Chương 118: Mau đến đây giày vò anh đi
Khi cả hai người về đến biệt thự, đã hơn 10 giờ đêm. Tôn Khả Thiên nằm ôm gối, chăm chú nhìn vào người đàn ông trên ghế. Từ lúc ở trên xe đến giờ, cô cứ cảm giác ở anh có điều bất ổn, nhưng khi quan sát kỹ lại không biết thứ bất ổn đó nằm ở đâu.
Lôi Thần Phong ngồi trên ghế, tập trung vào màn hình Ipad để xem những nơi phù hợp cho tuần trăng mật. Không phải anh không phát giác cô chăm chăm nhìn mình, mà đang hưởng thụ cảm giác được trở thành trung tâm của sự chú ý nơi cô.
Suy nghĩ đi, suy nghĩ lại cô vẫn không an tâm, nên quyết định hành nghề y bằng những kiến thức đã học, về cách kiểm tr.a hệ thần kinh trung ương.
- Thần Phong, anh mau nằm lên trên giường cho em.
Nghe thấy mệnh lệnh của cô, ánh mắt Lôi Thần Phong ngập tràn kinh hỷ.
- Hôm nay em muốn chủ động à?
Tôn Khả Thiên tức nghẹn. Một câu nói bình thường, nay lại bị anh bẻ cong ý tứ.
- Em không đùa giỡn với anh, mau nằm xuống đây.
Một thân cao lớn rời khỏi ghế, sau đó nằm lên trên giường như cô nói. Anh còn không quên dang rộng hai tay, hai chân, như thể đang bày ra tư thế mời gọi.
- Nào, mau đến đây giày vò anh đi.
Tôn Khả Thiên lấy cái gối ném vào giữa mặt anh, để anh thôi bày ra cái vẻ mặt vô sỉ ấy. Cô đang làm chuyện hoàn toàn đứng đắn.
- Anh im lặng! Bây giờ anh chỉ được trả lời câu hỏi hoặc làm theo những gì em yêu cầu mà thôi.
Tôn Khả Thiên vừa đọc tài liệu y khoa online, vừa làm theo những hướng dẫn trong ấy, với thái độ vô cùng nghiêm túc.
- Bây giờ em sẽ kiểm tr.a chức năng của 12 đôi dây thần kinh sọ não cho anh. Bắt đầu từ dây số I - khứu giác.
- Không cần khám dây này, anh vẫn ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể em, rất quyến rũ.
Cô đánh nhẹ vào vai anh một cái, liếc mắt cảnh cáo anh không được làm loạn.
- Bây giờ nhắm mắt lại, nói xem anh đang ngửi thấy mùi gì?
Anh không tình nguyện, nhưng vẫn trả lời theo ý cô.
- Nước hoa Gucci Guilty mùi đàn hương.
Tôn Khả Thiên gật đầu, sau đó thay bằng loại khác. Anh vẫn hợp tác trả lời, không có bất kỳ sai sót nào.
- Được rồi, cho qua. Bây giờ anh mở mắt ra, khám dây số II – tthần kinh thị giác.
Lôi Thần Phong mở mắt, lại tiếp tục cười cười, khác hẳn với vẻ nghiêm túc của cô.
- Anh vẫn nhìn em rất rõ, cực kỳ xinh đẹp.
Cô trừng mắt, anh im bặt.
- Em đang giơ mấy ngón tay trước mặt anh đây?
Tôn Khả Thiên đưa bàn tay ra xa chừng 1 mét, sau đó hỏi Lôi Thần Phong.
- 3 ngón.
Cô giật nảy mình, xem kỹ lại 2 ngón tay mà mình đang giơ ra. Rõ ràng là 2 ngón, sao anh lại trả lời là 3, không lẽ…
- Anh nhìn kỹ lại đi, mấy ngón?
Lôi Thần Phong giả vờ nheo mắt, tập trung suy nghĩ, sau đó cất lời.
- Lúc nãy anh nhìn nhầm, là 1 ngón mới đúng.
Lúc này Tôn Khả Thiên càng hoảng hơn, không lẽ thị giác của anh có vấn đề thật. Cô thử lại vài lần nữa, nhưng lần nào anh cũng đưa ra đáp án sai. Nhất thời không biết phải làm sao, cô ngay lập tức gọi điện thoại cho Lăng Ngạn Nhiên để báo cáo tình trạng này. Đầu dây bên kia rất nhanh nhấc máy, nhưng chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của cô.
- Anh Ngạn Nhiên ơi, thị lực của anh Thần Phong hình như có vấn đề rồi.
Sự căng thẳng của Tôn Khả Thiên cũng khiến Lăng Ngạn Nhiên có chút lo lắng.
- Thần Phong bị làm sao?
