Chương 17: Ra khỏi Lạc Nhật sâm lâm
Một tháng sau,…
“Thiên Lam ngươi nói xem chừng nào chúng ta mới ra khỏi Lạc Nhật sâm lâm vậy?”
Tiêu Nguyệt nhìn phía trước chỉ toàn là cây với cây, nàng không biết chừng nào mới có thể ra khỏi Lạc Nhật sâm lâm nữa, nàng muốn nhìn thấy con người một chút.
Tiểu Bạch đang được Tiêu Nguyệt cưỡi cũng gầm gừ bày tỏ chủ kiến. (À hem! Ta nên quay lại chuỗi sự kiện tại sao có sự xuất hiện của Tiểu Bạch nhé !)
Tiểu Bạch vốn là đại tuyết lang đã " dụ dỗ " Tiêu Nguyệt vào trong sơn động đó.
Tiểu Bạch vốn thuộc tộc Bạch Nguyệt Lang, vốn tộc Bạch Nguyệt Lang đều phải có một nhúm lông đen tuyền trên trán hình mặt trăng khuyết nhưng Tiểu Bạch lại không có, trong khi nhúm lông của Tiểu Bạch lại là hình mặt trời, nhật nguyệt luôn luân phiên nhau ngư trị thế giới này.
Tộc Bạch Nguyệt Lang cho rằng sự tồn tại của Tiểu Bạch là điểm nguy hại cho tộc nên Tiểu Bạch bị đuổi ra khỏi tộc.
Trong một lần chạy trốn sự truy sát của Bạch Nguyệt Lang tộc, Tiểu Bạch đã ăn nhầm một viên châu kỳ bí rồi bị truyền tống đến sơn động canh giữ ở đó. Tiểu Bạch đã gặp đại mãng xà, vốn thuộc tộc Thanh Huyết Xà, hai đứa sống chung với nhau rất vui vẻ nhưng chừng khoảng ba ngày trước khi Tiêu Nguyệt đến.
Thanh Huyết Xà cứ nổi điên lên tấn công Tiểu Bạch, vì nghĩ đến từng là bạn bè nên Tiểu Bạch không hề chống cự, kết quả là toàn thân thụ thương. Tiểu Bạch mới chạy ra ngoài để tìm kiếm giúp đỡ, nó chỉ muốn ngăn cản Thanh Huyết Xà mà thôi, nhưng khi tìm thấy Tiêu Nguyệt nó lại muốn chống lại Thanh Huyết Xà.
Như có ma thuật thôi miên nó, Tiểu Bạch chỉ muốn Tiêu Nguyệt được bình an, mà thật chất là Tiểu Quang cảm nhận được Tiêu Nguyệt mà thao túng đầu óc của Tiểu Bạch. Tất nhiên việc này thì Tiểu Bạch không hề biết chuyện gì hết.
Khi nhìn thấy Tiêu Nguyệt gần như tử vong thì Tiểu Bạch nhớ tới hạt châu thần bí đó đã chữa thương cho nó trong lúc chạy trốn. Tiểu Bạch dùng bản mạng linh lực bức hạt châu thần bí ra.
Sau đó nó bị hạt châu thần bí làm cho hôn mê, tỉnh dậy thì nhìn thấy hình ảnh huyễn hóa của Thiên Lam làm nó sợ hết hồn.
Thiên Lam và nó đã nói chuyện rất nhiều, cuối cùng nó quyết định đi theo Tiêu Nguyệt làm yêu sủng của nàng. Tiêu Nguyệt lúc đó chỉ có thể mơ hồ ký khế ước với Tiểu Bạch mà thôi. Nhưng bây giờ nàng cảm thấy đây là quyết định sáng suốt, có Tiểu Bạch rồi nàng không phải đi bộ a.
Tiêu Nguyệt lấy tay sờ sờ cổ áo nhìn cười ranh mảnh, bộ y phục của Tiêu Nguyệt là một bộ váy ngắn tới đầu gối, ngay tay áo và viền váy có một viền bằng lông màu trắng ôm lấy nhìn rất dễ thương. Tất nhiên vải là da của Thanh Huyết Xà còn lông là của Tiểu Bạch.
Theo Tiêu Nguyệt ước tính thì chắc cũng đã năm năm rồi, Thiên Lam nhìn xem gân cốt của nàng cũng nói nàng đã mười tuổi rồi. Nhưng mọi thứ trong sơn động vẫn không thay đổi, kể cả Thanh Huyết Xà cũng không bị phân hủy bất quá lúc ra ngoài nàng cũng đã đốt xác cho nó rồi. Về với các bụi !
Lại nói tới linh lực của Tiêu Nguyệt, đây quả là một kinh hỷ lớn cho nàng. Tốc độ tu luyện của nàng nhanh gấp mười lần trước đây, cả lại do có căn cơ là Linh Sư rồi nên Tiêu Nguyệt cho tới khi đạt tới trình độ lúc trước thì việc tu luyện lại nhanh gấp đôi.
Bây giờ nàng đã là cửu cấp Linh sĩ rồi. Nói thì nói, đây là một thành tích đáng nể rồi. Nhiều đứa trẻ tuổi này cũng chỉ là lục cấp Linh sỉ mà thôi, từ mười đến mười lăm tuổi thì tốc dộ tu luyện mới được đẩy nhanh. Tuy nói rằng năm tuổi đã có thể đăng ký vào học viện nhưng đây mới là độ tuổi các học viện muốn chiêu sinh.
Những đứa con nít năm tuổi thì biết gì, con nhà có gia thế thì không nỡ để rời xa phụ mẫu mà đi học. Con cái nhà nghèo thì dù có thiên phú cũng chờ chừng mười tuổi mới đăng ký học, vì chỉ có con nhà giàu mới có tùy tùng chăm sóc, còn con nhà nghèo thì phải tự chăm sóc bản thân.
Nhiều lý do dẫn đến, nhiều học viện đã xem mười tuổi là tuổi chiêu sinh đương nhiên.
Đang suy nghĩ vẫn vơ thì Tiêu Nguyệt nghe giọng nói của Thiên Lam.
‘Nha đầu phía trước là một ngôi làng, ngươi không nên cưỡi Tiểu Bạch nữa, dễ dọa sợ người dân ở đây.’
Tiêu Nguyệt nghe vậy thì vui vẻ từ trên lưng Tiểu Bạch nhảy xuống, nàng vội thi triển Lăng Thiên bộ pháp chạy về phía trước, cùng lúc Tiểu Bạch cũng hóa thành một Tiểu Bạch thu nhỏ - e hèm là chú cún nhỏ - nhảy lên vai của Tiêu Nguyệt.
Phía trước quả thật có một thôn nhỏ, Tiêu Nguyệt vui vẻ.
‘Cuối cùng cũng thấy được con người rồi.’