Chương 117: Chúng ta hẹn hò thôi
Nụ cười trên môi cô chợt tắt, túi xách rơi bộp xuống sàn. Khi cô đang bối rối, không biết xử lý thế nào thì Lôi Thần phong đã chủ động nắm lấy tay cô, sau đó bước lên phía trước một chút. Bây giờ, anh khoác lên mình một diện mạo mới, uy nghiêm và lãnh khốc, đúng với thân phận của chủ tịch Lôi thị.
- Chủ tịch Lôi, mời ngồi.
Đồng Lệ Giao lên tiếng mời khách. Trong khi hai người đàn ông đang phô trương khí chất, âm thầm đánh giá nhau, thì Tôn Khả Thiên lại nhìn chăm chăm vào Đồng Lệ Giao, sử dụng ánh mắt để giao tiếp, như để hỏi rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Sao cậu và anh Diệc Quân lại ở nhà. Không phải mình đã nhờ cậu dẫn anh ấy ra ngoài rồi sao?”
“Cậu sợ gì chứ, chẳng qua chỉ là ra mắt hai bên thôi mà”.
“Cậu lừa mình?”
“Không, chỉ muốn giúp cậu giải quyết dứt điểm rắc rối mà thôi”.
Sau một hồi đánh giá đối phương, cuối cùng Lôi Thần Phong cũng mở lời trước.
- Xin chào, tôi là chồng của Khả Thiên. Khả Thiên à, có phải em cũng nên giới thiệu về gia đình mình với anh một chút không?
Tôn Khả Thiên thở dài, chuyện đã đến nước này thì chỉ còn nước thuận theo thôi.
- Đây là anh trai em - Tôn Diệc Quân, còn đây là chị dâu Đồng Lệ Giao.
Lôi Thần Phong ngồi thẳng lưng, chờ đợi cô giới thiệu anh với đối phương.
- Đây là Lôi Thần Phong, chồng... chồng của em.
Sau khi được nghe cô giới thiệu, Lôi Thần Phong mới ôn hòa hơn một chút.
- Chào chị vợ, chào anh vợ.
Đồng Lệ Giao cười cười. Được người đàn ông đứng đầu cả nước này gọi là chị vợ, cảm giác không hề tệ. Có vẻ như Tôn Diệc Quân lại không được hòa hoãn như vậy, vẫn duy trì vẻ mặt lãnh đạm, mang khí chất của mình so kè cùng đối phương.
- Chào cậu, lần đầu gặp mặt.
Bầu không khí này thật đáng sợ. Tôn Khả Thiên lấy cớ gọt trái cây, kéo theo Đồng Lệ Giao đi tá túc ở nơi khác, để mặc hai người đàn ông chiến tranh ngầm với nhau. Thỉnh thoảng, cô từ phòng ăn ngó ra, vẫn thấy tình hình chiến sự căng thẳng, không những chưa thể giải quyết trong hòa bình, mà còn xảy ra xung đột nhiều hơn.
- Cậu muốn lấy em gái tôi cũng nên xem lại bản thân mình một chút.
Lôi Thần Phong ngồi khoan thai, chậm rãi đáp trả, không có nửa điểm e dè trong lời nói.
- Không phải muốn lấy, mà đã kết hôn với cô ấy rồi. Chủ tịch Lôi thị cũng không phải kẻ tầm thường.
- Ở Tôn gia, con bé chính là lá ngọc cành vàng, vậy mà từ khi quen cậu, con bé đã phải chịu rất nhiều uất ức.
Điều Tôn Diệc Quân nói là đúng, thông qua lời nói của cô lúc còn ở bệnh viện, đủ để thấy trước đây anh đã tệ bạc với cô thế nào.
- Không cần biết trước đây đã có chuyện gì xảy ra, chỉ cần biết hiện tại và cả tương lai, tôi nhất định không để Khả Thiên phải chịu bất kỳ tổn thương gì.
Tôn Diệc Quân vẫn không chịu thua, tiếp tục đưa ra câu hỏi khó.
- Nếu sau này cậu biết được quá khứ của con bé, liệu cậu có chấp nhận nó không?
- Tôi chỉ quan tâm cô ấy là Tôn Khả Thiên mà thôi, những thứ khác không quan trọng.
Cuộc nói chuyện nồng nặc mùi thuốc súng của hai người đàn ông khiến bầu không khí ngột ngạt vô cùng.
