Chương 3: Kế hoạch trốn khỏi ác ma (1)
- Cô bé,đến lúc chơi đùa rồi !Hắn cười ma mị,đưa bàn tay to lớn khẽ vuốt khuôn mặt trắng trẻo,xinh xắn kia,Mạc Tử Nhan không chịu được liền rùng mình một cái.Xác định là mình vào nhầm hang,mà lỗi cũng do cô cứu người không đúng lúc,giờ chỉ còn cách xin xỏ là trên hết
- Tha cho tôi nha ! - Cô nói tỉnh queo
- Tha ? Cô đùa tôi đấy à ? Nghĩ vậy là xong sao ? - Hắn đen mặt
Đồng cỏ mênh mông cái tên khốn kiếp này
- Xin anh đấy,tha cho tôi - Cô nhún nhường
Hắn không nói không rằng,liền kéo cô đi vào trong nhà,thẳng tay vứt mạnh cô lên ghế,Mạc Tử Nhan khẽ xoa xoa mông,mặc dù là sopha,nhưng với lực mạnh như vậy,đương nhiên cũng không tránh khỏi đau đớn truyền đến
- Đau đó nha !
- Tên cô là gì ?
- Hỏi làm gì ?
- Trả lời tôi,tôi lập tức thả cô ra
Mạc Tử Nhan mắt sáng hơn đèn pha,nhìn vào tên ác ma trước mặt,không chần chừ liền trả lời
- Tôi là Mạc Tử Nhan
- Bao nhiêu tuổi ?
- 17
Tốt lắm,xem ra con chuột bạch này còn nhỏ mà đã dám cứng đầu cứng cổ như vậy, chi bằng giữ lại làm thú vui riêng,thả đi thì rất uổng phí a
Hắn trên mặt liện hiện lên hai chữ "" Gian tà "" rõ rành rành,nhưng ai đó lại đâu có phát hiện,chỉ chăm chú cười như một con điên với cái ý nghĩ "" Ta sắp được thả đi rồi ! ""
- Anh thả tôi đi được chưa ?
- Thả ?
- Ừ
Hắn nhìn ra ngoài,nói một câu
- Trời sắp tối rồi,hôm nay ở lại,mai cô sẽ được về
- Hả ?
Giỡn hả ? Giờ mới là buổi sáng mà ?
- Anh...
- Các người mau đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi,tôi có chút chuyện,sẽ về sau,nhớ canh chừng Hải Đường cho tốt
- Vâng - Mấy tên vệ sĩ đồng thanh
Hắn phẩy tay rồi đi ra ngoài,không kịp cho cô ú ớ câu nào
- Ơ...này...
AAA,tên lừa bịp,dám nói dối ta,tên độc ác vô lương tâm,tính tình bẩn bựa kia !!!!
Mạc Tử Nhan được đưa vào một căn phòng lớn,bên trong cũng chỉ như bao phòng ngủ bình thường,chỉ khác là sang trọng hơn.Cô chán nản nằm ườn ra giường,thở dài một tiếng,ánh mắt chợt trùng xuống,không biết ba mẹ giờ này ở nhà có đang cuống cuồng tìm cô không nữa,cô lo quá...tất cả cũng chỉ tại cái tính lau chau này mà giờ lại dẫn đến cơ sự này đây ! Thật không biết nên khóc hay nên cười nữa
Mạc Tử Nhan suy đi nghĩ lại,cuối cùng ngủ lúc nào không hay
****************************
Cốc cốc ( Tiếng gõ cửa vang lên )
Mạc Tử Nhan liền dụi mắt tỉnh dậy,thuận tiện hỏi một câu
- Ai đó ?
- Thưa cô,thiếu gia kêu tôi lên gọi cô xuống ăn tối
- Tôi không đói
Hắn ta xem ra cũng không tệ bạc như cô tưởng,bây giờ cô thật sự rất đói,nhưng ăn tối với tên ác ma đó thì thà cô nhịn đói còn tốt hơn. Cô cười khổ,thật tệ quá
Mạc Tử Nhan liền nằm xuống,tiếng gõ cửa một lần nữa lại vang lên
- Gì nữa - Cô hơi gắt lên
- Thưa cô,mời cô xuống ăn tối
- Tôi đã bảo là tôi không đói ! Mấy người thật phiền phức
- CÔ NÓI AI PHIỀN PHỨC ?
Cánh cửa đột nhiên bật mở,Mạc Tử Nhan liền bật dậy,nhíu mày tức tối
- Còn không muốn xuống ?
- TÔI...KHÔNG...ĐÓI
- Không đói cũng phải xuống
- Nếu có thời gian lo cho tôi thì anh nên dùng cái thời gian quý báu ấy dành cho Hải Đường đi !
Hắn nghe mấy câu này từ chính miệng cô nói ra,trong lòng đột nhiên có chút tức tối,ánh mắt hằn lên tia giận dữ
- Tại sao không muốn xuống ? - Anh lạnh lùng hỏi
- LÀ ANH BẮT CÓC TÔI,CÒN HỎI TẠI SAO Ư ? ANH CÓ BIẾT BÂY GIỜ TÔI CẢM THẤY THẾ NÀO KHÔNG ? ĂN ? NHÌN MẶT ANH SAO TÔI NUỐT NỔI,ANH NÓI ĐI,TẠI SAO LẠI BẮT CÓC TÔI ? NẾU LÀ VỀ CHUYỆN HỒI SÁNG THÌ TÔI XIN LỖI,SẼ KHÔNG XEN VÀO CHUYỆN CỦA HAI NGƯỜI NỮA,ANH LÀ TÊN DỐI TRÁ,MAU THẢ TÔI RA,THẢ TÔI RA !!!
Mạc Tử Nhan không nhịn được mà hét ầm lên,trên mi liền vương lệ,từng giọt,từng giọt bỗng chốc lăn xuống hai bên má,cô cho dù là bướng bỉnh,đanh đá,nhưng cảm xúc của cô...cũng đều tuôn theo dòng nước mắt như bao ai kia
- Được rồi,tôi sẽ thả cô về,đừng có khóc
Thấy cô như vậy,trong lòng hắn liền có chút không thoải mái
- Thật chứ ?
- Thật