Chương 16: Tham gia thọ yến
~~~Edit: Thủy Tiên~~~
Trời dần tối, những đốm đèn lấm tấm của đuôi xe sáng lên thành một dọc trên con đường đại lộ Đế An.
Ngôi nhà sang trọng tọa lạc ở đỉnh sườn dốc của đại lộ Đế An, chính là nơi mà lão phu nhân của Lục gia tổ chức thọ yến.
Sau khi được bảo vệ cẩn thận kiểm tr.a thiệp mời của Đường Tâm Lạc xong, liền cung kính mời cô vào bên trong trang viên.
Diện tích của Lục gia rất lớn, toàn bộ trang viên bao gồm có sân golf, hồ bơi, vườn hoa, hầm trú ẩn, phòng yến hội, bãi đậu xe, rạp chiếu bóng tư nhân... Tóm lại những chức năng mà những khu giải trí, thể thao nên có, thì ngôi nhà này đều có cả.
Xe dừng ở bên ngoài ngôi nhà theo sự chỉ dẫn, Đường Tâm Lạc ưu nhã xuống xe, vừa mới đứng vững, liền nghe thấy những người xung quanh liên tục hít vào.
Không phải là lễ phục bị rách đấy chứ?
Đường Tâm Lạc cẩn thận cúi đầu kiểm tr.a lễ phục, rất tốt, không có vấn đề gì... Vậy thì, vấn đề không phải là ở trên người mình.
Cô lại lần nữa ngẩng đầu lên, không quan tâm đến những người khác nữa, sau khi đem quà đưa cho quản gia, trên mặt liền mang theo nét cười ảm đạm bước vào Lục gia.
Đợi sau khi cô vừa đi...
"Người vừa nãy... Là Đường Tâm Lạc của Đường gia?"
Một người xuống sau Đường Tâm Lạc không dám tin mà kéo kéo góc áo của người bạn đi cùng mình.
"Hình, hình như là vậy."
"Có phải là cô ta phẫu thuật thẩm mỹ không? Thế này cũng quá là xinh đẹp..."
"Nhất định là đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi, nếu không thì sao có thể thay đổi nhiều đến vậy được..."
"Có lẽ là do cô ta không đeo kính, tôi nhớ trước đây cô ta luôn đeo một cái kính gọng đen, nhìn vừa cứng ngắc lại vừa đần độn. Không ngờ bỏ kính ra, lại khác biệt lớn như vậy."
"Bỏ kính ra thì cũng không thể có thay đổi lớn như vậy được, tôi vẫn cảm thấy là cô ta đi phẫu thuật thẩm mỹ!"
Những lời bàn luận của những người bên cạnh Đường Tâm Lạc, lúc này cô cũng đã ít nhiều nghe được, nhưng mà cô không hề tức giận, ngược lại càng bình tĩnh lạ thường.
Hào phóng đoan trang bước từng bước về phía trước, cô không muốn làm một đại tiểu thư Đường gia vừa đơn điệu vừa cứng nhắc trong ấn tượng của những người khác nữa. Cô càng không muốn tiếp tục khiến người ta cảm thấy, Lục gia đồng ý để cô bước vào cửa, Lục Kình Hạo cưới Đường Tâm Lạc cô là phải chịu sự thiệt thòi lớn.
Cô đã sớm biết được những lời đồn ở bên ngoài về cô, đần độn, cứng ngắc, không có chút gợi cảm nào.
Đường Tâm Lạc thừa nhận, trong quá khứ cô vì muốn khiến mẹ cảm thấy yên tâm, cho nên cô đúng là đã chọn một người có thể nối nghiệp Đường Thị và đáng tin để xuất hiện cùng mình trước mặt công chúng.
Nhưng hôm nay, cô nữa không cần ngụy trang nữa, cũng không cần vì bất kỳ một ai mà khiến bản thân mình thiệt thòi nữa.
Gỡ xuống cặp kính đen đã đeo vài năm, đeo lên một cặp kính áp tròng phù hợp với mình, mặc dù còn chưa quen lắm, nhưng mà Đường Tâm Lạc từ nay về sau sẽ khiến cho mọi người biết rằng, cô cùng Lục Kình Hạo, rốt cuộc là ai không xứng với ai.
Đường Tâm Lạc từng bước vững vàng bước lên bậc thang bằng bạch ngọc, dưới sự hướng dẫn của người giúp việc cô bước vào trong phòng tiệc.
Bên trong phòng tiệc, đã sớm có rất nhiều người.
Trong phòng tiệc lớn như vậy, ở trong góc phòng có một đoàn nhạc được đặc biệt mời đến để biểu diễn. Phía xa trên chiếc bàn dài pha chế đủ các loại rượu, các loại bánh ngọt và đồ ăn tinh xảo.
Đi qua sàn nhảy, Đường Tâm Lạc nhìn thấy Lục lão phu nhân ngồi ở trong cùng được mọi người vây quanh.
Bên cạnh bà, là những người đang vây quanh để chúc thọ.
Cung Tuyết Mi lúc này đang chen chúc ở ngoài cùng, cho dù bà là phu nhân dòng thứ của Lục gia, nhưng ở trước mặt của lão phu nhân chính thức của lão gia Lục gia, thì ngay đến cả tư cách nói chuyện cũng không có.
"Đường tiểu thư, lão phu nhân đã dặn dò, nếu như thấy cô tới, thì đưa cô qua đó."
Người dẫn đường cho Đường Tâm lạc đã sớm nhận được sự dặn dò của lão phu nhân, Lục lão phu nhân có quan hệ thân thiết với mẹ của Đường Tâm Lạc, dĩ nhiên là cũng hết sức yêu quý Đường Tâm Lạc.
"Phiền anh." Đường Tâm Lạc khẽ gật đầu, nhấc đuôi váy đi theo.
Cô không biết rằng, việc cô nhấc váy, dáng đi của cô, trong lúc lơ đảng, đã rơi vào mắt của người có ý.