Chương 4: Cha ư!?
- Chị Tâm ơi, món há cảo đó xong chưa! Em đói quá
- Cái con nhóc này, chỉ biết ăn thôi
- Xí!!!
Hai chị em cười đùa vui vẻ thì nghe tiếng gõ cửa
- Em ra mở đi, chị đang dở tay.
- Dạ
Không hiểu sao Hạ Như chạy vào nói một câu làm Băng Tâm sững người một vài giây
" Chị hai, ba về rồi!"
RẦM!!!!
Tiếng đặt hai cái cốc trà của Băng Tâm làm lung lay cả cái bàn, cô quát :
- Mời ông Lục và quý cô đây uống hết cốc trà và về dùm cho!!!!
-Từ từ đã con gái yêu, cha chưa nói- Ông Mạnh cười một cách xảo quyệt
Nhìn cha cô bây giờ, áo vest đàng hoàng, đầu tóc chỉn chu, thật khác với năm xưa, lại đi cùng một người đàn bà tóc ngắn ngang vai được uốn xoăn cùng với bộ váy đỏ sậm bó sát trông thật gợi cảm.
- Cha!? Suốt 9 năm tôi đã không nghe từ này, 9 năm không cảm nhận được sự yêu thương từ một người cha, ông đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha. Bây giờ ông trở về đây và nói một tiếng Cha ư?
- Thôi được, ta vào thẳng vấn đề luôn, ta rất ân hận vì thế quy lai đây để đưa con và Như Như về với ta, hai con sẽ sung sướng.
- Xin lỗi nhé, tôi không cần cái lời đề nghị rẻ mạt ấy đâu
- MÀY....
- Thôi nào Hùng Mạnh, cớ chi mà nổi nóng, tụi nó không muốn thì ép chi, xí, Băng Tâm và Hạ Như, tao nói mày nghe,mẹ tụi bây đúng là thứ đàn bà vô dụng,toàn sinh những thứ rác rưởi vô dụng cho Hùng Mạnh thôi, còn ta đã sinh được một đứa con trai cho Mạnh đấy, há há há
- BÀ...!!!
- Sao? Mày định làm gì- Bà nở một nụ cười mỉa mai
BỐP,BỐP
Bà Mai lãnh trọn hai cái tát
- Một là vì tôi và Như Như, hai là vì mẹ tôi, bà có thể chửi mắng tôi nhưng không được noi mẹ tôi.
Bà Tuyết ngất xỉu, ông Mạnh hốt hoảng bế bà Tuyết lên, la to:
- TAO SẼ BÁO THÙ, HÃY ĐỢI ĐẤY
- Cứ báo khi ông con có thể!!!!
Thanh Hiền ngồi nãy giờ không hiểu gì hết, bèn hỏi chị mình:
- Rút cuộc là sao hả chị hai
Băng Tâm kể hết moi chuyện cho em gái mình nghe...