, không tìm được dấu vết.


“Cái gì mà biến mất trong sương mù trắng xóa? Nhiều người như vậy mà đến một cổng thành cũng không canh giữ nổi?!” Triệu Uân trợn trừng mắt, quát lên đầy giận dữ.
“Điện hạ, mấy nay sương mù dày đặc, cản trở tầm mắt, quả thực không dễ…”


“Đủ rồi!! Cô không muốn nghe thấy bất kỳ cái cớ nào, lập tức phái toàn bộ nhân lực đi truy bắt!”
Mãi cho đến khi thuộc hạ nhận lệnh rời đi, Triệu Uân mới không nén được tức giận mà nện lên thư án một phát.


Hắn vốn cho rằng bày ra nhiều chướng ngại thì có thể khống chế huyết mạch của Triệu Thị trong lòng bàn tay, ai dè lúc quan trọng vẫn để Triệu Ngọc và Triệu Dịch chạy thoát!
Chẳng lẽ ông trời đang bảo hộ cho huyết mạch Triệu Thị sao?
Không, không thể nào!


Hai nắm đấm của hắn ngày càng siết chặt hơn, mặt mày ảm đạm, tàn khốc.
Năm Thiên Hi thứ hai mươi sáu, Thiên Hi đế băng hà, Lệ phi tuẫn táng, Hàn vương và Tề vương không đợi hoàng đế nhập liệm đã vội vàng trốn về đất phong ngay trong đêm.


Hai tháng sau tại thành Trường Lạc, hai vương liên thủ dẫn đầu giương cờ phản đối tân hoàng.
Tề vương phủ trong thành Trường Lạc, Án Ly ngửa mặt lên trời, bấm ngón tay tính toán và lẩm bẩm nói: “Đế tinh tranh chấp, kì quái lắm thay…”


Bắt đầu từ ba năm trước ông đã nhìn không thấu tinh tượng, đêm nay chẳng qua chỉ máu huyết dâng trào nên mới nổi hứng xem thiên tượng giữa đêm, nào ngờ lần này lại để ông nhìn rõ ràng.
Lăng Ngọc đang cầm quần áo sạch đi ngang qua đúng lúc nghe được lời này của ông, hai mắt nàng sáng lên.


Đế tinh tranh chấp? Có phải chỉ tân hoàng Triệu Uân và Tề vương Triệu Dịch không?
Chắc đúng vậy rồi, dẫu sao một người là đế vương kiếp này, một người là đế vương kiếp trước, thế chẳng phải là hai đế tinh tranh chấp sao?


“Nhanh lên, vương phi còn đang đợi đấy!” Thấy nàng dừng bước, thị nữ dẫn đầu nôn nóng thúc giục.
Lăng Ngọc mím môi, bước nhanh không nói một lời.


Hai tháng trước, khi nàng đang trốn khỏi Tề vương phủ thì bất ngờ gặp Tề vương đang chuẩn bị trốn khỏi kinh thành rồi bị hắn thuận tay bắt lại, trải qua một phen cử tử nhất sinh trên đường đi mới đến được thành Trường Lạc.


Trời gian qua không phải nàng không có suy nghĩ chạy trốn, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng sinh linh lầm than trên đường nàng chỉ đành cười khổ từ bỏ.


Có lẽ đi đội ngũ của Tề vương nàng còn có cơ hội sống sót, song, một khi nàng chạy trốn, dừng nói là về kinh thành, sợ rằng đi nửa đường nàng ch.ết thế nào không hay.
Cuối cùng, kiếp này vẫn vào năm này, trung nguyên bùng lên chiến loạn.


Tuy Tề cương bắt nàng tới đây nhưng cũng không làm khó nàng, chỉ vứt nàng đến chỗ của hạ nhân. Về sau không biết vì sao, Tề vương phi lại điều nàng tới hầu hạ cạnh nàng ấy.


Hiện tại, nàng đang là một thị nữ bình thường trong viện của Tề vương phủ, không biết Tề vương phi xuất phát từ mục đích gì nhưng nàng ấy không hề để lộ thân phận của nàng.


Nhưng thị nữ mà ngày hôm đó Tề vương mang từ phủ Tề vương đi đều ch.ết ở dọc đường, cho nên trong hậu trạch phủ Tề vương ở thành trường lạc bấy giờ, người biết thân phận của nàng chỉ có Tề vương phi, Tề vương và trắc phi Ánh Liễu.


Đúng vậy, sau khi Tề vương giương cờ làm phản không lâu, hắn đã nâng thị thiếp Ánh Liễu lên làm trắc phi, dầu gì trong bụng Ánh Liễu cũng có cốt nhục của hắn, nàng lại còn cùng hắn vào sinh ra tử để trốn đến thành Trường Lạc, vì thế danh phận này thật sự nên thay đổi một chút.






Truyện liên quan