Đồng Lệ Giao siết chặt con dao gọt trái cây trên tay, âm thầm đưa ra ánh mắt cảnh cáo cho Tôn Diệc Quân. Rõ ràng trước khi Tôn Khả Thiên và Lôi Thần Phong đến, cô đã cảnh cáo, đe dọa Tôn Diệc Quân không được phép làm khó Lôi Thần Phong, nhưng bây giờ lại đằm đằm sát khí, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
Không được, cô nhất định phải can thiệp kịp thời, nếu không gã chồng của mình sẽ phá hoại tất cả!
Đồng Lệ Giao vừa chống lưng, vừa mang theo bụng bầu gần 7 tháng, cùng con dao gọt trái cây xuất hiện trước mặt Tôn Diệc Quân. Tuy miệng vẫn nở nụ cười tươi, nhưng anh ta thừa biết sắp có chuyện chẳng lành.
- Diệc Quân, anh vào đây với em một chút.
Nghe thấy thiên sơn lệnh của vợ, Tôn Diệc Quân đành phải tạm ngưng cuộc chiến, sau đó bước vào trong. Tôn Khả Thiên thì quay lại phòng khách, để hai người đó nói chuyện riêng.
Vừa đặt chân vào phòng ăn, Tôn Diệc Quân đã thấy Đồng Lệ Dao bày ra vẻ mặt thập phần nguy hiểm, đã vậy còn có thêm hành động cắm phập con dao vào quả táo.
- Em đã dặn anh như thế nào? Anh mà làm Lôi Thần Phong bỏ về, để Khả Thiên mất chồng thì đừng có trách. Sau này em và các con sẽ dọn qua ở với cô ấy, để xem anh còn dám ở đó mà đấu trí với em rể không.
Tôn Diệc Quân ngay lập tức hòa hoãn, ôm lấy Đồng Lệ Giao, khẽ vuốt bụng cô một cái.
- Em bỏ dao xuống đã, lỡ bị thương thì làm sao. Anh chỉ muốn cho cậu ta nhìn thấy uy nghiêm của nhà vợ, để sau này không dám bắt nạt Khả Thiên thôi.
- Anh mà còn làm như vậy nữa thì tối nay ngủ ngoài sofar đi. Người ta mới đến nhà mà đã biết tôn trọng em, chào chị vợ trước rồi mới chào anh vợ sau. Vậy mà anh chỉ toàn khiến em bực mình.
Ở ngoài phòng khách, Tôn Khả Thiên cũng âm thầm nhắc nhở Lôi Thần Phong.
- Nhà em không thích anh đâu. Hay là bây giờ anh đi về đi.
Lôi Thần Phong không những không dao động, mà ngược lại còn tràn đầy tự tin, tiếp tục tựa lưng vào ghế, nhàn nhã nhấp một ngụm trà.
- Anh cảm thấy anh vợ khá hài lòng đấy chứ. Chỉ tiếc rằng anh chưa kịp cho anh ấy lên chức bác. Anh cần phải cố gắng nhiều hơn.
Tôn Khả Thiên gõ nhẹ vào đầu anh một cái, miệng lẩm bẩm chửi, "Bác cái con khỉ".
Cuối cùng Đồng Lệ Giao và Tôn Diệc Quân cũng thảo luận xong, cả hai cùng quay trở lại phòng khách với một thái độ khác. Mặc dù Tôn Diệc Quân vẫn còn lãnh đạm, nhưng chí ít ánh mắt đặt lên người Lôi Thần Phong đã bớt khắt khe hơn một chút. Anh im lặng một lúc, sau đó bị Đồng Lệ Giao huých nhẹ vào tay, mới dằn lòng nói ra những lời đã được cô dặn dò.
- Tôi sẽ chấp nhận cho cậu qua lại với em gái tôi, nhưng nếu cậu khiến nó bị tổn thương thêm một lần nữa, thì đừng trách tôi không nhân nhượng.
Tôn Diệc Quân bất ngờ thay đổi thái độ khiến Tôn Khả Thiên giật nảy mình, vội vàng bao biện.
- Anh Diệc Quân, chúng em sắp ly hôn rồi, nên anh không cần nói vậy.
Lôi Thần Phong nhìn cô, sau đó mỉm cười như thể không để tâm đến tuyên bố sắp ly hôn của cô. Anh khoác tay qua vai cô, tiện thể kéo cô ngồi sát lại với mình.