Không đợi Tôn Khả Thiên kịp trả lời, Lôi Thần Phong đã giựt điện thoại trên tay cô, sau đó trực tiếp nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.
- Em và Khả Thiên đang nằm trên giường, nhưng chỉ chơi trò đếm số ngón tay, như vậy mới thực sự là điều bất thường đúng không bác sĩ Lăng?
Sau khi nghe xong câu nói này, Lăng Ngạn Nhiên bất lực thở dài, có lẽ cô gái ngốc Tôn Khả Thiên lại bị con cáo già Lôi Thần Phong trêu chọc rồi. Có điều đó là chuyện riêng của vợ chồng nhà đấy, kéo anh vào làm gì? Nuốt miếng cơm cũng không trôi!
- Hai đứa đừng làm phiền anh bởi những chuyện như thế này. Anh rất bận.
Dứt lời, Lăng Ngạn Nhiên tắt máy, rồi tiếp tục lủi thủi ăn hết phần cơm trên bàn. Vốn dĩ đây là phần ăn lúc chiều, nhưng vì có ca phẫu thuật khẩn cấp nên chưa kịp ăn, đến bây giờ mọi thứ đã lạnh ngắt, nhưng không nguội lạnh bằng tấm thân già cô độc của anh.
Lôi Thần Phong đặt điện thoại lên đầu giường, vẻ mặt lập tức đăm chiêu như đang suy nghĩ một chuyện rất quan trọng.
- Anh Ngạn Nhiên đã nói gì vậy?
Lôi Thần Phong thở một cái rõ dài, càng khiến cô lo lắng.
- Anh ấy nói tình trạng của anh không khả quan lắm, yêu cầu phải kiểm tr.a lại toàn thân bằng phương thức khác.
- Phương thức nào? Trong tài liệu y khoa chỉ hướng dẫn như thế này thôi.
Lôi Thần Phong cười cười, sau đó nằm xuống giường, bày ra tư thế mời gọi khi nãy.
- Có một cách để thể kiểm tr.a cùng một lúc 12 đôi dây thần kinh, từ thị giác, khứu giác, vị giác, xúc giác, thính giác, thăng bằng, vận động...
Tôn Khả Thiên ngắt lời.
- Em cũng chưa từng nghe có cách thần thông quảng đại như vậy.
Nếu có thì chắc chắn cô đã được học, hoặc chí ít là nghe nói qua.
- Có, chẳng qua cách này hơi tế nhị, nên các nhà khoa học không đưa vào sách vở.
Tôn Khả Thiên liếc mắt nghi ngờ, ngửi ra mùi ám muội đâu đây.
- Đó là cách mà chúng ta vẫn hay dùng để chế tạo cục cưng.
Khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, lấy cái gối ném vào mặt anh lần nữa. Tên đàn ông vô sỉ, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện không nghiêm túc. Trong đôi mắt tức giận của cô bỗng lóe lên nét ranh mãnh, vừa rồi cô đã nghĩ ra một cách để trừng trị anh rồi.
- Anh muốn dùng phương thức đó đúng không? Em đồng ý, nhưng phải làm theo cách của em.
Lôi Thần Phong đương nhiên nhận ra cô đang âm mưu chuyện gì đó, nhưng không muốn phát giác, để mặc cô hành động theo ý mình.
- Anh đồng ý.
Tôn Khả Thiên mỉm cười, không hề có ý giấu đi vẻ mặt gian tà của mình.
- Nhưng để đảm bảo an toàn cho em trước con cầm thú họ Lôi nhà anh, phải cột chặt tay chân anh lại đã. Em không cần kiểm tr.a chức năng vận động của anh đâu.
Nói xong, Tôn Khả Thiên đi lục lọi khắp phòng, tìm ra một đống dây da, dây thắt lưng để chế ngự gã đàn ông vô sỉ đó.
Cô dùng sợi thắt lưng lớn nhất, trói hai tay của Lôi Thần Phong, sau đó kéo lên đỉnh đầu, phần chân thì phải dùng hai sợi để cố định.
Lôi Thần Phong rất hợp tác, thậm chí còn chỉ cô cách dùng thắt lưng da làm sao để trói chắc nhất có thể. Loay hoay một hồi, cuối cùng cô cũng có thể khiến anh nằm im bất động trên giường.
- Bà Lôi, trói cũng đã trói rồi, bây giờ em muốn làm gì để kiểm tr.a cho anh đây?
Đây là lần đầu tiên anh gọi cô là bà Lôi để khẳng định chủ quyền của mình, nhưng cô không hề để tâm lắm.
Khi đã cảm thấy an toàn, Tôn Khả Thiên mới dám để lộ ra ý đồ của mình với tên đàn ông đang bị nòng nọc lên não này. Cô sẽ dùng chính cách ấy để khiến anh bớt nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn.
