Chương 4: Bái kiến sư phụ
“Ngươi đúng là vô dụng, bất quá ngươi nói đúng, lão nương thấy ta và ngươi hữu duyên, ta ở đây sinh sống mấy chục năm, ngươi là người đầu tiên xông vào Phong Diệp Lâm và cũng được ta cứu, muốn ta cứu ngươi có thể, thế nhưng ngươi nhất định phải bái ta làm thầy.” Nữ tử tóc trắng nghĩ, có lẽ nàng cũng nên tìm một truyền nhân, bằng không thân y thuật của nàng sớm muộn gì cũng mang theo vào mộ,
“Bái ngươi làm thầy có ích lợi gì? Không phải là ai ta cũng bái, vì mình mạng sống,mà làm đồ đệ của người mà ta không biết rõ ràng, như thế ta sẽ chịu thiệt.” Lam Tử Duyệt không biết nữ tử trước mắt này như thế nào, là người tốt hay kẻ ăn thịt người, nhỡ bị người bán, nàng biết kêu ai?
“A! Không muốn? Ngươi có một thân thể phế vật, lão nương không để ý muốn thu nhận ngươi, thiên hạ muốn bái Độc Tam Nương ta làm sư phụ có thể dài đến ngàn dặm, lão nương ngoại lệ thu ngươi vì duyên, ngươi còn đòi chỗ tốt, nói cho ngươi biết, lão nương cả đời này y thuật chính là cái tốt nhất, lão nương là Tôn Cấp phẩm Luyện Đan Sư, luyện ra được đều là cấp dược thánh đan, tại Xa Xích quốc, không ai bằng, cộng thêm tuyệt thế y thuật và độc thuật, không phải người nào lão nương cũng đều thu làm đồ đệ, ngươi vậy như, vừa nhìn chính là không học được cái gì, lão nương còn không muốn dạy ngươi đây?”Vẻ Độc Tam Nương tràn đầy khí thế, nhìn.” Lam Tử Duyệt từ đầu đến chân, khá lắm nha đầu không thức thời, nàng còn lười giáo huấn? Bất quá trước tiên tung ra mồi nhử, nàng cũng không tin nha đầu này không cắn câu.
“Oa! Tôn Cấp Luyện Đan Sư, thật giống như thật sự là đồ tốt nha! Từ cổ chí kim, nghề nghiệp thầy thuốc rất được phổ biến, được, ngươi đã nói như vậy, ta liền miễn cưỡng bái ngươi làm thầy đi! Tuy nhiên...”
“Tuy nhiên làm sao? Xú nha đầu, lão nương vẫn không có để ý tật xấu của ngươi đâu? Ngươi nói tuy nhiên cái gì, lão nương còn lo lắng cho ngươi ngốc đến không có cách nào dạy ngươi rồi, ngươi đúng là người đầu tiên ghét bỏ ta. A!” Độc Tam Nương đúng tiêu chuẩn người nữ nhân chanh chua, dùng sức gõ vào đầu Lam Tử Duyệt một cái nói đầu óc chậm chạp.
“Ôi! Vốn là đần, bây giờ gõ không phải là càng ngốc sao? Có câu nói, chăm chỉ không lười, thông minh không đần, chẳng qua ta tiếc dùng nhiều thời gian để học được thui mà!” Lam Tử Duyệt nghĩ, bây giờ đi về cũng chỉ có ch.ết, ngày đại hôn bị người ta vứt xác trong rừng, trong này khẳng định có âm mưu quỷ kế, đợi được nàng Lam Tử Duyệt học tập thành công, nàng nhất định phải trở lại điều tr.a rõ ràng tất cả, làm cho các nàng nợ máu trả bằng máu, còn có nam nhân cưỡng bức thân thể nàng, nàng sẽ không bỏ qua, bất tri bất giác, trong lòng Lam Tử Duyệt hiện lên sự thù hận nồng nặc, hận này là của Lam Tử Duyệt trước đây giờ thuộc về nàng bây giờ, nhưng bất kể như thế nào? Nàng hiện tại đã là Lam Tử Duyệt của Xa Xích quốc, có một số việc trốn tránh không được, Lam Tử Duyệt, ngươi chịu đựng tất cả, ta sẽ thay ngươi đòi lại, đáy lòng Lam Tử Duyệt nghiêm túc nói, sự thù hận nồng nặc dần hạ xuống.
Độc Tam Nương nhìn sự thù hận trong mắt Lam Tử Duyệt, lắc đầu, xem ra, lại là hài tử số khổ.
“Nghĩ gì thế? Còn không qua đây bái sư.” Độc Tam Nương rống to một tiếng, lôi thần trí Lam Tử Duyệt trở lại.
“Ồ! Dạ, sư phụ, vậy thì đến.” Lam Tử Duyệt chống đỡ thân thể có chút hư nhược, chậm rãi đi, bưng lên cốc trà Độc Tam Nương đã uống trên bàn, quỳ trước mặt Độc Tam Nương, nàng đã nhìn thấy trên TV bái sư chính là như vậy, sẽ không sai! Thích thú cung kính nói: “Đồ nhi bái kiến sư phụ mời, sư phụ dùng trà.”
“Ừm!” Độc Tam Nương tiếp nhận trà trong tay Lam Tử Duyệt uống một hớp, hài lòng gật đầu, liền dùng hai ngón một điểm một cái giữa lông mày Lam Tử Duyệt rót vào ngự khí.