- Bọn em mới cãi nhau, nên cô ấy mới giận dỗi đòi ly hôn. Vợ à, anh nhất định tận tâm tận lực chuộc lại lỗi lầm mà.
Lời nói của Tôn Khả Thiên bị anh vô hiệu hóa trong vòng một nốt nhạc, còn bị mang tiếng là giận dỗi vu vơ. Cô bực dọc, đính chính lại sự việc.
- Em nói rất nghiêm túc, em và anh sẽ ly…
“Chụt”.
Lôi Thần Phong hướng đến cái miệng nhỏ của cô hôn nhẹ một cái, khiến mặt cô ửng hồng. Mẹ kiếp, anh lại dám hôn cô trước mặt anh Diệc Quân và Giao Giao.
- Em đã nói…
“Chụt”.
Lôi Thần Phong lại hôn cô, còn không quên tặng cô một ánh nhìn cảnh cáo, như muốn nhắc nhở cô nói một câu, anh hôn một cái, đến khi nào cô chịu im lặng mới thôi.
Đồng Lệ Giao âm thầm khen ngợi, phải như vậy mới có thể thắng được sự cứng đầu và ương bướng của cô bạn mình. Quả nhiên Lôi Thần Phong vẫn là người phù hợp nhất, vừa yêu thương, vừa có thể áp chế Tôn Khả Thiên. Đây là lần đầu tiên Đồng Lệ Giao bị cô bạn cho ăn cẩu lương, nhưng cảm giác không tệ lắm.
Đồng Lệ Giao cũng chủ động cầm lấy tay Tôn Diệc Quân đặt lên bụng mình, để anh không bị lạc lõng trong bầu không khí tràn ngập cẩu lương trước mặt. Hành động này vừa hay đã cứu cánh, vực lại niềm kiêu hãnh của Tôn Diệc Quân trước em rể bá đạo.
- Xin phép chị vợ, anh vợ, em đưa Khả Thiên trở về. Khi nào có dịp, em sẽ mời mọi người tới Lôi gia.
Lôi Thần Phong kéo theo Tôn Khả Thiên đứng dậy, chuẩn bị kết thúc buổi gặp mặt sóng gió. Nhưng Tôn Khả Thiên cố gắng thoát ly, không muốn làm theo sự sắp đặt của anh.
- Đây mới là nhà của em, anh buông tay em ra đi.
Vào giây phút quan trọng, Tôn Diệc Quân chính là người ra câu nói chốt hạ, quyết định số phận của cô sau này.
- Em rể phải chú ý quản Khả Thiên nhiều một chút, tránh để nó đi gây họa, tự làm tổn thương bản thân mình, rồi lại kéo theo chị dâu nó nghịch dại.
Tôn Khả Thiên hoàn toàn mất hy vọng. Cô không biết vì sao anh Diệc Quân lại thay đổi thái độ nhiều như vậy. Cô có cảm giác như bản thân mình bị tính kế, mà ông anh trai đang lợi dụng chuyện này để đẩy cô đi xa vậy.
Tôn Khả Thiên xìu mặt, suốt từ lúc lên xe đến giờ vẫn không nói gì, vừa giận dỗi, vừa ấm ức mà không tìm được nơi xả hận. Cô mang hết tức tối dồn vào chiếc khăn tay, mang nó ra hành hạ, hết giày vò, lại kéo qua, kéo lại, đến mức những sợi chỉ đã bị tứa ra. Cô lẩm bẩm, âm thầm mang Lôi Thần Phong và Tôn Diệc Quân ra trách cứ.
- Bây giờ chúng ta chuẩn bị hẹn hò, em muốn xem phim, đến khu vui chơi, hay đi ăn chút gì đó?
Lôi Thần Phong rành rọt kể tên các địa điểm mà những cặp tình nhân hay lui tới, nhưng vẫn không thể kéo sự chú ý của cô khỏi chiếc khăn tay. Anh bật cười, cô gái này khi tức giận trông đáng yêu vô cùng.
- Em đừng giày xéo chiếc khăn như vậy, sẽ bị đau tay. Nếu không muốn hẹn hò thì chúng ta đi về. Hay là anh hy sinh tấm thân này cho em muốn làm gì cũng được.
Tôn Khả Thiên ném chiếc khăn vào bản mặt lưu manh của Lôi Thần Phong, gằn giọng.
- Đi xem phim!
