Chương 75: Giết nhầm người Trong khoảnh khắc, kình phong giao kích xen lẫn tiếng hổ gầm, cuồng phong bạo vũ vang lên, chấn cho lầu các không ngừng rung động.
Tiếng hộ vệ gầm lên xuất thủ, tiếng đánh nhau, tiếng chửi bậy, tiếng cô gái kêu thét sợ hãi, tiếng bàn đồ đạc dụng cụ bể vỡ tan tành... tất cả hòa vào làm một, không dứt bên tai.
Trên lầu, cô gái hầu rượu một mặt sợ hãi kêu, một mặt nỉ non khóc, rối rít chạy tung. Sau đó, một tiếng vang thật lớn, hán tử trong trang phục hộ vệ hất tung cửa sổ ra, ở giữa không trung phun ra một đoàn huyết vụ, "Bồng" một cái rơi vào trong ao.
Ngay sau đó, cửa sổ tỉnh mỹ bị kinh phong đánh nát, từ trên lầu rơi xuống.
Lan cô vừa đau lòng vừa sợ hãi, mặt ngọc cả kinh xám nghoét, tỳ nữ chung quanh lưng tựa vách tường, hoa dung thất sắc. Ngưng Vũ nắm chặc chuôi kiếm, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, phảng phất dây cung căng thẳng, đôi mắt đẹp hàn quang bắn ra bốn phía.
Trần Tiểu Thiên cười lớn nói:
- Tần nhị gia thật là người sảng khoái.
Người này xông tới một câu nói nhảm cũng không có, trực tiếp đánh bừa, khó trách giết lầm ngườ Đỉnh đầu bỗng nhiên vang quát, trong lầu kia một cái trụ to bằng một người lớn mạ hoa văn màu vàng bị người dùng trọng pháp đánh trúng, "rắc" một cái mái ngói vỡ giòn, cả tòa lẫu rung rinh sắp đổ.
Mấy tên hán tử kêu thảm bị ném từ cửa sổ ra, rơi cả vào trong ao, tóe lên một máu loan trên mặt nước.
Cuồng phong như mưa rào chấn vang trong nháy mắt. Cái giọng buồn rười rượi kia đã hơi thở mong manh:
- Ta... Ta không...
Tần nhị lang quát lên:
- Cẩu tặc! Đợi Nhị gia lấy cái đầu chim của ngươi tế điện ca ca ta!
"Cách" một tiếng giòn vang, tiếp theo đó có tiếng hổ gầm vang, thân ảnh khôi ngô của Tần nhị lang xuyên qua cửa sổ, trong tay cầm đầu lâu rỉ máu, thoáng cái biến mất ở trong màn đêm.
Máu tươi thấm qua sàn gác, chảy xuống ao. Các thi thể bị Tần nhị lang đánh gục từ đáy ao hiện lên. Tình huống bi thảm trước mắt khiến cho mấy tiểu tỳ cơ hồ xụi lơ trên mặt đất, ngay cả Lan cô cũng tay chân phát run.
Trần Tiểu Thiên đau nhói đầu, xoa tục, sau đó ngoáy cổ nhìn, kinh ngạc hỏi:
- Ơ? Phan đại quan nhân Trên lầu đã hoàn toàn Trần Tiểu Thiên rõ ràng biết mồm, thì toàn là những không có thân ảnh của Phan Sinh.
Bỗng nhiên trong được. Trần chừng trong phòng, quát lên:
không - Đi ra ngoài!
Tiếng ho khan chỉ vang lên hai cái, rồi lặng yên không một tiếng động.
- Nếu không ra ta hộ đó!
Trần Tiểu Thiên nhướn cổ họng, kêu lên:
- Tần nhị lang!
- Chớ gọi chớ gọi!
Dưới bàn, màn che lay động, lộ ra một gương mặt tuấn nhã.
Phan đại quan nhân sắc mặt tái xanh nhìn chung quanh một chút, sau đó cười nói:
- Huynh đài xin đừng cao giọng.
- Nhanh lên, đi ra ngoài!
- Đi ra liền, đi ra liền.
Phan Sinh nhìn chung quanh một chút, lúc này mới vô cùng cẩn thận từ dưới bàn chui ra.
Trong lúc này, trong nhã các trừ Trần Tiểu Thiên, Ngưng Vũ, Lan cô cùng mây tên tỳ, không còn người nào khác, cũng không ai biết hắn 1 sao chui vào dưới mặt bàn.
Trần Tiểu niên ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi không phải là vẫn trốn ở bên trong lầu sao?
Phan Sinh đầu bù tóc rối chui ra, nhìn chừng một chút, sau đó khôi phục tư thái ngọc thụ lâm phong, trừ ngón tay còn có chút phát run, vẫn có thể xem là phong lưu phóng khoáng như xưng tụng.
Lúc này Tần nhị lang đã đi xa, Phan Sinh thong dong, trước hết họ hai tiếng, sau đó cười nói:
nói:
- Tiểu sinh đang ở trên lầu yến tiệc đãi khách, không ngờ đụng phải ác khách, không thể làm gì khác hơn là tạm lánh nhất thời.
Chuyện gấp phải tòng quyền, mong rằng huynh đài thứ tội.
