Chương 2: Không hiểu ra sao?
Trời đất xoay chuyển, 583 năm về trước
Khi năm tháng trung tuần, đúng lúc cuối xuân đầu hè, trời trong khí sáng, gió mát ấm áp, đàn chim bay qua chao lượn giữa bầu trời, qua đi không một tiếng động, trong vườn một mảnh yên tĩnh
Lạc Phượng Hề cảm giác thân thể giống như con diều bị đứt dây, tiếng "Ong ong" không dứt bên tai, nàng thực không thoải mái, phi thường không thoải mái
Tuy rằng ngay từ đầu đã là "Đỉnh nhọn" trong tổ chức đặc công, từ nhỏ đã ở trong rừng rậm nhiệt đới, bắc cực sông băng mà lớn lên, trải qua muôn vàn khó khăn, suốt tám năm, nàng cũng không cảm thấy nửa điểm mệt mỏi, vừa nhảy xuống sườn núi, thân thể đã cảm thấy không thích ứng được rồi
Khóe môi không khỏi có nụ cười giễu cợt, đôi mắt vừa khẽ mở lúc này liền ngừng lại, cả người chấn động, lục phủ ngũ tạng tựa hồ cũng vỡ nát, nôn khan một tiếng, hai tròng mắt không khống chế nổi mở lớn, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng toàn bộ căn phòng
Đây là chỗ nào?
Trong nháy mắt mê mang, đôi mắt đẹp của Lạc Phượng Hề trầm xuống, xốc cái chăn trên người phát hiện áo ngủ hoa bằng gấm
Đưa tay sờ y phục, đã bị mồ hôi ướt đẫm, như là được vớt ra từ trong nước
Nàng quét đôi mắt lạnh nhìn bốn phía xung quanh, ngoài ý muốn phát hiện quang cảnh quá mức xa lạ, giường lớn cao ngất, gương đồng bát giác, gỗ mộc đỏ thẫm, bình mai cổ kính... Đây là quốc gia nào? Trong óc nhanh chóng lướt qua một chuỗi tên, từng quốc gia một loại bỏ, hơi nhíu mi, nhìn như thế nào cũng như phim cổ trang trên TV?
Đúng lúc này, dường như nàng nhớ đến cái gì đó, cúi đầu nhìn về chính mình, trên người không phải là váy ngủ, mà là xiêm y tuyết trắng, tay áo dài rộng, dường như là áo ngủ
Còn có thứ không thích hợp, rất là không thích hợp, nàng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân rất khẽ
Cảnh giác cao độ, chú ý đến tiếng bước chân này
Những người này, quả nhiên không có ý muốn đè thấp tiếng nện bước chân, chẳng lẽ muốn đánh lén nàng? Đôi mắt Lạc Phượng Hề ánh lên tia trào phúng
Mặc kệ là người nào tới, tại sao lại đem nàng bắt đến nơi này, chẳng lẽ muốn xem bộ dạng thê thảm của mỹ nhân xà! Lạc Phượng Hề bất động thanh sắc, ngồi ở trên giường, không động đậy
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa, lại im bặt, sau một lúc lâu vẫn chưa thấy ai tiến vào
Lạc Phượng Hề ngẩn ra, cơ hồ phải cười ra tiếng, như thế nào, bọn họ nghĩ đến không phát ra thanh âm thì nàng sẽ không biết có người đứng bên ngoài sao? Ngoài cửa rõ ràng có tiếng ồ ồ hô hấp, thực thật là muốn ch.ết, nếu để cho bọn họ đi làm nhiệm vụ, không biết sẽ ch.ết như thế nào
Nàng ngồi ở trên giường không hề động đậy, chuyện đầu tiên phải làm chính là tham dò tình huống, mà không phải giống như người mù xông loạn
"Tam tiểu thư"
Thanh âm nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền đến
Lạc Phượng Hề bừng tỉnh khi nghe thấy, nàng còn không ý thức được tam tiểu thư trong lời nói của người kia là ai
"Tam tiểu thư, tam tiểu thư, người đã ngủ chưa?" Thanh âm bên ngoài lớn một chút, là thanh âm của một nữ hài tử
Lạc Phượng Hề híp mắt, ánh mắt như đao kiếm nhìn chằm chằm cửa phòng
Bên ngoài đang diễn trò quỷ gì?
"Tốt lắm, tiểu thư đang ngủ!" Thanh âm nữ hài tử có phần mừng thầm: "Ngươi vào đi, nhẹ thôi!"
"Hảo" Thanh âm của một nam tử thô lỗ trả lời. Ngay sau đó là tiếng mở cửa "Chi nha", một thân ảnh lén lút tiến vào