Chương 17: Người mà lão phu nhân cưng chiều nhất vẫn là cô
"Lão phu nhân, Đường tiểu thư đã tới." Người làm nhẹ nhàng nhắc nhở Lục lão phu nhân, những người khác dù là không cam lòng, lúc này nghe thấy như vậy cũng chỉ đành có thể dành ra một lối cho cô.
Ai cũng biết, nữ tổng tài ch.ết tiệt của Đường gia kia lại rất không có phúc khí, vậy mà lại có thể lọt vào tầm mắt của Lục lão phu nhân. Mấy năm nay, nếu không có Lục lão phu nhân ngoài sáng trong tối hỗ trợ, thì sản nghiệp của Đường gia sớm đã rơi vào tay của người khác.
Cho đến hôm nay vị tổng tài của Đường gia mất rồi, đứa con gái mà ông để lại, lại được Lục lão phu nhân sắp xếp để kết hôn với con cháu dòng nhánh của Lục gia.
Chỉ tiếc rằng, gần đây những tin đồn liên quan đến chuyện Đường tiểu thư quan hệ bất chính cũng không ít.
Mọi người lúc này không nhịn được đắc ý, chờ lát nữa sẽ tự mình ra châm chọc Đường Tâm Lạc mấy câu.
"Bà Lục, Tâm Lạc tới trễ... Tâm Lạc chúc người sinh nhật vui vẻ, phúc như đông hải trường lưu, thọ bỉ nam sơn."
Giọng nói mềm mại truyền ra từ trong đám người, mọi người không khỏi quay đầu nhìn, những người nhìn thấy đều không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đây....Người này là cô gái ngốc nghếch của Đường gia sao!
"Ai chà, là Tâm Lạc à... Tới đây, mau tới đây để bà xem nào, cháu lớn thật rồi, thật đúng là càng lớn càng đẹp."
Lục lão phu nhân vừa nhìn thấy Đường Tâm Lạc, trên mặt liền hiện ra một nụ cười thật tâm đầu tiên trong buổi tối hôm nay. Bà kéo Đường Tâm Lạc đến bên cạnh mình, vỗ lên mu bàn tay của cô, sau đó nhịn không được liền cẩn thận nhìn xem cô gái nhỏ xinh đẹp trước mắt.
Cặp kính thường ngày che đi đôi mắt hoa đào xinh đẹp lúc này đã được bỏ xuống, Đường Tâm Lạc tối nay mặc một bộ lễ phục đuôi cá màu trắng, trên bộ lễ phục có điểm thêm những hạt trân châu và thạch anh, ở dưới ánh đèn rực rỡ mỗi bước đi của cô đều tạo ra ánh sáng lóa mắt.
Mái tóc dài của cô được buộc tùy ý ở sau đầu, nhìn rất quyến rũ, cái cổ thon dài trắng nõn hoàn toàn được lộ ra ngoài, da thịt trắng như sứ, nổi bật lên dưới đôi khuyên tai và vòng cổ làm bằng trân châu.
"Tốt, đúng là càng ngày càng tốt... Từ lúc cháu lập gia đình, bà liền rất ít khi gặp được cháu, nếu không phải lần này làm thọ yến, chỉ sợ đứa bé hiếu thuận chỉ biết lo cho bố mẹ chồng như cháu sẽ còn chẳng đến thăm bà nữa!"
Lục lão phu nhân hiển nhiên là không biết hoàn cảnh thật khi Đường Tâm Lạc được gả đến nhà Lục Kình Hạo. Nhưng mà cũng không trách lục lão phu nhân, trước đây trong lòng cô cảm thấy áy náy với Lục gia cho nên mới cố ý giấu, nhưng hôm nay...
Lão phu nhân kéo tay cô nói chuyện hồi lâu, đáy lòng không khỏi có chút đáng tiếc. Cháu trai cả của mình cũng không phải là người hiền lành, bằng không ban đầu, bà đã để cho cô gả cho cháu trai cả của bà.
Hai người chỉ lo nói chuyện, các phu nhân tiểu thư của các nhà giàu trong thành phố A bỗng nhiên đều trở thành thừa thãi. Cung Tuyết Mi đứng ở phía ngoài cùng của đám người, nhìn Đường Tâm Lạc vừa vội lại vừa đố kỵ.
Cô biết lão phu nhân thiên vị Tâm Đường Tâm Lạc, chỉ là không nghĩ tới lại thiên vị đến vậy.
Đường Tâm Lạc thấy nói chuyện cũng được khá lâu rồi, chuẩn bị thổ lộ vấn đề giữa mình và Lục Kình Hạo với lão phu nhân.
Cô vừa mới chuẩn bị mở miệng, lại bị người khác cắt đứt.
"Tâm Lạc, tốt quá....Thì ra em ở đây."
Thân ảnh cao lớn của Lục Kình Hạo xuất hiện ở trong đám người, trừ lục lão phu nhân ra, thì những người ở đây sớm đã biết vụ việc ồn ào giữa Đường Tâm Lạc và Lục gia.
Thấy Lục Kình Hạo xuất hiện, đám người liền chủ động nhường đường, chờ xem kịch hay của hai người.
Đường Tâm Lạc nghe được tiếng gọi liền quay đầu, đập vào mắt là Lục Kình Hạo mặt một bộ lễ phục trắng được đặt làm theo yêu cầu, trông vô cùng anh tuấn.
Bạn gái đi cạnh anh ta, mặc một bộ lễ phục màu đen.
Bộ lễ phục kia cực kỳ hở hang, vải vóc của bộ lễ phục có thể dùng từ trong suốt để hình dung, không chỉ có như vậy, phần ngực còn được áo corset đẩy lên hết cỡ, tạo thành một loại miêu tả sinh động đánh thẳng vào thị giác