![](https://cdn.audiotruyen.net/poster/15/4/17166.jpg)
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86: Ngoại truyện- Con là Lý Miêu Miêu
Thể loại: Tình vấn vương, tình thâm, ngược
Nhân vật chính: Dung Ý, Lý Tịch, Dương Miễn
Phối hợp diễn: Cổ Duyệt, Đan Hiểu Uyển, Hà Vĩnh Tình, Lý Triều, Lý Thấm, Vincent
Edit by Belle
17 tuổi, nàng kéo tay anh, đứng ở đỉnh ruộng bậc thang gần nhà nhất, tuyên bố: “Cậu là tiểu cừu của mình!” Nàng tươi cười như hoa, dường như trên đời không còn gì rạng rỡ hơn nữa, thầm nghĩ đến có thể nắm hết thảy: người mình yêu dấu, giấc mộng của mình, cuối cùng cũng có thể nắm chắc trong tay, vĩnh viễn không buông.
27 tuổi, bớt đi vài phần non nớt, bỏ đi khuôn mặt tươi cười xã giao, nàng thản nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng né tránh cánh tay của anh, “Cô bé lọ lem, khi tiếng chuông đồng hồ vang lên 12 tiếng, tất cả đều tan biến, xiêm y lộng lẫy này, và cả hoàng tử khôi ngô kia, đều chỉ là một giấc mơ không thuộc về nàng.”
Có đôi khi nhớ về quá khứ, nhớ về những kỉ niệm đẹp đẽ đã qua, chúng ta bất giác không thể tự kiềm chế lại tình nguyện vĩnh viễn đắm chìm trong đó, để không phải đối diện những vết thương lòng đau xé tâm can. Nhưng là, chúng ta chưa từng biết, lại có những người, có những việc, khi nhớ đến lại không quay về, cứ thế trôi qua.
Mỗi việc ta làm, là vì ai mà lao tâm khổ tứ, là vì ai mà tình nguyện đương đầu với thử thách khó khăn?