Chương 1: Đỉnh cấp đặc công
Giang Nam ngày tháng tư, gió xuân se lạnh, hơn nữa ở vùng núi, lại càng rét lạnh hơn
Sắc trời tối xuống, u ám bao phủ, một trận gió mạnh thổi đến, quét một vùng cây cỏ, người lên núi lễ phật cố gắng leo lên,
Lạc Phượng Hề đứng ở đỉnh cao nhất của dãy núi
Nàng đưa lưng về phía vách núi, từ chân núi thổi đến một trận gió mạnh, làm tóc đen lay động, thướt tha như điệu múa
Nàng ngẩng cao đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, mi thanh mực tú, da trắng như ngọc, đáng chú nhất chính là đôi phượng mâu kia, quả nhiên là một đôi mắt đẹp, tinh xảo giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa
Đương nhiên, bức tranh vẽ mỹ nhân tuyệt đối không có vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng như vậy
Đứng im lặng trước ba hắc y nam tử
Lạc Phượng Hề cắn cắn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi như muốn níu lại làn gió thổi qua cánh môi. Ý cười quỷ dị, tươi cười lạnh như băng, tuyệt không để ai vào đáy mắt
Ba nam nhân cảnh giác lui lại phía sau hai bước, bọn họ không phải không thừa nhận, nữ nhân tươi cười như vậy vô cùng xinh đẹp, kiều mà không mị, trên người toát ra lọc độc như xà, tàn nhẫn cướp đi tính mạng con người
"Xà, đây là cơ hội cuối cùng" Nam tử cao ngất đứng giữa, sắc mặt biến động, sợ thời gian dài, mọi chuyện sẽ xấu đi
Lạc Phượng Hề lạnh lùng nhìn bọn họ, ba người này là cộng sự của nàng
Tổ chức của bọn họ bí ẩn nhất trên thế giới này, trong tổ chức tổng có có mười hai người, cũng là những người xuất sắc nhất. Cho nên bọn họ trên thế giới này có thể xưng danh đệ nhất đặc công
Mà nàng, chính là hạt ngọc trong đó, danh hiệu "Xà mỹ nhân" Bởi vì nàng am hiểu ngụy trang, lấy dung mạo mỹ mạo vòng quanh thế giới, xuất sắc hoàn thành mọi nhiệm vụ
Bọn họ không thuộc về quốc gia nào, mỗi một nước bọn họ đều có thân phận thần bí
"Xà, ta lặp lại một lần nữa" Nam nhân trước mặt nhìn nàng
"Không cần phải nói" Lạc Phượng Hề lưu loát đánh gãy lời của hắn, thanh âm của nàng tuy rằng du dương ngọt ngào, nhưng mang một cỗ cự tuyệt
Ánh mắt của nàng thản nhiên đảo quanh ba người: "Lang, ngươi cũng biết chúng ta không cho phép để quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại, càng không cho phép có thứ gì ràng buộc"
Nam nhân được nàng gọi là Lang là người cao nhất đứng ở giữa, hắn trong tổ chức lấy danh Vô Tình, nghe vậy cả người hắn run lên, không thể tin được nhìn Lạc Phượng Hề: "Ngươi, ngươi tìm được người nhà?"
Đôi mắt Lạc Phượng Hề hơi nhu hòa, gật gật đầu
"Thì ra là thế" Nam nhân dại ra
"Đầu đều đã nhận ra, chỉ có ta biến mất, Đầu mới không đối phó bọn họ. Lang, ta chờ ngươi đã lâu, chỉ có ngươi, mới có thể làm giúp ta chuyện này" Lạc Phượng Hề nói lời này, khiến sắc mặt của Lang đại biến
Nhưng mà, hắn đã chậm một bước, Lạc phượng hề nói xong lời này liền thả người nhảy xuống vách núi
"Phượng Nhi!" Bên tai truyền đến tiếng kêu thê thảm
Lạc Phượng Hề nhắm lại hai mắt, tùy ý để gió phần phật bên tai, cuối cùng nàng cũng lựa chọn người nhà...