Cô hít một hơi sâu để lấy tinh thần, sau đó nở một nụ cười nồng đậm tình ý, khoác lên thân hình mỏng manh vẻ yêu kiều và mị hoặc.
- Đương nhiên là dùng cách anh đang nghĩ rồi. Sao hả, hôm nay thấy em có đẹp không?
Giọng nói ôn nhu như nước rót vào tai Lôi Thần Phong, khiến toàn thân anh nóng rực. Cô chưa từng dùng thứ ngữ khí này nói chuyện với anh bao giờ, không ngờ lại mang đến hiệu quả như vậy.
- Tiểu yêu tinh, em lúc nào cũng đẹp.
Tôn Khả Thiên khẽ chớp mắt, cắn nhẹ môi dưới, mái tóc đen dài phủ qua bờ vai trần, rồi chạm nhẹ vào người anh. Lôi Thần Phong khẽ hít sâu, áp chế đi sự hỗn loạn trong hơi thở.
- Em đang câu dẫn anh sao?
Cô không nói gì, vẫn duy trì ý cười trên khé miệng, ngón tay thon dài lần lượt cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, cho đến khi lồng ngực rắn chắc được phơi bày dưới ánh đèn pha lê. Ngón tay lại tiếp tục hướng đến đỉnh ngực, vẽ vòng tròn trên đó, động tác chậm chạp, như cố ý khiêu chiến với cơn dục vọng đang dâng trào trong người Lôi Thần Phong.
- Tôn Khả Thiên, em muốn đùa với lửa?
Sự chủ động của cô khiến Lôi Thần Phong phát điên. Những thao tác chậm chạp ấy như chiếc lông vũ mềm mại phết qua nơi nhạy cảm của anh. Bây giờ thì anh đã nhìn ra ý đồ thực sự của cô, muốn anh vì bức hỏa mà ch.ết đây mà.
- Em không hề khiêu chiến. Chỉ mới kiểm tr.a một chút mà em đã biết dây thần kinh số VIII - thính giác, cùng thần kinh xúc giác đều bình thường. Có lẽ nên xem đến những thứ khác.
Cô nhấp một ngụm rượu vang nhưng không nuốt xuống, mà áp lên bờ môi mềm của anh, sau đó mang toàn bộ số rượu đó chuyển qua miệng đối phương. Nhân lúc cô áp vào môi mình, anh ngay lập tức dùng lưỡi dây dưa, thưởng thức hết mật ngọt từ nơi ấy. Chỉ có điều cô không cho anh được thỏa mãn, khi cảm giác rượu đã được anh nuốt hết thì liền thoát ly.
Lôi Thần Phong muốn vươn tay để kéo cô lại, tiếc rằng tay chân đều đã bị cột chặt, không thể cử động. Đó là cảm giác đang thưởng thức món ngon nhưng bị kẻ khác cướp mất, thật không dễ chịu chút nào.
- Nói em nghe đi, ngụm rượu vừa rồi có vị gì nào?
Mồ hôi phủ đầy vầng trán Lôi Thần Phong, anh dần dần đã cảm thấy cách thức này của cô đúng là một cực hình đối với một kẻ dồi dào sinh lực như anh. Tuy nhiên, anh vãn áp chế được hỏa dục, trả lời câu hỏi của cô.
- Vị rượu vang Suntory Red Wine của Nhật Bản. Nhưng không ngon bằng vị ngọt đôi môi em.
Cô không quan tâm đến những lời mật ngọt của anh, chỉ chú ý đến việc mình đang làm.
- Để xem, vị giác ổn, khả năng nuốt không vấn đề. Xem ra dây thần kinh số VII, IX, XII hoạt động tốt.
Sau đó, cô khẽ cúi đầu xuống gần anh, chiếc áo ngủ bị trễ qua ngực, khiến đôi gò bồng đào trắng hồng ẩn hiện. Cô lại sử dụng thứ âm thanh dụ hoặc, như rót mật vào tai anh để hỏi.
- Thần Phong, anh nhìn xuống đây xem, nơi này thế nào?
Hành động và lời nói của cô tựa mật ngọt ch.ết người, vừa ra lệnh, lại như thôi miên, khiến Lôi Thần Phong phải tuân theo, hướng mắt nhìn xuống. Ánh mắt nóng rực xoáy sâu vào khe hẹp giữa hai bên gò bồng đào. Anh muốn đưa tay để chạm vào nơi ấy, nhưng chiếc thắt lưng ch.ết tiệt không cho phép anh được làm theo ý mình.
Tôn Khả Thiên mỉm cười hài lòng, tiếp tục đưa ra nhận định.
- Tầm mắt của anh di chuyển rất linh động, xem ra các dây thần kinh vận nhãn III, IV, VI không có vấn đề.
- Thần Phong, anh nhìn xuống đây xem, nơi này thế nào?