---o0o-Phiêu lưu - Kỳ ảo - Hấp dẫn Tác giả: Phong Lưu Dã Hạc Dich: TiTan Tiên Lộ Phong Lưu Lan cô ân cần hỏi:
- Đại quan nhân có sợ hãi không?
Phan Sinh mỉm cười rộng lượng khoát tay áo:
- Không sao không sao.
- Uy...
Trần Tiểu Thiên nhắc nhở y:
Vừa nói tay vái dài, vừa ngẩn người lên đã hướng Lan cô cùng mấy tên tiểu tỳ liếc mắt đưa tình, cặp mắt hoa đào có thể nói lột trần hết thân người họ, nhất thời khiến mấy tiểu tỳ xấu hổ đỏ mặt.
tăm - Phía ngoài còn một đống người ch.ết, đều là người ch.ết thế cho ngươi đó.
- họ gì?
Huynh đài Trần Tiểu Thiên.
- Trần.
- Tiểu khả Phan Sinh nghiêm nghị nói:
- Tần nhị lang sinh tính bậy bạ! Hung ác giết người! Cực kỳ để cho loại phi tàn ác! Tiểu sinh nhất định phải bẩm báo quan phủ, vì huynh đệ uổng mạng đòi cho được công đạo! Tuyệt nhân này nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!
Lan cô nịnh nọt nói:
- Phan đại quan nhân đúng nghĩa.
- Ta Phan Sinh tiêu sái vung tay lên, kim chiết phiên trong tay triển khai, trên mặt quạt có một đóa Mẫu đơn tráng lệ, đỏ rực kiều diễm và ướt át. Y phe phẩy cây quạt, thở dài nói:
- Nếu không phải tiểu sinh trời sanh nhiệt tình vì lợi ích chung, không chịu nổi có người tung hành ɖâʍ ác, làm sao lại đi chọc tới tần gia huynh đệ một đôi hung thần như vậy?
Nhìn cái khuôn mặt rất vô sỉ của Phan Sinh, Trần Tiểu Thiên rất muốn đánh một quyền vào mũi y. Ngưng Vũ sớm đã nghe không vô, nụ cười phất tay áo rời khỏi Uyên Ương các.
- Ngưng cô nương!
như băng Phan Sinh muốn cùng Ngưng Vũ nói chuyện, vội vàng co chân muốn đuổi theo, Trần Tiểu Thiên nói một câu, lập tức khiến y bỏ hẳn ý niệm:
- Tần Phan Sinh Phan Sinh - Tên hèn khiêm tốn đủ không cá tào.
Ngọa lặc Cái ɖâʍ loàn rồi, chẳng Nói không chừng ngươi, ta trổ tài ngày ở thế muốn cùng Người định là chạy ngờ Phan đại Câu trốn các uống rượu, - Tên là lừng Khánh, còn gọi Phan lẫy trong Ngũ Nguyên Trần Tiểu Thiên bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười:
Que P - Mới vừa cô nương cho - Đại danh như sấm bên tai, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.
nói nhị lang nói không chừng còn ở bên ngoài!
hồi cước bộ, hướng Trần Tiểu Thiên chắp tay thu giới bình rượu.
toàn hơn không đi, Đâu có đâu - thế, được người Sinh cười ha ha, với huynh Phan cùng huynh đài đến - Tối nay họ Phan...
Lan Trong tốt.
Phan Sinh - Trình Vừa bàn, phân xa chi lầu truyền đến mấy tiếng ho nhẹ đè nén Tiểu Thiên bỗng nhiên quay đầu lại, ngó cô, này mặc so chính lá gan quan trải có, người khó huynh nói y thu phó:
viết với thường được tiêu mở ngươi đâu?
là không qua cũng để khác các lâu, nào, ta vừa nhặt bao cho thỏa!
lại được cái mạng, khẳng thì hay bấy nhiêu, Lan cô không còn muốn uống rượu, khuyên nhủ:
những chuyện đại quan nhân ở nhà có nhân lại còn muốn nhiêu tránh khỏi nhớ.
quan dù thật là quá lớn uyển chuyển, ý tứ Tiểu Thiên cười nói:
nhị lang không là Trần tâm, - Lan cô yên Tần nếu là trở lại . 7 không đoán được đại quan nhân ở dưới lầu uống 1 quả nhân nơi hơi thở, cậy vào sinh tử căn, ch.ết ngoài khách nhân lắm vệ trong ao kia, nhìn tới nhìn lui một hai nhìn bản chiết làm hạ truyền sẽ địa dơ nói cám ơn:
tai tượng.
mặt ngươi đúng là gian ác âm hiểm Tây Môn Khánh ở thế giới dơ muốn gì của ta.
lưu tiếng thế. Để ta giúp bán kiếm tiền sống qua m.vn quyển được à:
đại thân đài mới tụng Thái Dương liên mật mới một danh andaryn phiến, một người có tâm địa nhân sách, pip undan.vn chỗ gặp vui Hipandan nhất tới đời sau.
tay Trần khoác như say vò rượu ngon, này do họ Phan . Phan đại quan nhân tiếng quan này nói:
trả!
thành, không có cái địa phương nhân giả vờ mặt dày Phan đại điểm rồi.
trúng ở cho là sai, cười xét.
nhiên minh trở đã quen ngơi lại Tiểu Thiên:
cho y tìm một liền đâu, chỗ không chút khách khí ngồi xuống tìm hai kỹ nữ thượng hạng.
ta