Anh đưa cô đến rạp chiếu phim lớn nhất thành phố. Hôm nay là cuối tuần nên có rất đông các cặp đôi hẹn hò. Anh kéo theo cô đến quầy mua vé, được nhân viên tư vấn nhiệt tình, nói rằng bộ phim Hàn Quốc này đang được các cặp đôi trẻ yêu thích.
Sau khi xem xong, cô mới thấy đó là quyết định ngu ngốc nhất của đời mình. Sao lúc ấy nhân viên tư vấn không nói đó là phim 18+, đến khi những cảnh lăn lộn trên giường được chiếu trên màn hình lớn, cô ngại ngùng, không biết giấu mặt vào đâu. Mặc dù đã cùng anh làm qua chuyện đó, nhưng sức đề kháng của cô vô cùng yếu.
Ngồi trên xe, cô vẫn chưa thoát khỏi cảm giác ngại ngùng ấy nên ngồi im bặt. Trái ngược với cô, Lôi Thần Phong lại cười cười, cố tình mang cô ra để trêu chọc.
- Em đừng tự ti, cơ thể của em quyến rũ hơn nữ diễn viên chính nhiều.
Mẹ kiếp, đã ngại ngùng mà anh còn châm chọc. Cô thẹn quá hóa giận, mỉa mai anh một chút.
- Anh có vẻ để tâm đến thân hình của cô ta nhỉ. Hợp ý anh quá đúng không?
- Anh không để tâm, mà xem đó như một bức tranh vô hồn. Anh chỉ có cảm xúc và nảy sinh phản ứng khi nhìn thấy em thôi. Có phải em cũng thấy cơ thể của anh hoàn mỹ hơn nam chính đúng không?
Tôn Khả Thiên đã bị anh ác ý trêu trọc đến mức ửng đỏ toàn thân, nên không muốn tiếp tục nói về thứ đen tối này, vội vàng đánh trống lảng.
- Chúng ta nên bàn đến những vấn đề đứng đắn hơn, ví dụ như khi nào có thể ly hôn, sau ly hôn em không cần bất kỳ tài sản nào của anh hết.
Lôi Thần Phong thở dài, anh còn phải cố gắng bao nhiêu để cô thôi không nghĩ đến chuyện ly hôn đây?
- Anh sẽ ly hôn với em, nhưng với một điều kiện.
Đột nhiên Lôi Thần Phong đồng ý, khiến Tôn Khả Thiên sững người vài giây.
- Điều kiện gì?
- Sau ly hôn, em phải mang anh theo cùng.
Cô lại bị anh trêu đùa rồi. Nếu mang theo anh thì có khác gì không ly hôn đâu chứ.
Xe đang chạy trên đường bỗng dưng dừng lại đột ngột, cũng may không xảy ra va chạm với xe khác. Tôn Khả Thiên nghĩ rằng anh đang tức giận nên mới thắng xe gấp như vậy, nhưng khi quan sát kỹ nét mặt của anh, cô lại thấy bất an.
Toàn thân Lôi Thần Phong căng thẳng, hai tay bám chặt vào bô lăng, cả người thất thần như thể cái xác không hồn.
- Thần Phong?
Tôn Khả Thiên cất tiếng gọi, phải đến lần thứ 3 anh mới có phản ứng.
- Anh xin lỗi, em có bị làm sao không?
Cô lắc đầu, vẫn chăm chú nhìn vào bàn tay đang ghì chặt vào bô lăng. Sau một lúc, toàn thân Lôi Thần Phong mới thả lỏng, rồi quay sang nói với cô.
- Khả Thiên, em lái xe giúp anh.
Lôi Thần Phong trực tiếp mở cửa bước xuống xe, sau đó vòng qua vị trí ghế phụ, động tác vô cùng dứt khoát, khiến cô không có thời gian suy nghĩ. Cô không biết chuyên gì đang xảy ra, chỉ trườn người qua, ngồi vào vị trí lái.
- Thần Phong, có chuyện gì sao?
Cô vẫn không an tâm, hỏi anh thêm một lần nữa, nhưng anh lại tỏ vẻ vô sự, sau đó tiếp tục buông lời lẽ đầy ám muội.
- Muốn biết anh có vấn đề gì hay không, thì để chút nữa về tới nhà, anh sẽ nằm im bất động trên giường cho em kiểm tr.a toàn thân.
Cô hỏi nghiêm túc, nhưng anh lại trả lời như một kẻ vô lại. Cô im lặng lái xe, nhưng cảm giác bất an trong lòng vẫn không biến mất.