Chương 3: Mối thù cha
- MẸ, MẸ ƠI- Tiếng kêu của Băng Tâm và Thanh Hiền vang khắp cả phòng bệnh.
Ông Mạnh ch.ết lặng, không nói nửa chữ.
Đứng trước ngôi mộ của mẹ mình, mộ được sơn màu trắng tinh, xung quanh được trang trí bằng hoa hướng dương vì đây là loài hoa mà bà yeu quý nhất. Trên ngoi mộ là di ảnh bà, trông bà cười tươi nhìn thật đẹp. Băng Tâm chắp hai tay lại, nói
- Lục Băng Tâm con xin cầu khẩn mẹ hiền ở trên trời linh thiêng hay phù hộ cho con và Như Như được bình an, hay che chở cho Như Như để nó luôn được may mắn và hanh phúc, con xin tạ ơn người.
Nói rồi co hơi gập người xuống. Sau đó nhìn mộ của mẹ mình một lát rồi trở về nhà, nhưng vào nhà thì chẳng thấy ai, Như Như chợ rồi thì không có gì lạ, nhưng ba đâu rồi, vừa suy nghĩ cô vừa ngó ngang xung quanh thì thấy một lá thư trên bàn.
- Tâm Nhi, Như Như ba xin lỗi các con rất nhiều , vì kinh tế khó khăn nen công ty ba phá sản rồi, ba phải lấy Thuỷ Tuyết, con gái tập đoàn đá quý Crystal thì mới thoát nghèo, mong các con hiểu cho ba. Tạm biệt...
Bức thư chỉ vỏn vẹn có mấy chữ đã bị Băng Tâm xé nát từ khi nào , cô gào thét lên, ngã gục xuống sàn, nước mắt từng giọt chảy xuống từ đôi mắt co, kể từ đó, co rất ít khi cười cho đến khi anh xuất hiện...
Mẹ mất, ba bỏ đi, cô không con ai để dựa dẫm nữa, mới có 9 tuổi thì làm sao, không còn cách nào đành phải qua nhà bác Thảo để ở vậy. Nhưng chuyện về cha cô, cô nói dối Như Như rằng cha cô có chuyện phải đi rất lâu mới trở về.
Tuổi thơ của cô rất cơ cực, cô phải đi bán vé số, phụ bán với bác Thảo, đi rửa chén ở tiệm cơm, việc gì cô cũng làm, miễn có tiền đem về là được. Bác Thảo nhiều lần khuyên Băng Tâm đừng làm việc nữa, mình bác Thảo là đủ kiếm tiền để nuôi hai chị em và bác rồi, vì nhà bác chỉ có ba người, chồng bác mất sớm do một tai nạn nên bác chỉ còn có một mình, nhưng Băng Tâm lai phản đối:
- Cửa hàng bánh của bác sao đủ được, bác còn phải nuôi tụi cháu, sao cháu nỡ để bác cực được,nhưng bác muốn cháu thôi làm cung được, với điều kiện phai cho cháu phụ tiệm cơ.
- Thôi được...
Dần dần để dành tiền nên Băng Tâm và Thanh Hiền mua được một căn nhà nhỏ, tự kiếm tiền để không phải phụ thuộc vào bác Thảo nữa.Lúc đó, cô đã 15t...
Nhưng mối hận cha, cô chưa quên đâu!!!