Chương 5: Sáu năm về sau
Sáu năm về sau, hoàng đế Xa Xích quốc băng hà, truyền ngôi cho Tam hoàng tử Nam Cung Thần Huân, Nam Cung Thần Huân kế vị, phong niên hiệu là “Duyệt”.
Xa Xích Quốc, năm năm cử hành một lần thi đấu đại hội đan dược, đây là lần đầu tổ chức thi đấu sau lần hoàng đế Xa Xích quốc Nam Cung Thần Huân kế vị, Nam Cung Thần Huân chiêu cáo thiên hạ, lần này đại hội luyện đan, được đệ nhất danh giả, được một viên linh chi ngàn năm, được hưởng bổng lộc hoàng thất, được cổ thần thú Tử Ngân Hồ một con.
Chiếu cáo này ban ra, oanh động cả nước cùng các quốc gia khác, khoảng cách đại hội luyện đan còn có một tháng, gần như người luyện đan sư đều ngày đến kinh thành Xa Xích quốc, biết luyện đan thì đi thi đấu, không biết luyện đa thì xem náo nhiệt.
Liên hoa trấn, là nơi hội tụ tất cả con đường đi đến kinh đô Xa Xích quốc, cũng là dặm điểm dừng chân duy nhất trong phạm vi trăm, rất nhiều người lên đường đều phải ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm mới có thể đi, bỏ lỡ chỉ có thể ở ngoài bìa rừng, nơi này xuất hiện rất nhiều người vãng lai.
Khách sạn lớn nhất Liên hoa trấn là, khách điếm Bồng Lai, người ở đây đông như mắc cửi, khắp nơi chỉ thấy đầu người di động. Lầu hai, có hai tiểu nam hài phấn điêu ngọc trác giống nhau như ghé vào trên cửa sổ, nhìn mọi người phía dưới muôn hình muôn vẻ, một người biểu tình đáng yêu, một người mang theo bộ dáng trầm ổn lão luyện không nói không cười.
“Oa! Ca ca, thật nhiều người? A a! Ca ca, ngươi xem, cái lão nhân kia, giống giống như mẫu thân nói, bụng to như nồi, chân to như côn, ham ăn biếng làm, hì hì! Quá giống.” Tiểu nam hài chỉ vào vị lão nhân béo râu cá trê bụng có chút to dưới tầng ríu rít nói, bộ dáng kia đáng yêu làm người ta nhịn không được muốn hôn một cái.
“Chớ chọc phiền toái, mẫu thân rất mệt, khách điếm này rồng rắn hỗn tạp, đều có tuyệt kỹ, mẫu thân cũng không rảnh để mỗi lần dọn dẹp cho ngươi.” Tiểu nam hài được gọi là ca ca vẻ mặt lão luyện trầm tĩnh lạnh lùng nói xong, liền xoay người vào phòng.
Tiểu nam hài đối với bóng dáng ca ca làm một cái mặt quỷ, quay đầu lại tiếp tục nhìn lui tới trong đám người.
Lam Tử Duyệt ngủ ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, nghe lời đại nhi tử nói, trong long nàng thật ấm áp! Không sai, hai nam hài phấn điêu ngọc trác sinh đôi này chính là của Lam Tử Duyệt lúc bị xuyên qua, bị người cường gian sau đó mang thai, Lam Tử Duyệt cảm thấy xuyên đến cổ đại vạn ác này đã cảm thấy rất khổ rồi, nhưng sau đó có bảo bối, một người nghịch ngợm đáng yêu, một người lão luyện trầm ổn, Lam Tử Duyệt chỉ cảm thấy xuyên qua đúng rồi, buổi tối mỗi ngày sẽ có đôi bảo bối nhi tử làm cho cười vui vẻ.
Lam Dịch, tiểu nhi tử của nàng, Lam Thành, đại nhi tử của nàng, nàng nằm mơ cũng không có nghĩ đến nàng sẽ sinh một đôi song bào thai, sáng láng hoạt bát vui tươi đáng yêu, thành thục ổn trọng, hai huynh đệ bổ sung cho nhau, ở nơi nào đều có thể tạo ra một khoảng trời riêng.
Một năm trước, nàng cáo biệt sư phụ, mang theo hai đứa nhỏ lang bạt giang hồ, thời gian sáu năm nàng đã trở thành tuyệt đỉnh luyện đan sư, y thuật càng tinh vi, dùng thời gian một năm lang bạt trên giang hồ, mỗi người đều biết đến nàng một tuyệt đỉnh luyện đan sư, người người đều gọi nàng là độc y song tuyệt Lam Mân Côi, đương nhiên, Lam Mân Côi chính là nàng lấy, trước mắt nàng còn không thể bại lộ thân phận thật sự của nàng.
Mà tất cả những thứ hiện tại bay giờ của nàng, đều là do sư phụ Độc Tam Nương cho nàng, vốn dĩ sư phụ nàng lúc trước tiếng tăm lừng lẫy là thánh y, bởi vì độc thuật của nàng đặc biệt lợi hại, trên giang hồ mọi người đều có thói quen gọi nàng là Độc Tam Nương.
Ngẫm lại mình và nàng gặp gỡ, không thể không nói, cái kia đúng là một loại duyên phận, người bình thường đều không vào được Phong Diệp Lâm tràn ngập khí độc ngăn cách kia, mà nàng lại vô duyên vô cớ tiến vào, bởi vì nàng bướng bỉnh tùy hứng, sư phụ luôn nói đây là một đoạn nghiệt duyên.